Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 41: Thanh minh, em đến gặp anh không được sao




Lúc An Hồng tỉnh dậy ở trên giường khách sạn, đã là 9 giờ sáng.  

Đêm hôm trước cô lôi kéo Trần Hàng đi quầy bar uống rượu, có bác sĩ Trần nhắc nhở, cô cũng không uống quá nhiều. Trần Hàng đưa cho cô một bản khai kiểm tra sức khỏe, nói: "Nhân dịp mấy ngày ở thành phố J, em đến bệnh viện chỗ anh làm kiểm tra sức khỏe đi, anh đã nộp phí giúp em rồi."

An Hồng hỏi: "Tại sao hàng năm anh đều sắp xếp để em kiểm tra sức khỏe?"

Trần Hàng nói: "Em xem lại thói quen sinh hoạt của mình đi, vừa thuốc vừa rượu vừa thức đêm, làm sao anh có thể yên tâm được?"

An Hồng cũng không khách khí, sau khi nhận lấy nói: "Tại sao anh không đề cập đến việc em vẫn đi tập gym một tuần 2,3 ngày, buổi sáng thì chạy bộ? Em rất khỏe mạnh, kết quả kiểm tra sức khỏe hàng năm đều cho thấy không có vấn đề gì."

"Không có vấn đề là tốt nhất! Em còn muốn có vấn đề hay sao!"

An Hồng cười: "Bác sĩ Trần, anh thực sự là người tốt, nếu không chúng ta kết hôn đi."

Trần Hàng không nhịn được cũng cười, nói: "Được, vậy thì đi đăng ký thôi."

An Hồng cười ha ha: "Đùa thôi, em không dám, có mà người ta giết em mất."

Trần Hàng nói: "Em mà sợ cô ấy hả? Ha ha, anh không tin đâu."

An Hồng: "Em không sợ con bé, nhưng mà người đàn ông mà nó coi trọng, cả đời này em sẽ không tranh giành."

Trần Hàng cười lên, vẻ mặt nhu hòa, dường như đang nhớ tới một người khác.

Một lúc sau, anh hỏi: "Lần này em trở về, có liên lạc với Lộ Vân Phàm không?"

An Hồng lắc đầu.

"Muốn gặp anh ta sao?"

An Hồng tiếp tục lắc đầu.

Trần Hàng nhìn dáng vẻ của cô, nói: "Được rồi, anh mặc kệ chuyện của hai người, vốn dĩ anh và anh ta cũng không quen biết. Ngày mai em có kế hoạch gì?"

An Hồng nói: "Ngày mai là Thanh Minh, em không có hẹn ai, ở khách sạn nghỉ ngơi một chút thôi."

"Được, tối mai anh phải trực, không thể ăn cơm tối cũng em, em tự xử lý đi."

"Ha ha, em cũng đã lớn tuổi như thế này rồi, anh còn phải nhắc nhở em sao."

Sau khi An Hồng tỉnh lại, tắm rửa gội đầu, thay quần áo đi đến nhà ăn khách sạn dùng bữa sáng. 

Hôm nay chính là Thanh Minh, trời lại mưa lâm thâm.

An Hồng ăn sáng xong trở về phòng, đứng ở cửa sổ nhìn thành phố mịt mù trong mưa.  

Tiết Thanh Minh trời mưa không ngừng, người đi đường cũng vội vã. An Hồng cụp mắt, trong lòng suy nghĩ miên man cho đến khi tiếng chuông điện thoại trên tủ đầu giường kéo cô quay lại thực tại. 

Cô cầm điện thoại di động lên nhìn liền cảm thấy nhức đầu, lại là Lộ Vân Phàm - người đã hai tuần lễ không gặp.

Cô nhận điện thoại: "Vâng."

Giọng nói lười biếng từ đầu bên kia truyền đến: "Em có đến thành phố J không?"

"Có."

"Đến đây lúc nào?" Anh thấp giọng hỏi.

"Ngày hôm trước."

"......"

"Có chuyện gì sao?"

"Không phải em đã đồng ý khi nào đến thành phố J sẽ gọi điện thoại cho anh sao?"

"Em muốn đợi đến ngày 10/4, vẫn còn có 5 ngày, em sẽ gọi điện cho anh."

"Hôm nay em có đi viếng mộ không?"

"Không, em đã đi ngày hôm qua rồi."

"A, vậy hôm nay có kế hoạch gì không?"

"Không có, ở trong nhà khách nghỉ ngơi một chút."

"À......" Giọng của anh nghe có vẻ thất vọng.

An Hồng thở dài, rốt cuộc hỏi anh một câu hỏi mà anh vẫn đang chờ đợi, thật ra thì cũng là vấn đề mà cô quan tâm.

"Chân của anh khá lên chút nào không?"

"Cũng tốt rồi." Anh lạnh nhạt nói.

"Hôm nay có mưa, chân của anh có bị đau không?" An Hồng nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi, trong lòng có chút lo lắng. 

"Đau." Anh dùng một từ khẳng định để trả lời cô.

"A...... Vậy thì anh hãy nghỉ ngơi thật tốt."

"......"

"Không nên đi ra ngoài."

"An An."

"Hả?"

"Anh cho rằng em sẽ nói, em sẽ đến thăm anh."

An Hồng đỡ trán, nói: "Hôm nay là Thanh minh, em đến chỗ anh không tốt lắm đâu."

"Có liên quan gì, anh cũng đã chết qua một lần."

"......"

"Buổi chiều đến đây đi, hiện tại anh ở một mình. Khu Quảng Hòa, chỗ giao nhau giữa đường vòng và đường Thiên Trụ, tòa C, nhà 2302."

An Hồng chần chờ một chút vẫn đồng ý: "Được, ăn trưa xong em sẽ đến."

Căn bản là cô không tìm được lý do để từ chối.

Bữa sáng ăn quá muộn, An Hồng không có ý định ăn trưa, trong lòng chỉ nghĩ đến việc sẽ gặp Lộ Vân Phàm vào buổi chiều.  

Cô ở trong phòng hút thuốc lá, uống bia, xem TV, xem 4 tiếng cũng không biết đang nói nội dung gì.  

1 giờ chiều, cô mang túi xách đi ra ngoài, đứng ở cửa khách sạn chờ xe. 

Tiết Thanh minh mà trời lại mưa, đợi 20 phút mà không có xe, gọi điện thoại cũng không có xe đến. 

An Hồng suy nghĩ một chút địa chỉ mà Lộ Vân Phàm cho cô, mơ hồ nhớ lại vị trí của nó, cô tính ngồi xe buýt đi đến đó. Lúc này mưa không lớn, cô đội mưa đi đến trạm xe buýt gần đấy, nhìn lộ trình rồi chọn một chuyến xe dừng cách khu nhà Lộ Vân Phàm một trạm. Xe tới, An Hồng lên xe trả tiền, thậm chí cô có chút hưng phấn vì đã nhiều năm không sử dụng xe buýt.  

Xe xọc xạch khởi động, An Hồng ngồi gần cửa sổ, dọc theo đường phố không quá quen thuộc với cô, một lần nữa nhìn lại sự biến đổi lớn của thành phố này. Xe còn đi qua cổng trường cấp ba Thất Trung, An Hồng nhìn ngôi trường đã được sửa chữa, cảm thấy hết sức xa lạ.

Xe đến trạm, An Hồng xuống xe, lúc này mưa lớn hơn, An Hồng kéo chặt áo khoác, đứng dưới mái hiên ven đường, nhìn địa chỉ một cửa hàng bên đường, biết rằng mình đang ở khu đường vòng. Cô nhìn mưa ngày càng lớn, nghĩ thầm chờ ngớt mưa sẽ tới nhà Lộ Vân Phàm, có lẽ đi qua một con đường là tới. 

Cô nhìn đồng hồ, đã là 2 giờ 20 phút chiều, điện thoại di động đột ngột vang lên. 

An Hồng biết nhất định là Lộ Vân Phàm gọi tới giục cô, cô nhận điện thoại, nói một tiếng "Vâng", liền nghe được giọng nói bất mãn của anh từ trong điện thoại truyền tới: "Em còn chưa đến?"

Cô kiên nhẫn nói với anh: "Em không chạy xe, không mang ô, em đi xe buýt đến, bây giờ mưa to qua, em đứng chờ đến khi mưa ngớt sẽ qua."

"Em đang ở chỗ nào?"

"Ở đây...... À...... Trạm xe buýt ngay lối rẽ trên đường vòng."

"Em đứng ở đó, đừng đi đâu, chờ một lát."

"Hả?" Cô chưa kịp phản ứng, Lộ Vân Phàm đã cúp điện thoại.

An Hồng nghĩ, có lẽ anh sẽ gọi người lái xe tới đón cô, những việc lao sư động chúng mà anh đã làm cũng không phải là một hai lần.

15 phút sau, mưa vẫn không ngớt, làm cho An Hồng cũng không nghĩ đến, một chiếc xe taxi dừng ở ven đường. Cửa sổ ghế sau xe hạ xuống, cô nhìn thấy Lộ Vân Phàm. An Hồng vừa định đội mưa chạy đến, Lộ Vân Phàm kêu lên "Em đứng đó! Chờ anh một lát!"

An Hồng ngây ngẩn cả người, thật sự dừng bước, chỉ thấy Lộ Vân Phàm mở cửa bước xuống xe. Anh mặc áo đen quần đen, tay trái cầm một chiếc dù màu đen, tay phải chống nạng màu đen, toàn thân màu đen làm nổi bật lên gương mặt trắng trẻo. 

An Hồng nhìn anh, cảm thấy bộ quần áo này cùng giọng nói thanh thoát của anh rất tương xứng. 

Vẻ mặt Lộ Vân Phàm rất nghiêm túc, đôi môi mím chặt, chống nạng đi đến gần An Hồng, An Hồng thấy anh đi rất khó khăn. Lộ Vân Phàm đưa ô che lên đầu cô, trầm giọng nói: "Lên xe thôi."

An Hồng đứng dưới ô, cùng anh đi đến xe taxi, An Hồng mở cửa, sau khi lên xe, tự giác hướng bên trong ngồi xuống. Xe taxi chỉ mở cửa một bên, đợi An Hồng ngồi xong, Lộ Vân Phàm mới thu lại ô ngồi vào xe, anh lấy tay đỡ đùi phải, nhíu mày, tay trái nắm lấy đầu gối chân trái. 

An Hồng nhìn dáng vẻ khổ sở của anh, lo lắng hỏi: "Thế nào? Đau chân rồi hả?"

"Ừ...... Không có việc gì, một chút là ổn rồi." Anh cắn chặt hàm răng, nói địa chỉ cho tài xe, cuối cùng xe cũng khởi động.

Không tới hai phút, xe đã đến nơi, Lộ Vân Phàm cùng An Hồng xuống xe, anh mở ô, nói với An Hồng: "Em đi về phía bên trái anh."

An Hồng sững sờ, nhớ tới trước đây thật lâu, cô đều đi về phía bên phải anh, nam trái nữ phải, đây là lý do mà Lộ Vân Phàm nói với cô, anh thích dùng tay phải dắt tay trái của cô, kiêu hãnh bước đi. 

Nhưng bây giờ, tay phải của anh phải dùng nạng, anh không thể không thay đổi thói quen đó.   

Đi vào tòa nhà C, lên tầng 23, phòng 2302, Lộ Vân Phàm thu ô cùng nạng ném trên sàn chỗ lối vào, sau đó bước lên một bước, ngồi lên xe lăn màu đen. 

An hoành sững sờ nhìn anh, không lên tiếng.

"Chết tiệt! Trời mưa thật là bực bội! Bực mình!" Anh gầm nhẹ, chuyển động xe lăn tiến vào toilet, một lúc sau mang ra hai chiếc khăn bông, đưa cho An Hồng một cái: "Em lau người đi.", một chiếc còn lại dùng lau đầu và quần áo của mình.

Mưa quá lớn, trên người và trên tóc bọn họ không tránh khỏi bị ướt.

An Hồng vừa lau tóc, vừa nhìn căn hộ của Lộ Vân Phàm, chỉ nhìn qua phòng khách và phòng ăn cũng biết là diện tích không lớn, có ba phòng ngủ, hai phòng có vẻ hơi nhỏ. Toàn bộ căn hộ chỉ hai màu đen trắng, mát mẻ và nam tính. 

Lúc này, Lộ Vân Phàm đột nhiên cúi người xuống, hai cánh tay ôm đầu gối chân trái, cả người bắt đầu run rẩy.  

An Hồng liền vội vàng đi tới ngồi xổm ở trước mặt anh, hỏi: "Lộ Vân Phàm, đau lắm hả? Có muốn em đưa anh đi bệnh viện hay không?"

"Không cần......" Anh cắn răng trả lời, "Anh quen rồi, mỗi lần trời mưa đều như vậy! Mẹ nó! Mưa đến khi nào mới ngừng!!"

"Anh có muốn lên giường nghỉ ngơi một chút không?" An Hồng dịu dàng hỏi.

"Ừ." Lộ Vân Phàm suy nghĩ một chút, ngồi thẳng lên, chuyển động xe lăn tiến vào phòng ngủ.

An Hồng muốn cùng đi vào, lại cảm thấy không tiện lắm, một lúc sau lại nghe được tiếng Lộ Vân Phàm ở trong phòng gọi cô: "Em vào đi, anh mở điều hòa rồi."

Đầu tháng tư thì thời tiết đã không quá lạnh, nhưng anh muốn mở điều hòa để giảm bớt độ ẩm không khí. An Hồng thở dài, đi vào phòng ngủ, thuận tay khép cửa lại.

Phòng ngủ của Lộ Vân Phàm rất lớn, cũng không có gì đặc biệt, phong cách cùng với phòng khách giống hệt nhau. Anh đắp chăn nằm dựa trên giường, xe lăn để bên cạnh, chiếc nạng màu đen dựa trên tủ đầu giường.   

Lộ Vân Phàm cũng không có tháo chân giả bên phải ra, An Hồng biết làm như vậy anh sẽ không thoải mái nhưng chắc chắn anh không muốn biểu lộ sự tàn tật ở trước mặt cô, vì vậy cô quyết định cái gì cũng không nói.

Nhiệt độ trong phòng đang từ từ tăng lên.

Lộ Vân Phàm nhìn cô, nói: "Em ngồi đâu cũng được, lấy ghế xoay kéo qua mà ngồi, muốn uống nước thì tự rót."

An Hồng gật đầu, kéo ghế xoay phía trước bàn gỗ đến bên giường anh.

Hai người lẳng lặng nhìn đối phương, lại có chút lúng túng, không muốn biết nói cái gì.

An Hồng nhẹ giọng ho khan một tiếng, hỏi: "Chân trái của anh có thể đi được rồi sao?"

"Ừ." Anh trả lời, "Anh cũng đi cùng em rồi, giờ em mới hỏi đến?"

Đôi lúc giọng điệu khi nói chuyện của anh rất dễ gây bực bội, An Hồng cũng không thèm để bụng, hỏi: "Anh chuyển ra ngoài từ lúc nào?"

"Sau khi về nước."

"Vậy sao......" Cô nghĩ nghĩ, lại hỏi, "Anh về nước khi nào?"

"Em không biết?" Anh nhướng lông mày, có chút kinh ngạc. 

An Hồng lắc đầu.

Đôi mắt Lộ Vân Phàm khép hờ, nói: "Cuối năm 2008, đã được 2 năm rồi."

"Sao anh lại đến Vũ Hoa làm việc, em nhớ trước kia anh không thích nó cơ mà."

"Ừm, không có lựa chọn, ba anh chỉ có mình anh, trước kia khi ông ấy còn khỏe thì muốn thế nào cũng được, hiện tại như vậy, không vào Vũ Hoa còn có thể đi đâu?" Giọng điệu của anh mang theo chút tự giễu, An Hồng nghe có chút cảm thấy chói tai.

"Ba anh và dì Bội vẫn đang ở thành phố J à?"

"Ừ, vẫn ở Kim Thủy Uyển, ba anh đã về hưu, không đến công ty nữa, Giang Bội đang giúp anh."

Từ nhỏ đến lớn, anh đều gọi là Giang Bội, mọi người cũng đã quen, ngay cả ba của anh - Lộ Kiến Vũ cũng không sửa được. 

An Hồng vắt hết óc, không nghĩ ra được phải nói cái gì. Thật ra thì, cô có rất nhiều lời muốn nói với Lộ Vân Phàm, nhưng cô biết bây giờ còn chưa phải lúc, hơn nữa có mấy lời anh cũng không thích nghe.

Cô nghĩ, mình nên đi về, nhưng cô biết rõ ràng là cô ở đây chưa được đến 20 phút.

Lộ Vân Phàm nhìn cô, đột nhiên hỏi "An An, em thực sự muốn kết hôn à?"

"Hả?" An Hồng nhìn anh, suy nghĩ một chút, nói "Chắc là không."

"Tại sao? Bạn trai của em nhìn cũng rất tốt."

"Em muốn chia tay với anh ấy." An Hồng không muốn nói dối Lộ Vân Phàm điều gì, thành thật nói với anh dự định trong khoảng thời gian này.  

Lộ Vân Phàm có chút kinh ngạc, hỏi: "Chia tay?"

"Đúng vậy, em và anh ấy không hợp, anh ấy muốn em nghỉ việc về nhà làm nội trợ, ha ha." Cô cười hai tiếng, phát hiện ánh mắt của người đàn ông trên giường dần dần trở nên nhu hòa.

Anh nói: "An An, ngồi vào cạnh giường anh."

An Hồng đi qua ngồi.

Lộ Vân Phàm rất tự nhiên cầm tay cô, tay của anh ấm ấm, mà tay An Hồng hơi lạnh, ở trong tay anh cảm thấy rất thoải mái. 

Anh nói: "An An, em có nghĩ đến việc trở về thành phố J không?"

An Hồng sững sờ, nói: "Trở về thành phố J? Không có!"

"Tại sao?"

"Không tại sao."

"Anh đã trở về, em không thể suy nghĩ lại sao?"

"......"

"An An......"

"Hả?" An Hồng vừa mới nói ra một tiếng, Lộ Vân Phàm đột nhiên ngồi thẳng người, tay phải kéo vai cô, cánh tay dùng sức ôm cô vào trong ngực. 

Sau đó, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Trong miệng hai người đều có mùi thuốc lá nhàn nhạt. 

Nụ hôn của Lộ Vân Phàm mang theo phong cách riêng biệt của anh, vừa mạnh mẽ, bá đạo không thương hương tiếc ngọc chút nào.

Trong đầu An Hồng quay vòng vòng, dưới sự tấn công điên cuồng của Lộ Vân Phàm, cảm xúc đảo lộn.  

Cô ngồi thẳng người, cánh tay vòng lên người anh, thân thể hai người dán chặt vào nhau, triền miên kịch liệt hôn.  

An Hồng nghĩ, sau đó phải làm cái gì đây? Hoàn thành nốt quy tắc ngầm chưa kịp thực hiện ở huyện Y?

Cô không cảm thấy có vấn đề gì, bởi vì đối phương là Lộ Vân Phàm, nhưng mà cô rất lo lắng cho chân của anh.  

Tay Lộ Vân Phàm tay đã di chuyển vào trong quần áo An Hồng, thậm chí cởi bỏ khóa áo ngực. Anh hôn lên cổ, lên xương quai xanh, hai tay nhiệt tình thăm dò thân thể đang trở nên nóng bỏng của cô.  

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên trong phòng khách. 

"Leng keng —— leng keng —— leng keng ——"

Hai người đang dây dưa lập tức dừng lại động tác, tách nhau ra, tư thế cứng đờ nhìn đối phương, nhỏ giọng thở hổn hển. 

Tóc Lộ Vân Phàm tóc bị An Hồng nắm có chút rối loạn, xương quai xanh của An Hồng bị Lộ Vân Phàm gặm cắn xuất hiện dấu vết ửng đỏ.  

Chuông cửa ngừng một lúc lâu, tiếp đó lại kêu lên không ngừng, ánh mắt Lộ Vân Phàm có chút mê ly, anh nuốt nước bọt, nói: "Em ra mở cửa giúp anh."

An Hồng cũng không biết ai sẽ đến, thực ra thì ai tới cũng không liên quan đến cô, trong tiềm thức cô lại hi vọng trước cửa tốt nhất đừng xuất hiện một cô gái nào đó.  

An Hồng đi ra bên ngoài, cài lại khóa áo ngực. Cô đến cửa lớn, nhìn qua mắt mèo, sau khi thấy rõ người bên ngoài, khuôn mặt tối lại, toàn thân cứng đờ. 

Cô nhắm mắt mở cửa, nhìn thấy một người đang đứng đút tay vào túi quần  —— Hứa Lạc Phong.

Cậu ta vẫn như vậy, dù bên ngoài đang mưa to gió lớn nhưng toàn thân vẫn khô ráo, quần áo phẳng phiu, giày đen bóng loáng dưới chân.

Tuy nhiên, một người phúc hắc, kín đáo, luôn biết khống chế tâm tình như Hứa Lạc Phong, cũng hoàn toàn không ngờ người ra mở cửa cho anh lại là người mà anh biết, An Hồng. Trên mặt vô cùng kinh ngạc.

Nhưng mà ngay lập tức, anh trở lại với hình ảnh lạnh lùng trầm mặc, đi vào cửa hỏi: "Lộ Vân Phàm đâu?"

An Hồng khoanh tay nhìn anh, lạnh lùng nói: "Ở phòng ngủ."

Hứa Lạc Phong cũng không nhìn cô nữa, giày cũng không cởi, đi thẳng vào phòng ngủ.

Lộ Vân Phàm nhìn người khách không mời mà đến, quấy rầy chuyện tốt của mình nói: "Lạc Phong? Hôm nay là Thanh Minh, làm sao cậu lại tới?"

Hứa Lạc Phong đứng ở cuối giường nhìn thẳng vào mắt Lộ Vân Phàm đang nằm trên giường, đôi mắt hẹp dài híp lại, mở miệng nói:

"Hôm nay trời mưa, mình qua nhìn xem cậu chết chưa."