Editor: Mẹ Bầu
Không khí trong bữa tối trở nên rất quái lạ. Lộ Vân Phàm không rõ là vì sao, cho dù anh có nói chuyện cùng với ai, thì đối phương đều là hờ hững. Rốt cục anh cũng không còn tinh thần nữa, đành ăn cơm, nhưng trong đầu buồn bực.
Sau khi ăn xong, Lộ Kiến Vũ gọi Lộ Vân Phàm đi lên thư phòng.
An Hồng giúp Giang Bội thu thập bát đũa. Cô vừa muốn vén tay áo lên rửa chén, thì Giang Bội giữ cô lại, nói: "Hồng Hồng, cứ để đấy, một hồi nữa dì tới rửa. Con trước đi theo dì một chút."
An Hồng cúi thấp đầu đi theo Giang Bội đi đến trên ban công. Giang Bội đứng ở trước mặt cô, kéo tay cô qua, nói: @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Ba ba của Tiểu Phàm đã nói cho dì biết chuyện lúc nãy rồi!"
". . ."
"Kỳ thực, năm đó tại sao con muốn lấy 30 vạn, chúng ta cũng đã biết được nguyên nhân rồi! Tiểu Phàm đã sớm nói cho chúng ta biết điều này."
". . ."
"Ba ba của Tiểu Phàm rất tức giận, cảm thấy là đang con đang vũ nhục ông ấy, không coi chúng ta như người trong một nhà."
"Con không có như vậy." An Hồng thở dài, "Dì Bội, là con cảm thấy, ba luôn luôn không thích con."
Giang Bội nhìn mặt cô, thật đau lòng. di@en*dyan(lee^qu.donnn), Bà vỗ vỗ lên mu bàn tay của An Hồng, nói: "Tính cách của ba ba Tiểu Phàm chính là như vậy đấy! Kỳ thực ông ấy và Tiểu Phàm tính nết rất giống nhau. Tuy rằng thoạt nhìn thì ông ấy có vẻ không được thân cận gần gũi lắm, nhưng kỳ thực trong đáy lòng ông ấy đã đón nhận con rồi."
". . ." An Hồng cũng không tin tưởng lắm.
"Trước đây, ông ấy vốn có chút hiểu lầm đối với con. Kỳ thực sự hiểu lầm này, cùng với số tiền 30 vạn kia cũng không có quan hệ gì quá lớn. Dì cũng muốn nói lại chuyện này từ đầu cho con biết. Sự hiểu lầm của ông ấy đối với con là từ rất sớm rất sớm, đã bắt đầu từ trước kia, thời điểm ấy đến sớm tới mức con căn bản là không thể tưởng được đâu."
"Khi nào vậy hả dì?" An Hồng thật mê mang. Khi cô học lớp 11, thì đây chính là lần đầu tiên cô mới nhìn thấy Lộ Kiến Vũ! die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Chẳng lẽ khi đó ông liền không muốn gặp cô rồi sao?
Giang Bội cười rộ lên, nói: "Dì nói lại với con chuyện xưa, con có muốn nghe không?"
Vẻ mặt An Hồng hiện ra biểu cảm nghi hoặc, cô gật gật đầu.
Giang Bội cũng thở dài, nói: "Con cũng biết rồi đấy, Tiểu Phàm không phải là do dì sinh ra."
"Vâng."
"Thời điểm dì gả cho ba ba của Tiểu Phàm thì dì mới chỉ có 23 tuổi." Giang Bội dựa vào lan can ban công, nhìn vào trong bóng đêm tiểu khu, "Khi đó tuổi của dì còn rất trẻ, vừa mới tốt nghiệp đại học xong. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhưng mà dì đã giống như người đã chết rồi vậy! Con có biết tại sao không?"
An Hồng lắc đầu.
"Khi học Đại học thì dì đã có bạn trai. Thời điểm năm thứ tư, do không cẩn thận nên đã mang thai. Chúng ta thật sợ hãi, tìm đến một phòng khám nhỏ nghĩ muốn phá thai. Rốt cuộc, cuộc giải phẫu đã được thực hiện rất tệ, dì đã bị băng huyết, thiếu chút nữa thì đã chết rồi. Sau đó dì được đưa đến Bệnh viện lớn, bác sĩ nói với dì, cơ hội dì có thể lại mang thai lần nữa đã cực kỳ bé nhỏ rồi."
Nghe tới đây, tim của An Hồng như bị nhéo lại, thế nhưng Giang Bội lại thật giống như không có chuyện gì xảy ra, nói tiếp, "Khi biết được tin tức này, bạn trai của dì liền chia tay với dì. Khi đó, dì đã hoàn toàn tuyệt vọng đối với toàn bộ thế giới này, vô số lần dì đã nghĩ muốn chết. Những người thân của dì mỗi ngày đều ở bên dì, an ủi dì! Về sau này dì rốt cục đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ là dì không thể sinh con được mà thôi, cùng lắm thì dì sẽ sống một mình, trải qua cuộc sống tiêu tiêu sái sái cả đời chứ sao. Năm mà dì tốt nghiệp đại học là năm 1986, khi đó dì là sinh viên tốt nghiệp Đại học vô cùng nổi tiếng. Dì được phân công đến làm ở một công ty kiến trúc. Dì đã cực kỳ cố gắng làm việc. Có lẽ bởi vì dì là một nữ sinh có thành tích, biểu hiện của dì cũng rất xuất sắc, nên lãnh đạo đã chú ý tới dì. Đó cũng chính là ba ba của Tiểu Phàm."
Ánh mắt của Giang Bội có chút mơ hồ, dường như đang suy nghĩ về tới khoảng thời gian năm tháng đó.
"Có một ngày, dì đưa tài liệu đi đến nhà của ba ba Tiểu Phàm, lần đầu tiên gặp được Tiểu Phàm. Khi đó, nó mới được 2 tuổi, bộ dạng phi thường phi thường đáng yêu, tóc màu đen sẫm, gương mặt trắng nõn mềm mại, đôi mắt to lấp lánh sáng chói, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận rất đáng yêu! Nếu như thả đến bây giờ, tuyệt đối còn xinh đẹp hơn so với những đứa trẻ nhỏ trong quảng cáo sữa bột trên TV. Tiểu Phàm thật thông minh, không chút sợ hãi, phi thường hoạt bát, khi nhìn thấy dì thì bắt đầu biểu diễn ngâm nga thơ Đường cho dì nghe. Dì phát hiện ra đứa nhỏ này rất có duyên với dì. Dì ôm lấy Tiểu Phàm, thằng bé không hề có một chút cố kỵ nào, còn hôn một cái lên trên mặt dì, ngọt ngào ngây thơ gọi dì một tiếng 'Mẹ' . Lúc đó dì như choáng váng, đại khái là bởi vì chính mình không thể lại có đứa nhỏ, bình thường nhìn đến trẻ con nếu như tránh được là dì tránh đi. Thế nhưng khi đối mặt với Tiểu Phàm, trong lòng dì liền chỉ có một ý niệm, dì thật thích thằng bé."
"Ba ba của Tiểu Phàm nhìn thấy được hai chúng ta ở chung với nhau, nói với dì, hơn nửa năm trước mẹ của Tiểu Phàm đã qua đời. Tiểu Phàm luôn luôn ở cùng với bà nội. Ba ba của Tiểu Phàm công tác bận rộn, không có thời gian để mà chăm sóc cho con trai. Khi ông ấy nói những lời này, dì liền cảm nhận được ý tứ của ông ấy. Kỳ thực. . . Mặc dù ba ba Tiểu Phàm khi đó đã 37 tuổi, thế nhưng ông ấy vẫn anh tuấn như trước, thật thành thục, thật có hương vị của một người đàn ông. Tự trong đáy lòng, dì thật có cảm tình đối với ông ấy! Vì thế. . . dì liền chấp nhận ý tứ của ông ấy."
"Mấy tháng sau, dì gả cho ông ấy. Hôn lễ rất đơn giản, nhưng dì không cần. Dì chính thức trở thành người một nhà với Tiểu Phàm. Dì đã mang tất cả tình yêu của mình dồn hết xuống cho cái nhà này, trút xuống cho ba ba của Tiểu Phàm và Tiểu Phàm. Dì luôn luôn coi Tiểu Phàm chính là đứa con của mình. Tuy rằng dì biết ba ba của Tiểu Phàm lấy dì có lẽ chỉ là vì muốn tìm một người phụ nữ để chăm sóc đứa nhỏ cho ông ấy. Nhưng mà dì nguyện ý. Dì không hy vọng Tiểu Phàm bị những người phụ nữ khác ức hiếp. Người ta đều nói mẹ kế rất xấu có đúng hay không? Cho nên dì đã tự nói với mình, dì nhất định phải làm một người mẹ kế thật tốt. Dì muốn làm cho Tiểu Phàm vô ưu vô lự mà lớn lên, giống như những đứa trẻ cùng tuổi khác!"
Giang Bội đột nhiên nở một nụ cười, nhìn An Hồng mặt đã dại ra, nói: "Dì nghĩ là mình đã tán dóc đến những chuyện quá xa rồi, bây giờ nói những chuyện có liên quan đến bản thân cháu đây."
"Không sao đâu ạ." An Hồng quệt quệt khóe mắt, hỏi, "Sau đó thì sao?"
"Rồi sau đó thì, Tiểu Phàm liền trưởng thành lên thôi. Khi đó dì đã đi theo ba ba của Tiểu Phàm rời bỏ xí nghiệp quốc doanh đi ra ngoài làm việc. Tự môt mình ông ấy đã xây dựng nên công ty của riêng mình, dì liền đi theo để hỗ trợ. Tiểu Phàm từ từ trưởng thành, trở thành một nam thiếu niên xinh xắn. Thằng bé thật nghịch ngợm, nhưng cũng rất thông minh. Tuy rằng nó thường xuyên gặp rắc rối, nhưng mà bộ dạng nó khóc nhè thật sự làm cho người ta không thể nào có một chút thịnh nộ đối với nó được. Tuy rằng Tiểu Phàm vẫn không chịu gọi dì một tiếng mẹ, cũng không chịu gọi dì là dì Bội, nhưng mà dì cũng không so đo với nó. Trẻ con có chút cá tính vẫn là rất tốt. Ngoại trừ Tiểu Phàm không chịu gọi dì thì ngoài ra, mọi việc khác Tiểu Phàm đều biểu hiện rất là tốt. Tiểu Phàm rất thân thiết đối với dì, đi đến đâu cũng đều sẽ dính ở bên cạnh dì. Cho dù Tiểu Phàm có cãi nhau với dì, nhưng kỳ thực ra mọi người không biết rằng, đây chính là phương thức ở chung của dì và Tiểu Phàm. Dì biết Tiểu Phàm thật sự yêu thích dì. Sự nghiệp của ba ba Tiểu Phàm vừa mới khởi bước, hàng năm phải ra nước ngoài đi công tác, bà nội Tiểu Phàm tuổi cũng lớn, cho nên kỳ thực hồi nhỏ Tiểu Phàm chính là ở cùng với dì. Ngày Giang Nghiên Nhi cháu của dì tổ chức sinh nhật 10 tuổi, hôm đó, dì còn dẫn nó đi đến dự. Con còn nhớ rõ chứ, đó chính là ngày con và Tiểu Phàm quen biết nhau."
"Lại nói đến một chút chuyện của con đi. Dì nghĩ chắc là con tốt nghiệp ở trường trung học Ngọc Lan đúng không."
"Dạ!" An Hồng gật đầu, "Đúng vậy đó dì à!"
Giang Bội sáng tỏ gật gật đầu: "Dì chỉ biết. Tiểu Phàm học tiểu học, làm loạn lên muốn nhảy lớp, tốt nghiệp tiểu học lại làm ầm ĩ muốn học trường trung học Ngọc Lan. Lúc đó chúng ta đều thật không thể tưởng tượng được, tuyệt không hiểu rõ tâm tư của nó. Ba ba của Tiểu Phàm đã nói, thích học trường trung học Ngọc Lan thì học trường trung học Ngọc Lan đi. Tốt nghiệp năm thứ nhất trung học thì sẽ đưa Tiểu Phàm đến Los Angeles, nơi chú của Tiểu Phàm để học. Tuy rằng dì thật luyến tiếc, nhưng mà đây là kế hoạch mà dì và ba ba của Tiểu Phàm sớm đã định ra cho Tiểu Phàm rồi."