Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 86: Cục diện rối rắm




 Editor: Mẹ Bầu

     Cúp điện thoại xong, Lộ Vân Phàm tiếp tục xoa nhẹ nơi mắt cá chân chân trái. Mấy phút đồng hồ sau, anh đứng lên thử đi vài bước, mỗi một lần chân trái đặt xuống đất đều sẽ truyền đến sự đau đớn. Anh nghĩ nghĩ, ngồi xuống lại phun lên chỗ mắt cá chân trái bị sưng lên một chút thuốc, lấy băng vải ra tỉ mỉ quấn lên mắt cá chân. Bị thương 6 năm nay, vết thương khó tránh khỏi những lần phát sinh bị đau nho nhỏ. Ở phương diện này anh đã biến thành bán chuyên gia rồi.

     Băng bó chân hoàn tất, Lộ Vân Phàm cầm lấy một chiếc nạng, đi vài bước sau đó lại lấy chiếc nạng thứ hai. Hai tay chống gậy nạng đứng lên quả nhiên vừa  bước đi một cái, chính là… Cúi đầu nhìn lại nửa người dưới của mình, Lộ Vân Phàm vẫn là để một chiếc nạng trở lại, @MeBau*diendan@leequyddonn@ một tay chống nạng đi ra phòng nghỉ.

     Anh nói với Tiểu Cao vẫn luôn luôn đứng chờ nói: "Đưa tôi đi sân bay, giúp tôi đặt vé máy bay chuyến bay nhanh nhất đi đến thành phố T."

     Ở sân bay, khi đi qua cửa kiểm tra an ninh, Lộ Vân Phàm thấp giọng nói với nhân viên kiểm tra an ninh về tình hình thân thể của chính mình. Không ngoài sở liệu, một lần nữa anh lại được mời vào trong căn phòng nhỏ màu đen. Vẻ mặt anh không hề thay đổi khi cởi quần ở trước mặt nam nhân viên kiểm tra an ninh, tháo xuống chiếc chân giả đùi phải của mình, nhìn anh ta tiến hành kiểm tra theo lệ thường.

     Việc kiểm tra như vậy, mỗi một lần đăng ký đi máy bay đều sẽ tiến hành thủ tục này. Mới đầu, anh cực kỳ không thích ứng, thiếu chút nữa muốn nổi đóa lên. Nhân viên kiểm tra an ninh ở sân bay kiên nhẫn giải thích cho anh, nguyên nhân bởi vì trong thành phần của chiếc chân giả của anh có hàm chứa kim loại, phần rỗng kết cấu bên trong tiếp thu ánh sáng, nếu thông qua cách kiểm tra an ninh phổ thông thì không thể kiểm tra ra được phần rỗng ở bên trong đó. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Ngày trước, cũng đã phát sinh có quá nhiều án lệ về trường hợp hành khách lợi dụng chân giả để mang bật lửa hoặc dao kéo. Nội quy sân bay có quy định như thế, cũng là từ sự lo lắng về an toàn hàng không đối với phi hành đoàn cùng với hành khách trên chuyến bay mà thôi.

     Lộ Vân Phàm chẳng phải người không phân rõ phải trái, thái độ làm việc của nhân viên kiểm tra an ninh của sân bay cũng không tệ, giải thích và xin lỗi một lần nữa đối với anh. Dần dần rốt cục Lộ Vân Phàm cũng bình phục lại tâm tình của mình, trầm mặc phối hợp kiểm tra.

     Chính là, cho dù loại này kiểm tra theo lệ thường này đã tiến hành vô số lần rồi, nhưng trong lòng Lộ Vân Phàm vẫn là rất nặng nề. Tất cả mọi người có thể một thân thoải mái mà đăng ký kiểm tra, chỉ có anh, lại phải ở cái nơi này, trong một căn phòng nhỏ nhẫn nhịn chịu đựng loại hành vi đối với anh mà nói, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com có thể gọi là vạn phần khuất nhục. Lộ Vân Phàm hiểu, nhưng lại không thể quên được. Thế nhưng anh vẫn hiểu được, đối với chuyện này, anh vĩnh viễn đều không thể làm gì được.

     Thẳng đến khi ngồi vào trong cabin, anh tựa lưng vào trên ghế ngồi ở khoang hạng nhất, tâm tình mới dần dần ổn định xuống.

     Di động vang lên, là Khổng Lam gọi đến.

     "Lộ Vân Phàm, anh đang ở đâu vậy? Người của công ty nói là anh đã đi rồi. Anh không phải là đi về nhà hay sao? Hiện giờ em đang ở cửa nhà anh đây! Anh đi nơi nào vậy?"

     "Tạm thời đã ra một cái quyết định sai."

     "Không phải là anh nói thân thể anh không được thoải mái hay sao? Buổi tối khuya còn đi công tác cái gì? Anh đi nơi nào vậy?"

     "Lam Lam, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn anh phải tắt điện thoại, tiếp viên hàng không hiện đang thúc giục, có chuyện gì chờ anh trở lại rồi nói tiếp."

     "Này! Lộ Vân Phàm anh không nên quá mức như vậy!"

     "Anh cúp máy đây, khi nào trở lại anh sẽ điện thoại cho em, bye bye!"

     "Lộ… "

     Lộ Vân Phàm không đợi cho Khổng Lam nói xong, liền ấn phím call kết thúc, lập tức liền tắt máy.

     Khổng Lam chính là vẫn còn là một cô gái nhỏ chưa trưởng thành, Lộ Vân Phàm xoa xoa nơi huyệt Thái Dương của mình, thở dài. Bất tri bất giác anh bỗng nhớ lại sự gặp gỡ quen biết với cô ngày trước.

     Đó là vào mùa hè một năm trước, là thời điểm World Cup được tổ chức ở Nam Phi hừng hực khí thế.

     Trình Húc xin được năm ngày nghỉ ngơi, đặc biệt trở lại thành phố J xem đã bóng. Trận chung kết ngày đó, Trình Húc đã gọi Lộ Vân Phàm cùng Hứa Lạc Phong đi đến một hội sở cao cấp.

     Tại hội sở đó có quy định chính sách hội viên, chi phí cực kỳ đắt đỏ, là nơi chỉ có một ít nhà giàu và con cái trong thành phố thường xuyên ghé thăm.

     Lộ Vân Phàm cũng không đến đây nhiều lắm. Nhưng vì chính là trận chung kết World Cup tổ chức bốn năm phùng một lần, cùng hiếm khi được gặp mặt với Trình Húc, cho nên Lộ Vân Phàm cũng tuân theo ý của bạn mình cùng đi đến đó để xem trận chung kết, định trước là rất náo nhiệt.

     Bọn họ không chọn ngồi ghế lô, bởi vì không có không khí, mà ngồi ngay ở tại đại sảnh hội sở quán bar cùng một ít người trẻ tuổi cùng nhau xem bóng đá.

     Màn hình nơi quán bar rất rộng, độ phân giải rất rõ ràng. Ông chủ còn đặc biệt phóng to âm lượng lên thật lớn. Hiện trường huyên náo của trận chung kết không khí cổ vũ dễ dàng liền lây nhiễm mọi người ở đây.

     Trận chung kết giữa hai đội bóng là Tây Ban Nha và Hà Lan. Lộ Vân Phàm từ trước đến nay đều là fan hâm mộ đội bóng Tây Ban Nha, chính là trận chung kết này với anh mà nói, là tiếc nuối trọn đời. Bởi vì trận đấu lần này trong đội hình của đội Tuyển quốc gia Tây Ban Nha không có Raul.

     Đó là một cầu thủ bóng đá thế giới mà anh thích nhất, ngay từ thời thiếu niên anh liền bắt đầu thích rồi. Cầu thủ này đeo áo số 7 trong đội bóng Real Madrid, cũng đeo áo số 7 trong đội tuyển của Tây Ban Nha. Cầu thủ Raul Gonzales này đã từng đoạt huy vàng của đội bóng đã thiếu niên, lúc này đã 33 tuổi, đã thuộc loại lão tướng ở trên sân cỏ, tuyệt đối là nhân vật truyền kỳ trong lịch sử bóng đá của Tây Ban Nha. Chính là, ở thời khắc huy hoàng nhất này của đội Tây Ban Nha, thế nhưng anh lại bị vô tình ngăn ở ngoài cửa lớn của Đội tuyển quốc gia.

     Năm tháng quả nhiên tàn khốc, Lộ Vân Phàm như trước, vẫn có thể nhớ lại nhiều năm trước, nhìn thấy bóng dáng như tinh linh của chàng thanh niên ngượng ngùng ở tại chỗ đó. Mỗi khi gặp dẫn bóng, anh liền vừa chạy vội, vừa kiêu ngạo mà hôn lên chiếc nhẫn kết hôn trên tay phải. Anh là một người đàn ông chung tình, mặc kệ là đối với đội bóng của mình hay là dịch vụ vợ con của mình, anh vẫn đều là như thế. Anh chưa bao giờ bị gièm pha bởi các chuyện xấu, nổi tiếng chính là nhờ kỹ thuật chơi bóng tinh sảo cùng với tinh thần tuyệt đối là cầu thủ trung thành của đội bóng Real Madrid và đội tuyển Tây Ban Nha.

     Lộ Vân Phàm thậm chí còn tự hào vì mình và Raul có cùng một ngày sinh nhật. Thế nhưng mà bây giờ, Raul đã rời khỏi đội Real Madrid. Hiện giờ ở trong Đội tuyển quốc gia Tây Ban Nha, người khoác áo số 7 kia cũng đã đổi thành là cầu thủ Villa.

     Lộ Vân Phàm có chút cô đơn, anh uống từng ngụm từng ngụm bia, không phấn khởi giống như Trình Húc kia.