Editor: Mẹ Bầu
Thời tiết quá nóng, An Hồng tóc đã rất dài rồi. Cô nghĩ đến Từ Mạt Mạt với mái tóc ngắn thời thượng theo lớp rõ ràng, ý tưởng đột phát liền đi vào tiệm hớt tóc. Cuối cùng chọn lựa ra kiểu cắt tóc ngắn lưu loát nhẹ nhàng khoan khoái.
Sờ sờ đến mái tóc mới đến ngang lỗ tai, An Hồng cảm thấy tâm tình của mình tốt lắm. Đã có thật nhiều thật nhiều năm rồi cô chưa từng cắt tóc ngắn. Khi về nhà, bà ngoại nhìn thấy kiểu tóc mới của cô thật sự bị giật mình, nói: "Tiểu Niếp, con cắt mái tóc theo kiểu này cũng không tệ lắm, thực sảng khoái! Hơn nữa cái vết sẹo nằm ở bên cạnh lông mày cái kia cũng đã bị che lấp đi toàn bộ rồi. Rất tốt, rất tốt."
An Hồng cười cười, bàn tay không tự chủ được liền sờ lên vết sẹo nằm ở bên cạnh lông mày bên trái. Trong lòng cô lại nghĩ tới cái kia cậu nhóc thối kia. Đã một năm rồi, giữa bọn họ không có bất kỳ sự liên hệ nào. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Lâu Tĩnh Tĩnh nói cho An Hồng biết,Hà Ngọc Đống cùng đang ở Bắc Kinh cùng với Thẩm Kha đều không có tin tức gì của Lộ Vân Phàm. Từ sau khi tốt nghiệp trung học cho đến bây giờ, dường như anh chàng này đã biến đâu mất.
Sau buổi khai giảng năm hai đại học, An Hồng cùng và sinh viên khác trong ban được giáo viên sắp xếp, chỉ định đi làm nhiệm vụ nghênh đón các tân sinh viên, hiệp trợ tiến hành thủ tục báo danh của những học sinh mới nhập học. An Hồng cùng các sinh viên ngồi ở trước bàn, hướng dẫn những sinh viên mới điền bảng. Các nam sinh thì giúp đỡ xách hành lí, đồ dùng dẫn dắt các học đệ học muội tiến đến phòng ngủ của mình.
Những ngày này thời tiết rất nóng. Vào buổi chiều, An Hồng ngồi ở dưới gốc cây, một bên lau mồ hôi ở trên trán, một bên ứng phó với tín nhắn của Vương Lực Bồi.
Đang cúi đầu, thì có người đi đến trước bàn. Dư quang khóe mắt An Hồng chỉ nhìn thấy gân mạch mơ hồ ẩn hiện trên bắp thịt cánh tay phải trắng nõn của người này. Người này là nam sinh viên thuộc loại tuổi trẻ, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on tay phải của cậu ta kéo một cái va li để hành lý. An Hồng cũng không ngẩng đầu lên liền cầm bản kê khai từ trên bàn lên, để tới trước mặt anhchàng kia, miệng nói: "Bạn học, trước hãy điền vào bảng này đã."
Người nọ không nói chuyện, tay trái đặt lên trên mặt bàn kéo cái bảng qua nhưng lại chậm chạp không thấy viết. An Hồng vẫn không có ngẩng đầu lên như cũ. Vương Lực Bồi vừa mới nói trong tin nhắn với cô rằng, trong kỳ nghỉ hè này sẽ không được gặp mặt cô rồi, nghĩ muốn hẹn cô cùng nhau ăn một bữa cơm.
An Hồng cự tuyệt lời mời này của Vương Lực Bồi, vừa nhắn lại tin nhắn trả lời, liền nhìn thấy người trước mặt mình vẫn cứ một mực đứng không nhúc nhích như vậy. Cô không khỏi ngẩng đầu đến nhìn cậu ta, một giây sau liền cả kinh quát to một tiếng, người ngửa về phía sau, thiếu chút nữa thì ngã ra khỏi chiếc ghế dựa.
Đầu tháng 9, buổi chiều vào lúc nóng nhất, trong đại học Z, dưới bóng cây rậm rạp, không có đến một chút gió, bầu không khí như ngưng trệ.
Một người nam sinh cao cao gầy teo đứng ở trước mặt An Hồng. Cậu ta mặc một chiếc áo T-shirt ngắn tay cổ lật màu trắng, quần dài vải ka-ki thoải mái, trên vai đeo một cái ba lô màu xanh thẫm cực lớn, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn tay phải đang cầm cái cần kéo chiếc va li, trên mặt cậu ta mang một chiếc kính râm màu trà rất thời thượng, khóe môi nhếch lên một ý cười vẻ quái dị.
Cho dù này trên mặt đang chiếc kính mát rất lớn rất lớn, An Hồng vẫn là dễ dàng liền nhận ra dấu hiệu cười tươi của Lộ Vân Phàm. Trong đầu cô liền vang lên nổ một tiếng "ầm", ánh mắt sững sờ quan sát cậu ta. Cô ngồi, Lộ Vân Phàm đứng, nhìn vóc người của cậu ta có vẻ cao dị thường. An Hồng phát hiện một năm không gặp, người này dưởng như lại đã cao thêm không ít. Khung người cũng cáo lớn nở nang một ít, bả vai trở nên rộng rãi, hơn nữa nhìn cậu ta càng đẹp trai hơn. Mái tóc hơi dài, cắt theo mốt thời thượng, nhìn gương mặt và phong thái kia, vừa liếc mắt nhìn sang, còn tưởng rằng đó là một người mẫu nam nào đó vừa xuống khỏi sân khấu chữ T!
Một đoàn những sinh viên mới xếp thành một hàng dài đứng dài trước bàn đón tiếp người mới đến nhập học. Rất nhiều học sinh, phụ huynh đều đang đánh giá Lộ Vân Phàm. Các nữ sinh lại càng xì xào bàn tán không ngừng, thế nhưng Lộ Vân Phàm lại không chút để ý, chính là cứ nhìn chằm chằm vào An Hồng.
An Hồng vẫn một mực không nói chuyện, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn nam sinh kia liền cười hì hì, mở miệng nói: "Học tỷ, không nhận ra tôi sao?"
An Hồng cảm giác mình trong lòng bàn tay đã túa đầy mồ hôi. Trên trán cô, những giọt mồ hôi túa ra, lặng yên không một tiếng động theo gương mặt cô trượt xuống dưới. Cô đờ đẫn hỏi: "Cậu, tại sao cậu lại đến nơi này?"
Nam sinh kia bỏ cặp kính râm xuống, cặp mắt đen nhánh như mực thẳng tắp nhìn chăm chú vào cô, khóe miệng hơi cong lên trên, nói: "Tôi là sinh viên mới đến nhập học tại đại học Z, là sinh viên ban thiết kế công trình bằng gỗ, hôm nay tới báo danh."
"Lộ Vân Phàm! Cậu nổi điên cái gì vậy!" An Hồng không thể nhịn được đứng phắt lên, mới phát hiện ra, chiều cao thân thể của hai người quả nhiên đã gia tăng chênh lệch thêm một ít nữa rồi, Lộ Vân Phàm thật sự lại đã cao lớn hơn.
Lộ Vân Phàm vẫn cười đến xán lạn như trước: "Học tỷ, giúp tôi làm thủ tục chút nhé, tôi đã đứng đây một hồi lâu rồi."
An Hồng đột nhiên liền tức giận không thể đánh người được. Cô cầm chiếc bút ở trên bàn hung hăng quăng xuống mặt đất, vỗ bàn một cái, rồi quát to lên đối với Lộ Vân Phàm: "Lộ Vân Phàm! Cậu có biết cậu đang làm cái gì đây không hả? Cậu là kẻ điên sao? Trong đầu cậu đang nghĩ những cái gì vậy? Cậu có đầu óc hay không chứ?"
Lộ Vân Phàm rốt cục thu hồi lại nụ cười, ngắm nhìn gương mặt đang nổi giận của An Hồng, lại quay đầu ra nhìn xung quanh, rất nhiều các bạn học, giáo viên, phụ huynh, ánh mắt ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc, quay đầu lại nói với An Hồng: "Này, có rất nhiều người đang nhìn chúng ta đó."
Ngực An Hồng liền phập phồng mạnh mẽ. Đột nhiên cô liền đi vòng qua cái bàn đi đến bên người Lộ Vân Phàm, nắm cổ tay của cậu lên nhanh chóng kéo chạy đi.
"Tại sao?"
"Theo tôi đi ra đây! Tôi có lời muốn hỏi cậu!"
Hai người chạy đến một góc hẻo lánh, An Hồng mới dừng bước lại, đứng ở bên cạnh một cây đại thụ. Đến lúc này, rốt cuộc An Hồng mới nới cái tay đang lấy siết chặt lấy cô tay của Lộ Vân Phàm ra, nhìn trở lại đối với cậu. Cô chạy đến đây thực vội, dọc theo đường đi suy nghĩ ngàn vạn chuyện. Lúc này nhìn biểu tình trên gương mặt tỏ vẻ không chút để ý, lại còn vểnh môi thổi phù phù vào cổ tay, An Hồng lại nóng giận.
"Lộ Vân Phàm! Cậu không học kiến trúc ở Thanh Hoa à?"
Cậu ta cười, trả lời: "Không học."
"Không đi học?"
"Không đi học!"
"Vậy suốt một năm này, cậu, cậu ở chỗ nào?"
"Trước đây tôi đi Âu châu chơi hơn một tháng, rồi sau đó đi châu Úc chơi hơn một tháng, Đến Lễ Tạ Ơn thì tôi tới nhà của chú ở nước Mỹ, chơi ở đó mấy tháng. Đến Tết mừng năm mới thì mới trở về nhà. Tiếp sau đó tôi liền ôn tập một chút để tham gia thi cao đẳng. A! Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học tôi còn đi Hàn Quốc và Nhật Bản để xem World Cup. Tố đã xem trận chung kết đó! Thật sôi nổi! Tôi còn lấy được chữ ký của Raul trên bộ quần áo chơi bóng nữa kia! Anh ấy và tôi có cùng một ngày sinh nhật đó!" Lộ Vân Phàm càng nói càng hưng phấn, thần thái trên mặt đầy phấn khởi. Khi nói đến World Cup, cánh tay cũng đều vung lên.
"..." An Hồng há to mồm nhìn cậu ta.
Cô đột nhiên đưa tay lên đẩy một cái vào bộ ngực của cậu ta, lớn tiếng nói: "Đủ rồi!"
Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền ngậm miệng.
"Có phải là đầu óc của cậu đã bị nước vào rồi hay không, hả ? Tại sao cậu không đi học ở trường Thanh Hoa chứ?"
"Vì sao nhất định tôi cứ phải học ở trường Thanh Hoa thì mới được?" Lộ Vân Phàm nhíu mày hỏi.
"Thanh Hoa là trường đại học tốt nhất trong nước! Cậu! Bây giờ cậu lại thi vào trường đại học Z là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tôi thích! Ai cần cậu lo! Tôi không thích Bắc Kinh, Bắc Kinh có lắm bụi bặm! Tôi thích ở nơi này."
"Cậu bị bệnh thần kinh à?"
"Này! Cậu mắng tôi cái gì chứ? Tôi đến học ở trường nào, mắc mớ gì đến cậu chứ nhỉ?"
"Cậu! Cậu có biết cậu đang ở đây để mang tương lai tiền đồ của cậu ra để đùa giỡn hay không, hả?"
"Tương lai tiền đồ của tôi sao? Ha ha!" Lộ Vân Phàm đột nhiên mở to hai mắt nhìn, "Cậu cho là cậu là ai vậy? Cậu cho cậu là ngươi là mẹ tôi sao? Ba tôi và Giang Bội đều không thể quản nổi tôi, cậu tạm thời đừng có ở chỗ này mà khoa tay múa chân đối với tôi đi!"
"Tôi khoa tay múa chân đối với cậu sao? Cho dù là tôi có khoa tay múa chân đối với đí nữa, cũng chỉ là vì muốn tốt cho cậu mà thôi! Lộ Vân Phàm, xin cậu đấy, cậu không cần tùy hứng giống như một đứa con nít có được hay không? Lúc đầu tôi sửa nguyện vọng chính là không nghĩ muốn để cho cậu làm những chuyện mà để sau này sẽ làm cho cậu phải hối hận!"
"Việc mà tôi đã làm thì sẽ không hối hận! An An!" Ngữ điệu nói của Lộ Vân Phàm cũng đã cất cao hơn: "Thanh Hoa không có gì là thần kỳ. Trường học ưu tú ở nước ngoài còn nhiều mà, có chỗ nào mà tôi không thể đi chứ? Trái lại, chỉ cần là bản thân tôi học được là tốt rồi, tôi đi học ở chỗ nào thì có cái gì quan trọng kia chứ?"
"Cậu…!"
"An An." Lộ Vân Phàm thoáng cười một chút, "Có phải là cậu đã cho rằng bới vì cậu nên tôi mới đến vào thi đại học Z tới đó ?"
Bỗng chốc An Hồng có chút không thể lên tiếng đáp lại rồi.
Cô nghĩ, tên nhóc con xấu xa kiêu ngạo này nhất định sẽ phải ý vị mà nói rằng: Cậu đã suy nghĩ nhiều quá rồi. Tôi tới học ở nơi này mới không phải là vì cậu. Cậu cho rằng cậu là ai vậy, với tôi mà nói, cậu căn bản không là cái gì hết.
Không nghĩ tới, Lộ Vân Phàm chính là nhìn cô thật sâu một cái, trên má cậu ta có một chút đỏ ửng. Cậu ta thấp giọng nói: "Kỳ thực, cậu nghĩ không sai, tôi vì cậu nên tôi mới thi vào trường này, ai bảo cậu... khi đó đã gạt tôi!"
Nghe xong lời nói này của Lộ Vân Phàm, An Hồng đã hoàn toàn hóa đá. Trong đầu cô như dời sông lấp biển, rối thành một nùi, nhìn nam sinh trước mặt cao gầy trước mặt mình, trên gương mặt xinh đẹp vẫn còn mang theo biểu tình ngượng ngùng, ánh mắt cũng vô cùng kiên định. Cô biết đã mình xong đời, cuộc sống đại học của cô sắp hoàn toàn lộn xộn. Cô không biết mình rốt cuộc mình đã làm cái gì, mà lại trêu chọc tới Lộ Vân Phàm, liền dẫn tới trải qua nhiều năm như vậy, cậu ta vẫn luôn luôn chạy đuổi theo ở phía sau cái mông của chính mình. Từ tiểu học đến sơ trung, rồi theo sơ trung đến trung học, theo trung học đến đại học, cậu ta nhảy lớp, cậu ta chuyển trường. Hết lần này tới lần khác, cậu ta một lần lại một lần khiêu chiến phòng tuyến tâm lý của An Hồng.
Nhìn gương mặt của An Hồng đã ngốc trệ ra ở trước mặt mình, Lộ Vân Phàm cười nhợt nhạt, Cậu đi về phía trước một bước, theo bản năng An Hồng thụt lùi lại một bước, anh lại đi tới một bước, sống lưng của An Hồng liền tựa vào trên thân cây thượng.
Trong lúc hai người đứng cách nhau rất gần, Lộ Vân Phàm liền hơi cúi đầu, xuống. An Hồng có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của cậu ta đang phun tại trên mặt của cô.
Anh tự tay vuốt chỗ tóc bên tai An Hồng bị rơi, thấp giọng nói: "An An, hiện tại cậu là học tỷ của tôi rồi."
"..." An Hồng xoay mặt qua không dám nhìn anh, trái tim nhanh chóng nhảy dựng lên.
Lộ Vân Phàm tiếp tục cười nói: "Về sau ở trường học, đề nghị học tỷ hãy chú ý đến tôi nhiều hơn một nha."
"..."
"Còn có..."
"..."
Anh càng cúi đầu sâu hơn, cẩn thận nhìn mặt cô, ngón tay vân vê mấy sợi tóc mềm mại của cô rơi ra, lập tức bàn tay liền trượt lên trên gương mặt của cô.
Cảm nhận được độ ấm cực nóng trong tay anh, toàn thân An Hồng, trên mặt của cô đầy mồ hôi lạnh.
Lộ Vân Phàm đột nhiên tiến bên cạnh tai cô, nhẹ giọng nói: "An An, làm sao cậu lại cắt mái tóc dài thành ra như thế này chứ?"