Editor: Mẹ Bầu
Tối hôm đó, Lộ Vân Phàm muốn An Hồng hai lần. Ở trong quá trình, An Hồng khóc, móng tay của cô siết chặt cào vào làn da trên lưng Lộ Vân Phàm, nghẹn ngào nói: "Lộ Vân Phàm, Lộ Vân Phàm, làm sao anh lại tốt như vậy? Vì sao anh không hận em? Vì sao anh lại không hận em chứ?"
"Bây giờ em mới biết được là anh tốt sao?" Anh cắn vào da thịt nhẵn nhụi trên cổ của cô, thở phì phò nói, "Làm sao em biết là anh không hận em? An An, anh hận em, hận em chết đi được! Cho nên anh muốn trừng phạt em, phạt em cả đời sống ở bên cạnh anh, không cho em đi đến bất cứ chỗ nào khác!"
Nước mắt An Hồng rơi xuống, dùng sự ấm áp nhất của thân thể để đón nhận lấy sự điên cuồng muốn đoạt lấy của Lộ Vân Phàm. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Cô một bên kêu tên anh, một bên khóc, một bên hạ quyết tâm ở trong lòng.
An Hồng, cô tự nói với mình, đụng tới Lộ Vân Phàm, là kiếp số cả đời của mày, cũng là phúc khí cả đời của mày.
Từ nay về sau, cuộc sống cùng nhau sẽ là như thế, cùng anh làm bạn với nhau, chung thủy đến bạc đầu.
Tiêu Lâm nói không sai, trên đời này, sẽ không bao giờ có một người người đàn ông nào có thể yêu cô hơn so với Lộ Vân Phàm yêu cô nữa.
Giữa trưa ngày Chủ nhật, An Hồng hướng Lộ Vân Phàm xin phép, hẹn ăn cơm cùng với Trần Hàng. Lộ Vân Phàm không nói gì, chỉ ném cho cô chìa khóa xe cùng chìa khóa nhà cho cô, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn bản thân mình thì đi tập thể hình.
Trong phòng ăn, bác sĩ Trần nhìn bộ dạng mặt mày hồng hào của An Hồng, lấy làm kỳ là, tấm tắc khen: "An Hồng, em mập ra rồi!"
"Vậy sao! Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì!" An Hồng áo não sờ sờ lên gò má, "Cũng đến hơn 100 (*) cân rồi, em cực kỳ phiền não!"
(*) Số đo khối lượng của Trung Quốc, giá trị bẳng 50% so với tiêu chuẩn số đo khối lượng quốc tế. 100 cân ở đây tương đương với khối lượng 50 kg theo tiêu chuẩn quốc tế
"Em đã từng nặng 170 cân (85kg) rồi, 100 cân (50 kg) cũng đã quá nhẹ rồi, anh thấy ít nhất em phải 120 cân (60 kg) thì mới bình thường."
"Anh tha cho em đi! 120 này thôi đã làm cho em sắp vứt đi tất cả quần áo của mình rồi! di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn Chuyện này phải mất một khoản tiền thật lớn đó."
Trần Hàng cười nói: "Xem ra em thật sự tốt rồi, gần nhất giấc ngủop em như thế nào?"
"Rất tốt." An Hồng nở nụ cười, "Ngủ sớm hay trễ, khi tỉnh lại thân thể đều rất tốt! Thật sự là thật khó khăn, bản thân em cũng không nghĩ tới."
"Tình yêu thật là vĩ đại!" Trần Hàng bĩu bĩu môi, "Em cũng đừng ở trước mặt người cô độc lẻ loi như anh đây mà bày ra vẻ hạnh phúc, anh sẽ hỏng mất."
An Hồng cười ha ha. Một bữa cơm này cô ăn thật rất vui vẻ. Trước khi chia tay, cô nói lời cảm ơn Trần Hàng tự đáy lòng: "Mấy năm nay thật sự là rất cám ơn anh, nếu như không có anh, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn thì hiện tại sẽ không có em của hôm nay."
"Chính bản thân em cũng rất kiên cường." Trần Hàng vỗ vỗ vào vai cô, nghiêm túc nói, "An Hồng, chúc em hạnh phúc."
"Em cũng chúc anh được hạnh phúc, chúc anh sớm tới ngày được 'cởi sạch' ha ha!"
"Vẫn nên chờ uống rượu mừng của em trước đã!"
"Ha ha ha ha..."
Cùng Lộ Vân Phàm lại dính với nhau suốt một buổi chiều, sau đó An Hồng làm bạn cùng với anh đi ra sân bay, chuẩn bị trở về thành phố T.
Lộ Vân Phàm đi giúp cô đổi vé máy bay, An Hồng đi một chuyến vào phòng vệ sinh, lúc đi ra, nhìn thấy ở gần chỗ giải đáp thắc mắc của sân bay có một người quen.
Một người đàn ông tuổi còn trẻ, đang kéo tay cầm của chiếc va li đang cúi đầu nói gì đó với một người con gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng.
"Này! Trình Húc!" An Hồng vẫy tay về phía anh. Người đàn ông nghiêng đầu lại, nhìn thấy An Hồng, giật mình, nói: @MeBau*diendan@leequyddonn@ "An... Hồng?"
"Làm sao vậy? Vài năm không gặp lại, thành không quen biết sao?"
Biểu hiện trên mặt Trình Húc rất phức tạp. Anh ta cười đến có chút xấu hổ, nói: "Làm sao có thể, cô... có hóa thành tro tôi cũng nhận ra."
Đầu An Hồng đầy vạch đen rồi, khóe miệng cô hơi nhếch lên, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, lại nhìn sang người con gái ở bên cạnh, nói: "Vị này là…?"
"Bạn bè thôi, JOJO." Trình Húc nhìn An Hồng có chút đề phòng, "Tôi trở về để thăm ba mẹ tôi, vừa vặn cô ấy nghĩ muốn tới chỗ này du ngoạn một chuyến, nên tôi liền làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho cô ấy."
Cô gái đứng vào thật thẳng, đầu hình quả lê với mái tóc màu cà phê, tóc mái để ngang trán, ngũ quan thật tinh xảo. Trên người mặc chiếc áo cánh dơi cổ trễ màu vàng nhạt, trên cổ đeo trang sức là một chuỗi hạt đá nhỏ màu đen. Bên dưới chiếc váy ngắn màu đen, đi đôi tất chân màu đen, với đôi ủng ngắn màu cà phê. Cô gái mỉm cười nói: "Xin chào."
"Xin chào." An Hồng nhìn Trình Húc không dự định giới thiệu bản thân mình với JOJO, nên cô liền tự giới thiệu rõ ràng, "Tôi tên là An Hồng, là học tỷ của Trình Húc hồi học đại học."
"Rất hân hạnh được biết chị." Cô gái tiếp tục mỉm cười, nhìn rất vui vẻ, nhưng An Hồng có cảm giác, cảm thấy trong ánh mắt của cô ta có một tầng ưu thương nhàn nhạt.
An Hồng không suy nghĩ nhiều, quay lại hỏi Trình Húc: "Bác sĩ Trình có khỏe không?"
"Ông ấy vẫn khỏe, xin cám ơn." Trình Húc tựa như không muốn tán gẫu nhiều hơn với An Hồng, muốn rời khỏi, nhưng lại cảm thấy như vậy thì không được lễ độ lắm, đành phải hỏi, "Làm sao cô lại ở thành phố J?"
"Tôi..." An Hồng không biết trả lời như thế nào. Nơi này vốn là nơi cô sinh ra và lớn lên. Cô sống 22 năm ở thành phố này, bây giờ nghe Trình Húc hỏi một câu như vậy, nghe giống như cô không nên thuộc về nơi này vậy.
Còn chưa kịp suy xét phải trả lời thế nào mới thích hợp, cô liền phát hiện Trình Húc trên mặt hiện ra biểu cảm kinh ngạc đến cực độ. An Hồng nhìn lại, Lộ Vân Phàm đang cầm trong tay vé máy bay của của cô, đang bước từng bước một chậm rãi đi tới đây.
"A Lộ!" Trình Húc nhìn thấy Lộ Vân Phàm liền đi qua nhân tiện dùng quyền đập một cái vào nơi ngực của anh.
Lộ Vân Phàm cũng dùng quyền đáp lễ một cú, vỗ vào lưng của anh cười nói: "Đã lâu không gặp, A Húc, tại sao trở về mà cũng không gọi điện thoại cho tôi vậy hả?"
Trình Húc cười nói: "Lần này trở về mới được ba ngày, có bạn bè đi cùng, cho nên không thuận tiện để hẹn gặp mọi người được! Vốn nghĩ là ngày 1 tháng 5 vừa trở về sẽ họp mặt gặp gỡ, đến lúc đó còn phải gọi cả Lạc Phong nữa."
Lộ Vân Phàm nghĩ nghĩ, nói: "Ngày mồng một tháng năm à... Tôi có lẽ cũng không ở chỗ này."
"Đi ra ngoài du lịch sao?"
Lộ Vân Phàm đi về phía trước hai bước, đứng ở bên người An Hồng, ôm chầm lấy vai cô nói: "Tuần sau đã là ngày mồng một tháng năm rồi, tôi phải đi đến chỗ của An Hồng."
Miệng Trình Húc bỗng chốc mở ra đến mức cực lớn, to đến mức đủ để nhét cả một quả trứng gà. Anh ta sửng sốt nửa ngày cũng không nói được ra lời, vẫn là Lộ Vân Phàm lại mở miệng trước: "Đừng kinh ngạc thế, tôi và An Hồng, đang ở cùng một chỗ với nhau."
"Cậu... hai người..." Trình Húc nghe được trả lời khẳng định của Lộ Vân Phàm, vẫn là không phản ứng kịp, nghĩ đến nửa ngày rồi mới hỏi, "Lạc Phong có biết hay không?"
"Dính dáng gì tới anh ta?"
"Không phải ... là tôi muốn nói..."
"Tôi và An Hồng hiện tại rất tốt, tiểu tử nhà cậu, tự mình cũng phải nắm chặt đó!" Lộ Vân Phàm nhìn cô gái xinh đẹp ở bên cạnh nãy giờ vẫn không nói gì, tiến đến ghé sát vào bên tai Trình Húc nói, "Thượng phẩm, nắm chắc được mấy phần?"
"5 phần." Trình Húc thấp giọng trả lời, chăm chú nhìn xem cánh tay của Lộ Vân Phàm đang ôm An Hồng, dùng giọng nói chỉ có Lộ Vân Phàm mới nghe lấy được hỏi, "A Lộ, sao lại thế này? Tại sao cậu lại cùng với cô ấy thế hả?"
Lộ Vân Phàm cười, nói: "Chỉ có một lý do, tôi yêu cô ấy. Như vậy đã đủ hay chưa?"
Giọng nói không lớn lắm, nhưng cả hai người phụ nữ ở bên cạnh đều có thể nghe thấy được, An Hồng cảm thấy trên mặt mình có chút nóng bừng, ngượng ngùng nhìn JOJO một chút, phát hiện ra cô gái vẫn đang ngẩn người. Sau khi nghe Lộ Vân Phàm nói xong, vẻ mặt cô gái đầy mê mang, tựa như suy nghĩ đã bay tới ngoài không gian.
Chia tay với Trình Húc và JOJO, tiếp đó Lộ Vân Phàm nhìn thấy thời gian còn sớm, liền lôi kéo An Hồng đi đến quán cà phê ngồi trong chốc lát.
Anh lấy từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc, ưu nhã châm lửa, cau mày hít một hơi, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của An Hồng đang nhìn mình, Lộ Vân Phàm cười nói: "Đừng suy nghĩ, thời kỳ theo dõi của em còn chưa hết đâu, bản thân em khi trở về cũng cần phải khống chế mình một chút."
"OK." An Hồng bĩu môi, trong lòng nghĩ, khi trở về, Trời thì cao, Hoàng đế thì xa, anh còn quản được nữa sao?
Cô uống một ngụm cà phê, hỏi Lộ Vân Phàm: "Hứa Lạc Phong biết chuyện của chúng ta không?"
"Đã biết." Anh gật đầu trả lời.
"Anh ấy nói như thế nào?"
"Cái này không có quan hệ gì với cậu ta hết!" Lộ Vân Phàm nhướng mày.
An Hồng khép hờ cặp mắt: "Em biết Hứa Lạc Phong lẫn Trình Húc luôn luôn không thích em."
"Anh thích em là được rồi!"
"Ai, Lộ Vân Phàm! Rốt cuộc là anh đã coi trọng em ở chỗ nào vậy? Em luôn luôn không suy nghĩ cẩn thận."
"Vấn đề này em hỏi rất hay!" Lộ Vân Phàm cười, ngón tay gõ mặt bàn nói, "Vấn đề này tựa như Goldbach đoán rằng có học vấn giống nhau, kỳ thực anh cũng vậy cực kỳ muốn biết đáp án."
"..." An Hồng trợn trắng con mắt, quyết định không thèm để ý anh nữa.
Bên chiếc bàn cách vách có mấy người đàn ông ngồi xuống, lấy ra thứ gì đó từ trong bao đóng gói, trong gói giấy to dai thật dày mang theo tùy thân. An Hồng chăm chú nhìn vào cái bao bên ngoài cũng biết đây là thư dự thầu, trong đầu lập tức cũng nhớ tới Cao ốc Sáng Ý. Cô nghĩ cuối tuần này đi lại vẫn còn chưa có nói qua chuyện này cùng với Lộ Vân Phàm, không biết hiện tại mở miệng ở nơi này có thích hợp hay không.
Châm chước chỉ chốc lát, cô vẫn quyết định nói một chút: "Lộ Vân Phàm, có một chuyện em muốn hỏi anh, chính là việc đấu thầu Cao ốc Sáng Ý đó, xác suất Phong Nguyên trúng thầu đại khái là bao nhiêu?"
"Em hy vọng là bao nhiêu?" Anh hỏi lại.
"Em hy vọng là 100%."
"Thì phải là 100%." Anh cười rộ lên, "An An, đừng lo lắng, chuyện này trong lòng anh đã có tính toán. Tổng cộng có 8 đơn vị tham gia dự thầu, bên này của em có 5 đơn vị, mặt khác có 2 nhà chung một nhóm, còn có một đơn vị nữa, đến lúc đó anh sẽ chú ý một chút, cơ bản không có vấn đề."
Nghe anh nói hứa hẹn như vậy, An Hồng cũng an tâm.
Đợi đến phải đi qua cửa kiểm tra an nình, Lộ Vân Phàm nói với cô: "Ngày mồng một tháng năm anh sẽ lại đến với em. Đến lúc đó em hẹn Ngũ Tổng cùng Tân Duy một chút, anh cùng bọn họ gặp mặt ăn một bữa cơm, khiêm tốn một điểm, chỉ có ba người bọn anh thôi, em cũng đừng đi đến đó."
"Được!" An Hồng nghĩ rằng khi lão Ngũ nghe được tin tức này, không biết ông ta sẽ cao hứng biết bao nhiêu, phỏng chừng thậm chí đến đi ngủ cũng không được ngủ an ổn rồi.
Lộ Vân Phàm xem bộ dáng của An Hồng, chọc một cái vào cái ót của cô ót, nói: "Nghĩ gì thế, em là người sắp từ chức, lại vẫn còn một lòng một dạ hướng về Lão Đông Gia nữa là sao."
"Dù sao em ở đây cũng được 6 năm, bọn họ đều đối với em không có gì phải chê trách." An Hồng thở dài, giúp anh lôi kéo cổ áo áo gió, "Phấn đấu lâu như vậy, nói đi là đi luôn rồi, thực sự rất luyến tiếc."
"Nếu luyến tiếc thì em sẽ không cần về nữa cũng được!" Lộ Vân Phàm hừ một tiếng, "Dù sao anh cũng đã trải qua cuộc sống một mình suốt sáu năm nay rồi, tiếp tục sống thêm mười năm tám năm nữa cũng không phải là vấn đề lớn."
"Anh nói cái gì vậy!" An Hồng ôm lấy anh, "Em nói cũng chỉ là nói như vậy mà thôi."
Lộ Vân Phàm ngậm miệng nghiêm mặt một hồi, đột nhiên liền nở nụ cười, anh gắt gao ôm An Hồng vào trong ngực, nói: "Chờ khi em đã trở lại, em nghĩ muốn đi làm liền đi làm, không muốn đi làm hàng ngày ở nhà đợi. Muốn đến Vũ Hoa, tùy em tuyển chọn ngành, không muốn đến Vũ Hoa, thích chỗ nào thì đi chỗ đó."
"Ha ha! Tùy em tuyển chọn ngành?" An Hồng vui vẻ, "Em nghĩ muốn làm Chủ tịch Hội đồng quản trị kia!"
"Cái này cần phải được ông cụ nhà anh đồng ý đã." Lộ Vân Phàm hôn lỗ tai của cô, thấp giọng cười, "Còn chưa có gả vào trong nhà họ Lộ, ấy thế mà đã nghĩ đến chuyện leo lên trên đầu ba anh rồi sao? Em đúng là Từ Hi thái hậu đó!"
"Không văn hóa! Em đây rõ ràng chính là Võ Tắc Thiên."