Editor: Mẹ Bầu
An Hồng khóc thật lâu, thật lâu. Lộ Vân Phàm chính là nhẹ nhàng vỗ về trên lưng của cô, thỉnh thoảng lại hôn hít lên mái tóc trên đỉnh đầu của cô. Lộ Vân Phàm dịu dàng nói: "An An, cứ khóc đi, khóc ra được thì sẽ không có chuyện gì nữa rồi. Đã có tôi ở đây rồi, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cậu không cần phải sợ hãi."
"Lộ Vân Phàm, cậu sẽ luôn luôn ở đây chứ, đúng không?" An Hồng nghẹn ngào hỏi.
"Đương nhiên rồi, chỉ cần cậu không đuổi tôi đi." Lộ Vân Phàm cười, cậu ta vỗ về lên gò má đang tràn đầy nước mắt của An Hồng, cười nói, "Nhưng bây giờ cho dù cậu có đuổi tôi đi, thì tôi cũng không đi đâu! An An, tôi xác định chắc chắn với cậu đó!"
An Hồng hít hít mũi, nói: @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Cậu có thuốc lá không?"
Lộ Vân Phàm sửng sốt, lắc đầu nói: "Không có, tôi đi mua nhé?"
Cậu ta mua được thuốc lá cùng bật lửa, cùng An Hồng ngồi cùng một chỗ chậm rãi hút thuốc, khói thuốc lá cùng với đốm lửa cứ lập lòe lập lòe. Trên trời lộ ra ánh sao thưa thớt. An Hồng nhìn trời, mơ hồ nói sâu kín: "Lộ Vân Phàm, cậu nói xem, có phải là mẹ tôi đã ở trên trời rồi hay không, hả?"
Lộ Vân Phàm cũng ngẩng đầu lên, gật đầu nói: "Đúng thế, nhất định là mẹ cậu đang ở trên đó."
"Kỳ thực từ nhỏ đến lớn, thời gian cũng tôi ở chúng với mẹ cũng không nhiều lắm. Thời điểm học trung học, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn tôi vẫn cảm thấy, có mẹ hay là không có mẹ cũng không có gì khác nhau."
"Khi đó đang là thời kỳ phản nghịch của trẻ con ấy mà, khẳng định bất cứ đứa trẻ nào cũng đối nghịch với cha mẹ của mình. Tôi và ba tôi cũng như vậy mà."
"Nói năng giống như cậu đã là người lớn rồi ấy vậy. Chính cậu cũng đang còn là một cậu nhóc đó!."
"An An, ngươi không cần phải nói tôi là cậu nhóc nữa! Tôi đã không phải là trẻ con nữa rồi." Lộ Vân Phàm nghiêm túc nói.
Trong lòng An Hồng nhảy dựng lên. Cô quay đầu lại nhìn xem khuôn mặt của cậu ta. Trong bóng đêm ánh mắt của Lộ Vân Phàm lộ rõ vẻ kiên định, sắc mặt trầm tĩnh. An Hồng cẩn thận đánh giá cậu ta, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com mới phát hiện cậu ta thật sự đã lớn hơn rất nhiều.
Đã nhiều ngày này mọi người bận rộn chạy đôn chạy đáo suốt ngày đêm. Lộ Vân Phàm có khi cũng không nhớ đến chuyện cạo râu. Lúc này cằm của cậu ta râu đã có chút hơi xanh rì, gương mặt trắng trẻo tựa như ánh trăng ở trên trời, ánh mắt sáng ngời giống như ánh sao trên trời. Bả vai cậu ta sớm trở nên rộng lớn, trên người lộ ra một luông hơi thở nam tính trẻ tuổi bồng bột. Yết hầu trong cổ đã lồi ra rõ ràng lợi hại, theo lời nói chuyện hơi hơi chuyển động lên xuống. Cậu ta mặc quần cộc và áo ngắn tay bỏ vào trong quần, để lộ ra cánh tay cùng cặp chân thon dài lại rắn chắc. Trên bắp chân còn có những sợi lông chân tượng trưng đặc thù của nam tính.
Lộ Vân Phàm kéo tay của An Hồng qua bên mình. Bàn tay cậu ta to mà ấm áp, nắm giữ lấy bàn tay của An Hồng. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Cậu ta hơi hơi dùng sức, nói: "An An, tôi biết bây giờ cậu không còn có tinh lực để mà lo lắng việc này. Tôi sẽ không nói gì với cậu hết. Nhưng mà tôi hi vọng cậu biết rõ rằng, tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh cậu. Mặc kệ trong lòng cậu giả bộ là có người nào đó, hoặc là trong lòng cậu không hề có ai, tôi vẫn tin tưởng rằng, sớm hay muộn rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ đi vào nơi đó."
Cậu ta cười rộ lên, ánh mắt tự tin lại tiêu sái. Cậu ta kẹp điếu thuốc ở ngón tay chỉ chỉ vào bên ngực trái của An Hồng. An Hồng cúi đầu, lại ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, nửa ngày nói không ra lời. Mãi cho đến khi điếu thuốc sắp cháy tới ngón tay, cô mới vội vàng quăng điếu thuốc lá xuống ở trên mặt đất.
Cô nói: "Lộ Vân Phàm, tôi cảm thấy… Tôi không xứng với cậu."
Lộ Vân Phàm sửng sốt, tức khắc liền xoay đầu đi đi cười khanh khách. Sau đó cậu ta lại quay đầu lại đến nhìn thẳng vào An Hồng, nói: "An An, tự tin vào bản thân mình một chút đi. Cô gái mà tôi thích, tuyệt đối là người tốt nhất trên thế giới!"
An Hồng nhìn cậu ta vẻ mặt như khó có thể tin được. Đôi môi của cô lay động, gò má thoáng ửng hồng, trái tim nhảy lên thật sự rất nhanh, rất nhanh.
Rất nhiều, rất nhiều năm về sau này, An Hồng cũng vẫn có thể nhớ lại được cái buổi tối trăng trong đó. Cô có thể nhớ lại những lời mà Lộ Vân Phàm đã nói. Khi đụng tới khó khăn trở ngại, cô lại tự mình thôi miên, nói với chính mình: Mình là người con gái tốt nhất, mình là người con gái tốt nhất, mình là người con gái tốt nhất!
Có vài năm, cô cực độ thất ý, chính là dựa vào tín niệm này mà cô đã lần lượt bước qua những cửa ải khó khăn, dần dần trưởng thành lên.
Vấn đề về quyền giám hộ đối với Tiêu Lâm lại không hề đơn giản như vậy. Người trong nhà họ Tiêu thật mâu thuẫn, bọn họ đã mơ ước khoản tiền ở trên tay Tiêu Lâm kia, nhưng lại không nghĩ đến chuyện thực sự chăm sóc nuôi nấng Tiêu Lâm. An Hồng để cho tự bản thân Tiêu Lâm đưa ra quyết định. Tiêu Lâm tinh tế sau khi tự hỏi, liền lôi kéo góc áo An Hồng nhỏ giọng nói: "Chị An Hồng, em có thể trở lại thành phố J hay không? Em muốn đi theo chị, sống cùng với bà ngoại với chị!."
Kỳ thực trong lòng An Hồng cũng có hi vọng như vậy. Cô nói: "Đương nhiên là có thể, nhưng mà chị vẫn còn đang đi học, chỉ có Chủ nhật mới có thể trở về nhà. Mà bà ngoại tuổi cũng đã rất cao rồi, em sống cùng với bà mà nói, cần phải chia sẻ một phần công việc trong nhà, em nguyện ý hay không?"
Tiêu Lâm gật đầu: "Em có thể học."
An Hồng vuốt mái tóc của em gái, cười một chút, nói: "Vậy thì cứ xác định như vậy đi."
Tiêu Lâm lúc này đã học đến sơ nhị. An Hồng sau khi bàn bạc cùng với cô giáo Tiền xong, ước định hiện tại học kỳ cuối cùng còn hơn một tháng, như vậy Tiêu Lâm tiếp tục ở tại nhà của cô giáo Tiền. Đợi đến khi Tiêu Lâm tốt nghiệp sơ nhị, liền chuyển trường về thành phố J. Cô giáo Tiền, Tiêu Lâm cùng người thân của nhà họ Tiêu đều tỏ vẻ đồng ý, chuyện này cứ như vậy liền chấm dứt.
An Hồng cùng với người thân của nhà họ Tiêu ước định, thời gian an táng cho bác sĩ Tiêu cùng mẹ là vào tiết đông chí cuối năm. Hai bất động sản ở hai nơi tạm thời cũng không động đến. Di sản về tiền mặt liền ấn định trước phương án phân chia. Đến trung tuần tháng 5, mọi người giải tán về nhà, cùng nhau đợi đến khi tình hình bệnh dịch SARS đã kết thúc, thì sẽ bố trí cụ thể mọi việc.
An Hồng cùng Lộ Vân Phàm trở về tới trường học, liền trực tiếp bị giam vào tòa nhà cách ly.
An Hồng trải qua sinh nhật hai mươi tuổi sinh nhật của mình ở trong tòa nhà cách ly. Lộ Vân Phàm gọi điện thoại cho cô, hát cho cô nghe bài hát Chúc mừng sinh nhật, An Hồng nghe xong liền khóc òa lên.
Hàn Hiểu Quân gọi điện thoại cho An Hồng, chúc cô sinh nhật vui vẻ. An Hồng chần chờ một lát, sau đó kể lại chuyện của mẹ cùng bác sĩ Tiêu cho Hàn Hiểu Quân nghe. Hàn Hiểu Quân kinh hãi, hỏi lại An Hồng vì sao không chịu sớm nói cho anh biết, anh có thể gấp gáp trở về với cô để cùng nhau chia sẻ.
An Hồng nói không cần. Anh đang ở một địa phương xa như vậy, thời kì này mà chạy tới chạy lui như vậy, thì thực sự phi thường nguy hiểm. Hơn nữa… An Hồng tự nói ở trong lòng, Hàn Hiểu Quân, anh có thể lấy thân phận gì để ở bên cạnh em đây? Anh trai ở nhà bên chăng? Thanh mai trúc mã ư? Vô luận như thế nào, anh vẫn là bạn trai của Tần Nguyệt mà thôi. Chẳng lẽ em lại có thể không chút cố kỵ mà dựa vào bờ vai của anh mà khóc lớn hay sao?
Giờ này khắc này, trong lòng An Hồng, chỉ có thể nhớ đến một chàng trai trẻ khác, cậu ta đã làm bạn với cô trong một tháng là khoảng thời gian gian nan nhất trong đời của cô. Cậu ta đã hướng về phía cô biểu đạt tâm ý xác định của bản thân mình. Ở trong lòng An Hồng cứ một lần lại một lần tự hỏi mình, chàng trai trẻ còn kém một tháng nữa mới được thành niên kia, đối với cô mà nói, rốt cuộc là sự tồn tại của cậu ta chính là như thế nào đây?
Một tuần sau, cuộc cách ly kết thúc. Nhiệt độ cơ thể của An Hồng và Lộ Vân Phàm bình thường, đồng thời được bỏ lệnh cấm. Đi ra khỏi tòa nhà cách ly, một khắc kia, An Hồng ngẩng đầu lên nhìn mặt trời trên bầu trời, có một cảm giác giống như mình đã bừng tỉnh, cảm giác như đã bị xa cách đến một thế hệ.
Trở lại phòng ngủ, mọi người đều biết chuyện mà An Hồng đã gặp phải, ào ào tới an ủi cô, An Hồng nói mình không có việc gì, gọi bọn họ đừng lo lắng.
Cô lo lắng nhất chính là bà ngoại, tiếp theo là Tiêu Lâm. Mẹ là con gái duy nhất của bà ngoại. Việc mẹ và bác sĩ Tiêu đột nhiên qua đời, cho đến bây giờ bà ngoại cũng vẫn chưa được biết chuyện. An Hồng biết chung quy không thể giấu giếm bà ngoại được lâu lắm, Cô sợ hãi bà ngoại biết được chân tướng, một khắc kia, người đầu bạc tiễn người đầu xanh như vậy, bà ngoại đã bảy mươi tuổi làm sao có thể chịu được sự đả kích này.
Còn có Tiêu Lâm nữa, một tháng cuối cùng này, bên cạnh con bé không có bất kỳ người thân thích nào. Cha mẹ đều mất, Tiêu Lâm đã trở thành trẻ mồ côi rồi, có phải hay không! Miên man trong dòng suy nghĩ, An Hồng cảm thấy lo lắng, chỉ có thể mỗi ngày đều gọi điện thoại đến nhà cô giáo Tiền, tán gẫu với Tiêu Lâm một lát.
Tiêu Lâm nghe qua cũng không gặp phải điều gì khác thường, chỉ là cô giáo Tiền nói cho An Hồng biết, thành tích của Tiêu Lâm trượt xuống dưới thẳng tắp, bài tập của rất nhiều môn đều không đạt tiêu chuẩn. An Hồng biết về tình thì có thể tha thứ cho con bé, nên giờ phút này cô cũng không thể miễn cưỡng Tiêu Lâm bất cứ cái gì.