Editor: Mẹ Bầu
Nhiệt độ không khí của tháng 6 đã rất cao, điều hòa trong phòng khách lại mở khí lạnh thật sự rất có chừng mực. Nhưng mà bọn họ vẫn cảm thấy nóng, nóng quá, phi thường phi thường nóng. Nhưng mà ngọn lửa nóng thiêu đốt kia lại không ngăn cản được hai trái tim càng ngày càng sát gần nhau. Trong lồng ngực trẻ tuổi trái tim tươi trẻ nhảy lên những nhịp đập kịch liệt. An Hồng ngước cổ ngồi ở trên người Lộ Vân Phàm, cô cau mày, nhắm hai mắt lại.
Kích tình đến độ sâu nhất, Lộ Vân Phàm một bên mút vào nụ hoa trước ngực cô, một bên thấp giọng hỏi:
"An An, em có yêu anh hay không?"
Phút chốc An Hồng liền mở hai mắt ra. Cô ôm lấy đầu Lộ Vân Phàm, ngón tay mềm mại tóm lấy mái tóc đen của anh, cúi đầu cúi người ghé vào lỗ tai của anh trả lời: "Có."
"Nói em yêu anh! An An, nói em yêu anh!" Anh đột nhiên kịch liệt chuyển động. Người đàn ông trẻ tuổi trên người đầy những giọt mồ hôi, đưa vào thân thể của cô toàn bộ lực lượng của chính mình không hề trở ngại. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Từng đợt từng đợt tiến công mãnh liệt của anh làm cho An Hồng đầu váng mắt hoa. Cô lớn tiếng rên rỉ, lại không kịp nói ra gằn từng tiếng.
Cứng rắn của Lộ Vân Phàm rốt cục phóng thích ra ở trong cơ thể của cô. Anh không thể đè nén, không thể dừng lại kêu rống ra thành tiếng, tựa như những gợn sóng rung động không dứt thối lui về sau. Lộ Vân Phàm cắn vào vành tai của An Hồng, anh lần lượt kêu lên: "An An, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em..."
Mãi cho đến buổi sáng ngày thứ sáu, vòng xin ý kiến giá bỏ thầu cuối cùng mới kết thúc. Bộ phận tổ chức đấu thầu hướng về phía các đơn vị đến dự thầu tuyên bố, kết quả giá bỏ thầu trang thiết bị kỹ thuật, đứng hàng thứ nhất chính là – Công ty Xây dựng Phong Nguyên.
Cái này có ý nghĩa, Phong Nguyên đã trúng thầu rồi.
Ngũ Tổng kích động đứng lên, di@en*dyan(lee^qu.donnn cùng Tân Duy, Vương Mẫn Thanh liền ôm siết lấy nhau, sau đó quay lại bắt tay chào hỏi đối với đại diện của bên chủ thầu, và các đại diện và nhân viên của các đơn vị đến dự đấu thầu. Các đơn vị đến dự đấu thầu khác cũng ào ào biểu đạt sự chúc mừng đối với Ngũ Tổng. Đến lúc này, Lộ Vân Phàm, người suốt một tuần nay chưa từng lộ diện đi đến đại sảnh mở thầu. Ngũ Tổng bước nhanh tới, tiến ra đón bắt tay gắt gao với anh.
Ngũ Tổng nói lời tự đáy lòng: "Lộ tổng, xin cám ơn."
Lộ Vân Phàm đứng vào thật thẳng, biểu cảm lạnh nhạt, gật đầu nói: "Ngũ Tổng, xin chúc mừng, kế tiếp, chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ."
An Hồng đứng ở một bên, nhìn đến Lộ Vân Phàm phóng ánh mắt đến trên người cô, thậm chí anh không thể không hướng về phía cô làm một cái mặt quỷ.
Tiếp sau đó, khóe miệng anh hơi cong lên, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com hướng về phía mọi người đang ngồi tuyên bố: "Mấy tháng nay mọi người đều cực khổ rồi, nhất là tuần lễ này. Chúng tôi đều biết các vị đã phải nỗ lực rất nhiều vì lần dự thầu này. Cho dù lần này không thể hợp tác, xin tin tưởng, vẫn còn có lần nữa. Vì muốn cảm tạ các vị đã phối hợp trong công việc, đêm nay Vũ Hoa sẽ cử hành một buổi dạ tiệc nhỏ ở khách sạn Hoa Tín, cũng là chúc mừng cho cuộc đấu thầu hạng mục Cao ốc Sáng Ý kết thúc thuận lợi, hi vọng các vị đều có thể tham dự."
Các đại biểu của các đơn vị đến dự thầu đều ào ào đáp ứng. Cứ cho việc đấu thầu lần này bị thất bại, nhưng Lộ Vân Phàm nói không sai, cơ hội hợp tác còn có rất nhiều. Hơn nữa, cũng không có ai muốn bỏ qua một cái cơ hội được trao đổi hiếm khi có được cùng với cấp cao của Vũ Hoa như vậy.
An Hồng đúng là có chút kinh ngạc. Cô không nghĩ tới còn có một buổi dạ tiệc như vậy. Cô cứ nghĩ, đến lúc đó, cô là lấy danh nghĩa là nhân viên của Phong Nguyên đến tham gia đâu hay là sẽ làm - bạn gái của Lộ Vân Phàm?
Tiếp xúc đến ánh mắt của Lộ Vân Phàm, cô đã biết ý tứ của anh, đương nhiên là - dưới danh nghĩa thứ hai kia.
Lộ Vân Phàm sau khi chào hỏi cùng mọi người, anh trở văn phòng tiếp tục công việc của mình. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn An Hồng cùng đám người của Ngũ Tổng cùng nhau đi ăn cơm trưa. Cô tính toán bớt chút thời gian đi gặp Lâu Tĩnh Tĩnh, thuận tiện đi mua cho mình một bộ lễ phục mặc buổi tối. Mấy người đàn ông của Phong Nguyên đều về khách sạn để ngủ bù đi. Phải làm việc liên tục năm ngày qua, thân thể của ai cũng mệt mỏi, ăn không tiêu.
Người sắp làm tân nương khi nhìn thấy An Hồng, thì kích động đến không chịu được. Biết được công việc của An Hồng đã hoàn thành thuận lợi, cô sắp trở lại thành phố J, thì lại càng là cao hứn, thiếu chút nữa thì đã khóc lên. Cô nói: "An Hồng, An Hồng, cậu hãy nhanh chóng kết hôn cùng với Lộ Vân Phàm đi! Đến lúc đó hai chúng ta có thể cùng nhau dạo phố uống chén trà với nhau rồi, sau này lại còn có thể cùng nhau dắt bọn trẻ con đi chơi nữa!"
An Hồng sờ sờ cái bụng của Lâu Tĩnh Tĩnh vẫn còn quắt quắt như trước, cười hỏi: "Có cảm giác gì rồi?"
"Đương nhiên chưa có! Còn chưa tới 2 tháng đâu!" Vẻ mặt của Lâu Tĩnh Tĩnh đầy hạnh phúc, "Sáng mai 9 giờ rưỡi, cậu chớ có tới trễ đó! diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Còn có, không cho cậu được ăn mặc thật xinh đẹp đâu nhé, tớ đây cũng không muốn bị cậu đoạt đi mất sự nổi bật."
An Hồng cười to: "Làm sao có thể chứ! Tĩnh Tĩnh, cậu thực sự là một cô dâu xinh đẹp nhất, tớ thật sự phi thường phi thường vui vẻ chúc mừng cậu!."
Nước mắt Lâu Tĩnh Tĩnh không nén nhịn được lại rớt xuống. Cô nắm chặt lấy tay của An Hồng, nói: "An Hồng, tớ hi vọng cậu cũng có thể hạnh phúc! Nhìn cậu bây giờ đang ở cùng với Lộ Vân Phàm hạnh phúc như vậy, cậu có biết không, tớ cao hứng đến biết bao nhiêu!"
Buổi tối, An Hồng mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ chót tay áo dài lộ vai cổ chữ V, khoác cánh tay Lộ Vân Phàm xuất hiện tại hiện trường buổi dạ tiệc.
Tham dự buổi yến hội trừ bỏ mấy đại biểu của các đơn vị dự thầu, còn có một vài đơn vị khác hợp tác với Vũ Hoa ở hạng mục Cao ốc Sáng Ý. Người tham gia buổi yến hội hôm nay cũng không nhiều lắm. Mọi người ăn mặc cũng không tính rất chính thức, chính là đồ ăn và rượu vẫn là thật phong phú. Tại hiện trường luôn luôn có tiếng nhạc du dương vờn quanh.
Rất nhiều người nhìn thấy An Hồng xuất hiện ở bên người Lộ Vân Phàm, đều cảm thấy kinh ngạc. Những đồng nghiệp trong giới có chút quen biết với An Hồng đều nhịn không đượcmà xì xào bàn tán. May mắn cuộc đấu thầu lần này bản thân chính chủ thể của Phong Nguyên đến tham gia và thao tác, cho nên cho dù trong lòng mọi người có nghi hoặc, sau khi cân nhắc tỉ mỉ cũng cảm thấy chuyện này đều rất hợp tình hợp lý.
An Hồng xinh đẹp khí chất lại tốt. Cho dù Phong Nguyên có rõ rệt đánh bài mỹ nữ để bắt Lộ Vân Phàm làm tù binh, cũng không phải là chuyện gì đáng trách hết.
An Hồng đương nhiên nhìn thấy được những cái nhìn nghiền ngẫm lóe lên ở trong ánh mắt của mọi người, cô ghé vào bên tai Lộ Vân Phàm thấp giọng nói: "Xong đời, em có nhảy vào nước sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được."
Lộ Vân Phàm vung vẩy ly rượu trong tay, cười nói: "Dù sao em cũng lập tức phải trở về đến nơi này rồi, không phải cần lo lắng."
Mấy người đàn ông trung niên đi về hướng của hai người bọn họ.
Lộ Vân Phàm nắm giữ thật chặt lấy tay của An Hồng, nói: "Để anh giới thiệu em một chút."
"Lộ tổng." Một người đàn ông trung niên đưa tay phải ra hướng về phía Lộ Vân Phàm.
Lộ Vân Phàm cười cười bắt tay anh ta, chạm cốc, rồi sau đó nhất nhất giới thiệu cho An Hồng, đây là A. tổng của một công ty X, đây là B. tổng của một công ty Y... An Hồng vẫn một mực giữ vững nụ cười, vừa có vẻ đoan trang lại vừa dịu dàng. Thời điểm Lộ Vân Phàm giới thiệu cô cũng không có dùng đến cái từ "bạn gái" kia, mà chỉ nói: "Vị này là một người bạn của tôi, An Hồng."
An Hồng cùng bọn họ bắt tay chào hỏi nhau, trong lòng cũng không hề nghĩ nhiều. Mấy người đàn ông trung niên trong nhóm ào ào khen cô trẻ tuổi xinh đẹp, tiếp theo lại bắt đầu tán gẫu cùng với Lộ Vân Phàm về chuyện hợp tác hạng mục. An Hồng lặng lẽ giương mắt nhìn Lộ Vân Phàm. Anh mặc một thân mầu xanh sẫm, áo sơmi dài tay, quần tây dài màu đen, giơ ly rượu cười đến trầm ổn. An Hồng thừa dịp giữa lúc bọn họ tán gẫu, cô chào một tiếng, bản thân đi đến quầy để thức ăn để lấy đồ ăn.
An Hồng bưng chiếc đĩa tay đang lấy ăn, đột nhiên bên người vang lên một hồi những tiếng bước chân từ xa tới gần. Bước chân thong thả đi đến, vang lên tiếng giày cao gót dẫm xuống mặt đá cẩm thạch.
Cuối cùng, người kia đứng lại ở sau lưng An Hồng.
An Hồng bưng chiếc đĩa, không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua. Đó là một cô gái tuổi còn trẻ mặc áo đen, dung mạo trang điểm tinh xảo, dáng người yểu điệu, chỉ là vẻ mặt đứng ở trước mặt cô không hề thay đổi.
Lúc này, Lộ Vân Phàm đứng cách đó không xa, trong lúc vô ý anh hướng ánh mắt về phía bên này cái. Chỉ liếc mắt một cái, con ngươi của anh liền chợt co rút lại, không kịp từ giã với nhóm mấy người đàn ông trung niên trước mặt, anh liền vội vàng đã đi tới. Bởi vì tốc độ đi nhanh, tư thế đi của anh so bình thường thoạt nhìn thấy hoảng hốt chật vật rất nhiều, thân thể lảo đảo cực kỳ rõ ràng.
Nhưng mà, anh còn chưa tới kịp thì...
"Bốp!" một tiếng, cô gái áo đen đã nặng nề mà đánh cho một bạt tai An Hồng. Rồi sau đó, cô ta đưa tay bưng lên một ly rượu đỏ đặt sẵn ở trên quầy, liền hắt luôn vào An Hồng.
Cô ta cắn răng, lớn tiếng nói: "Hồ ly tinh!"
An Hồng sợ đến ngây người! Lúc đầu khi ly rượu xối đến trên người cô, cô căn bản là không thời gian để phản ứng, hoàn toàn vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Vừa nghiêng đầu, cô đã nhìn thấy Lộ Vân Phàm vội vàng đi tới.
Cô duỗi tay về phía anh vừa muốn nói gì đó, nhưng chỉ thấy Lộ Vân Phàm đi nhanh xoải bước tới bên người cô gái áo đen, một phát ôm lấy vai cô ta, kéo cô ta lại lui về phía sau vài bước.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Lam Lam, Lam Lam, bình tĩnh, bình tĩnh một chút."
Cô gái áo đen ngẩng đầu lên nhìn Lộ Vân Phàm, ánh mắt mềm yếu, miệng mím lại, đột nhiên liền òa khóc lên. Những giọt nước mắt trong suốt không sao dừng được cứ lăn ra khỏi hốc mắt. Bỗng chốc cô liền tựa vào trong ngực Lộ Vân Phàm, ôm hông của anh lớn tiếng khóc thút thít.
Lộ Vân Phàm gắt gao ôm cô, nhẹ nhàng nói: "Thôi được rồi, thôi được rồi, nín khóc, nín khóc nào, ngoan!"
Cô gái áo đen vừa khóc, vừa nói: "Vân Phàm, Vân Phàm, làm sao anh có thể đối xử với em như vậy, làm sao anh có thể đối xử với em như vậy!"
An Hồng đứng chết lặng người nhìn hết thảy cảnh đang diễn ra trước mắt. Nhìn cô chật vật không chịu nổi, trên đầu, trên mặt, trên váy đều là vết rượu đỏ thẫm. Trên má trái của cô vẫn còn có dáu vết của cái tát kia, giờ phút này chính đau rát. Cô đứng đó một mình, tràn ngập sự cô độc ở bên bàn ăn, nhìn nam nữ trước mặt ôm nhau nói nhỏ.
Tân Duy đi đến bên người An Hồng. Anh cởi Tây phục khoác lên trên vai An Hồng. Anh cũng không biết đến cuối cùng là chuyện gì xảy ra, chỉ là... Nhìn điệu bộ kia của cô gái áo đen thì cũng có thể hiểu được, quan hệ của cô gái kia với Lộ Vân Phàm, thật không hề đơn giản.
An Hồng hít sâu một cái, nhưng vẫn là không sao được sự run rẩy của toàn thân mình. Cô không cần nhìn bốn phía, thì có thể biết được ánh mắt của những người đó đang xem kịch vui. Cùng những lời nói ở trong miệng bọn họ, thì cô hoàn toàn hiểu rất rõ, ở trong mắt của bọn họ, tột cùng bản thân cô đang sắm vai của loại người như thế nào.
Nhưng mà, cô cần có một lời giải thích của Lộ Vân Phàm.
Cô trợn tròn mắt, vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Lộ Vân Phàm. Mãi thật lâu, thật lâu về sau, cô gái áo đen rốt cục cũng đình chỉ lại tiếng nỉ non, Lộ Vân Phàm buông lỏng cánh tay đang ôm cô gái kia ra, hướng ánh mắt nhìn về phía An Hồng đang đi lại.
Vẻ mặt của anh lúc này, trong nháy mắt liền trở nên thật xa lạ, trong ánh mắt anh, mơ hồ để lộ ra một chút hơi thở đầy hưng phấn.
Sắc mặt của anh rất nặng, đã có một luồng áp lực khoái cảm. An Hồng là người hiểu rõ anh như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là cô đã hiểu hết thảy.
Như vậy, tất cả hết thảy chuyện xảy ra vừa xong, đều là do Lộ Vân Phàm đã tung lưới.
Mà cô, chính là một con cá đã sớm bị anh vây ở trong lưới.
Hiện tại, đại khái chính là thời gian để anh thu lưới rồi.
An Hồng cảm giác mình lúc này không còn sức lực để suy nghĩ bất cứ đến chuyện gì nữa gì. Đầu óc của cô đã trống không một mảnh. Cô nỗ lực cong khóe miệng lên cười cười, lôi kéo chiếc áo khoác trên vai, bước từng bước một đi về phía cửa của đại sảnh yến hội.
Chung quanh thật yên tĩnh.
Lúc đi qua bên người Lộ Vân Phàm, cô không hề quay đầu liếc nhìn anh một cái.
Khi lướt qua nhau, An Hồng nhất định giữ vững nụ cười, dáng người đầy ưu nhã, cô bước đi ra khỏi cửa chính.
Tiến đến thang máy, đi đến đại sảnh, đi ra khỏi cửa cánh xoay tròn...
Mãi cho đến lúc ngồi ở trên xe taxi, cô mới phát hiện ra gân cốt trên toàn thân mình đều cực kỳ căng cứng. Trong lòng bàn tay, gan bàn chân tràn đầy mồ hôi lạnh, gương mặt phỏng chừng đã không còn chút huyết sắc nào rồi.
Ngồi tê đít tại chỗ ngồi phía sau của xe taxi, An Hồng mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Có dòng chất lỏng im hơi lặng tiếng chảy dọc theo gò má cô xuống dưới, một giọt lại một giọt rơi xuống ở trên mu bàn tay của cô.
Tài xế xe taxi hỏi: "Tiểu thư, cô đi nơi nào?"
An Hồng quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Xe đang gào thét chạy qua cảnh đêm thành thị, đèn màu lộng lẫy, nhưng trong lòng cô lại chỉ thấy hoang vu một mảnh.
Ở cái thành phố này, cô sớm đã không có nhà.
Người đàn ông kia nói, nhà anh ở nơi này, vĩnh viễn đều là nhà của em.
Hóa ra, đều là lời nói giả dối.