Editor: Mẹ Bầu
"Không thể nào."
"Nhưng mà cậu lại không thông suốt." Tần Nguyệt đột nhiên "Phì" ra một tiếng cười, "Sau này, tớ thật sự đã theo đuổi được Hiểu Quân, thật sự là đã phải phải mất công phu thật lớn. Cậu không hiểu được, khi đó tớ đã vui vẻ như bay lên đến trời xanh rồi. Trong nhà ba mẹ tớ có cãi nhau cả ngày, tớ cũng sẽ không hề cảm thấy phiền. Chỉ cần có thể viết thư với Hiểu Quân, gọi điện thoại, chính là chuyện hạnh phúc nhất ở trên thế giới này."
". . ." An Hồng trầm mặc.
Tần Nguyệt kéo tay cô, nói mơ hồ: "Đã rất nhiều năm rồi, rất nhiều năm qua, tớ làm người yêu của anh ấy cũng khá nhiều năm, nhưng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Mỗi một chút ngọt ngào ngắn ngủi, đều là những hồi ức mà tớ trân quý nhất. Bên cạnh cậu có Lộ Vân Phàm, tớ thật sự cao hứng thay cậu, cậu đã có chỗ đi về. Hiểu Quân cũng sẽ hết hy vọng. Tớ tin tưởng tình cảm là có thể bồi dưỡng được. Hiểu Quân cũng không ghét tớ, tớ tin tưởng anh ấy sẽ yêu thương tớ, sẽ kết hôn với tớ. Tớ sẽ sinh con cho anh ấy! @MeBau*diendan@leequyddonn@ Cho dù ba mẹ anh ấy đều không thích tớ, tớ luôn luôn tin tưởng vững chắc, tớ sẽ sống cùng với anh ấy, vĩnh viễn ở cùng nhau."
An Hồng cảm nhận được bàn tay của Tần Nguyệt đang run run. Ánh mắt của hai cô gái giao nhau, nhưng lại đều là bình tĩnh như nước.
"Tớ không biết tớ đã làm sai chỗ nào, không biết đã làm được chỗ nào. . . để khiến anh ấy chán ghét tớ như vậy, làm cho anh ấy nói chia tay với tớ hết lần này đến lần khác. Sau khi thi lên đại học, rốt cục ba mẹ tớ đã ly hôn. Trong lòng tớ thế nhưng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Rốt cuộc bọn họ đã được tự do, thật tốt biết bao! Hiện tại, bọn họ đều đã tái hôn, tớ thấy hai người bọn họ rõ ràng vui vẻ hơn rất nhiều. Có khi đến thăm tớ, hai người đụng phải nhau, di@en*dyan(lee^qu.donnn) thế nhưng quan hệ giữa hai người so trước kia ở nhà làm vợ chồng thì lại thấy tốt hơn, thật sự là rất kì quái."
Tần Nguyệt nới tay, lại dựa vào lưng trở về ghế dựa. Cô nhìn An Hồng: "Kỳ thực, Hiểu Quân, Lộ Vân Phàm và tớ, ba người chúng ta đều rất giống nhau. Hiểu Quân luôn luôn thích cậu, Lộ Vân Phàm cũng luôn luôn thích cậu, tớ thì luôn luôn thích Hiểu Quân, chỉ có cậu, cậu đã thay đổi. Cho nên tớ tuyệt đối không thể hiểu rõ là cậu thích ai. Lúc này thì cậu cùng với Lộ Vân Phàm, đến lúc khác thì cậu lại cùng với Hiểu Quân, sau đó lại quay lại cùng với Lộ Vân Phàm, cuối cùng thì sao đây?"
An Hồng đột nhiên biết Tần Nguyệt muốn nói gì rồi.
Tần Nguyệt thì vẫn cứ nói ra: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Mà trước khi Hiểu Quân ra đi, cậu lại còn nói, cậu thương anh ấy."
An Hồng cắn môi không lên tiếng.
"An Hồng, hãy nhìn tớ đi!"
Tần Nguyệt để tay lên bả vai An Hồng, nhìn thẳng vào ánh mắt cô: "Cuậ hãy nói thật với tớ đi, cậu thật sự thương anh ấy sao?"
An Hồng không đáp lại được.
"Nói với tớ, trước khi Hiểu Quân ra đi, anh ấy có bộ dáng gì?"
Ngữ điệu nói của Tần Nguyệt thật nhu hòa. dinendian.lơqid]on An Hồng lớn tiếng thở phì phò, nghĩ đến cái cảnh tượng kia, cô bỗng chốc liền bụm miệng, nước mắt chảy xuống.
"Đừng khóc, cậu khóc cái gì chứ?" Tần Nguyệt nhìn sang An Hồng, "Tớ hỏi cậu rất chân thành đấy, lúc Hiểu Quân ra đi, bộ dáng anh ấy như thế nào?"
"Anh ấy. . . không phải chịu vết thương bên ngoài nghiêm trọng, nhưng mà. . . Nội tạng thì bị tổn thương gay gắt, không thể cứu chữa nổi. Lúc đó, khí quản của anh ấy đã bị cắt mở ra rồi, không thể nói chuyện! Tôi và chú dì đều ở bên cạnh anh ấy, đi cùng anh ấy đến một đoạn cuối cùng! An ấy. . . Không phải chịu nhiều khổ sở lắm."
An Hồng khóc không thành tiếng: "Tần Nguyệt, Tần Nguyệt, thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều là do tôi không tốt… Trận tai nạn xe này đều là lỗi của tôi! Là lỗi của tôi …"
"Tớ không trách cậu, cũng không còn căm ghét Lộ Vân Phàm." Tần Nguyệt nói nhàn nhạt: "Cậu không cần phải nói xin lỗi. Ngược lại, tớ còn muốn cám ơn cậu là khác. Tớ biết, cho phí cho cuộc phẫu thuật của tớ đều do cậu đã lo liệu cho tớ. Lại còn cho phí cho kỳ an dưỡng sau khi ghép thận nữa. Tổng cộng là 40 vạn, nhiều tiền như vậy, phải đến khi nào thì tớ mới có thể trả lại cho cậu được đây!
"Không cần phải hoàn lại." An Hồng thấp giọng nói.
"An Hồng, đã nhiều năm như vậy, không nói gạt cậu, kỳ thực tớ luôn luôn coi cậu là một đối thủ cạnh tranh. Bất kể là trong học tập, hay là với Hiểu Quân, cậu đều là quân xanh của tớ! Cho dù sau khi tốt nghiệp trung học, hai chúng ta dần dần trở nên xa lạ. Lúcn nào tớ cũng đều sẽ chú ý đến thành tích học của cậu, có chàng trai nào thích cậu, tớ cũng đều biết hết. Về sau này, tớ bắt đầu không thể sánh bằng cậu, nhưng mà, tớ vẫn cảm thấy tớ là người đã chiến thắng, bởi vì, tớ có Hiểu Quân."
". . ." An Hồng mấp máy môi nhìn sang Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt mỉm cười: "Nhưng mà, đến cuối cùng, tớ phát hiện ra, tớ lại vẫn là người bị thua."
"Không. . ." An Hồng lắc đầu loạn xạ.
"Được rồi, tớ nói xong. Trong lòng đã cảm thấy thoải mái hơn." Tần Nguyệt đứng lên, đi đến bên cửa sổ duỗi thắt lưng một cái, quay đầu lại nhìn vào An Hồng cười: "Cậu đi đi, tớ nghĩ rằng, chúng ta sẽ không bao giờ còn gặp mặt nhau nữa!"
An Hồng lặng yên đứng lên, cô chùi mắt một cái, nói: "Tôi đi đây, cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt."
"Ừ!"
An Hồng đi đến cửa phòng bệnh, Tần Nguyệt đột nhiên gọi giật cô lại. An Hồng quay đầu lại nhìn. Nhưng Tần Nguyệt lại không nói gì, chính là cười một chút, nói: "Không có việc gì, gọi cậu một tiếng để nói thôi. An Hồng, chúc cậu hạnh phúc."
"Cậu cũng phải hạnh phúc đó!" An Hồng thở dài ra một hơi, Tần Nguyệt gọi cô đến đây, hóa ra thực sự chỉ là muốn tâm sự. Lúc trước, cô còn tưởng rằng Tần Nguyệt sẽ trách mình và Lộ Vân Phàm. Vì nếu không phải vì hai người bọn họ, Hàn Hiểu Quân cũng không sẽ chết. Hiện tại xem ra, Tần Nguyệt thật sự không có việc gì rồi.
An Hồng cảm thấy như vậy thật tốt lắm.
Trần Hàng luôn luôn trấn giữ ở ngoài cửa, An Hồng không biết anh có không có nghe được các cô nói chuyện với nhau hay không. Trần Hàng nói: "Dể anh đưa em xuống lầu nhé!"
"Vâng!"
Đi ra khỏi toà nhà lớn nằm viện, điện thoại di động của Trần Hàng vang lên. Anh nhìn thoáng qua, nhận cuộc gỏi vẻ kỳ quái.
"Tần Nguyệt à? Gì cơ. . ."
Anh giao điện thoại cho An Hồng, " Tần Nguyệt có lời muốn nói với em."
An Hồng đón lấy điện thoại di động, nghe thấy Tần Nguyệt nói: "Tớ cẩn thận nghĩ lại, dường như là người thắng, vẫn là tớ."
"Cụp" một tiếng, điện thoại cắt đứt. An Hồng cảm thấy không hiểu vì sao. Đột nhiên, bên cạnh cô xuất hiện một hồi xôn xao, có tiếng hét rầm rất lớn lên của người phụ nữ, có còn người nhanh chóng che ánh mắt người bên cạnh.
An Hồng cùng Trần Hàng tầm mắt của bọn họ cùng thuận tiện ngẩng đầu lên nhìn nhau.
Một vật thể màu trắng đang nhanh chóng rớt xuống.
"Rầm" một tiếng vang thật lớn, rơi xuống trên mặt đất, cách mũi chân của An Hồng, chỉ độ khoảng hai thước.
Tần Nguyệt nằm nghiêng đầu, ánh mắt mở trừng thật sự lớn. Thân mình đang nằm phục ở trên mặt đất, hiện lên một loại tư thế cổ quái. Bộ quần áo bệnh nhân trên người cô nhanh chóng bị máu tươi làm cho ướt sũng…, dưới thân cũng chầm chậm lan tràn ra một vũng máu lớn.
Gần như toàn thể máu màu đen đã tràn ra, tràn ra, tựa như một đóa hoa tàn khốc nở rộ…
An Hồng đặt mông ngồi phịch xuống trên đất, hai tay chống ở phía sau người. Chân để ở trên đất, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước.
Cô nhìn thấy mặt Tần Nguyệt.
Bờ môi cô tựa như vẫn còn mang theo ý cười, ánh mắt giống như là đang nhìn An Hồng, nháy cũng không nháy. Mái tóc của Tần Nguyệt hỗn độn lòa xòa che ở trên đầu, bị làn gió thổi qua, sợi tóc liền bay hất lên. Thân thể của cô còn có chút run rẩy rất nhỏ, run lên, run lên, dần dần, đã không có động tĩnh gì nữa.
Các bác sĩ nhanh chóng từ các nơi xông đi tới, tiến hành cấp cứu ở ngay tại chỗ của Tần Nguyệt.
Trần Hàng cũng là ngồi xổm người xuống, gắt gao ôm chặt lấy An Hồng. Cô gái trong lòng anh đang nắm chặt lấy tóc của mình, cô đã gần như bị hỏng mất.
Các bác sĩ đặt Tần Nguyệt lên cáng, đi qua bên người An Hồng. An Hồng nhìn nhìn Tần Nguyệt nằm trên băng ca, rồi lại nhìn nhìn xuống trên mặt đất, thấy bãi máu ghê người kia, đột nhiên liền cô cuồng loạn kêu lên: "A - - - - "
Trần Hàng hối tiếc không kịp. Bất luận như thế nào anh cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh ra chuyện như vậy. Anh cứ ôm lấy An Hồng, anh không thể nói ra miệng bất cứ cái gì.
Cô gái tuổi trẻ sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ, cô cào cấu mái tóc, chân đạp đạp, thân thể vặn vẹo, lại càng không ngừng hét lên tiếng thét chói tai. Trần Hàng biết, lần này, thật sự đã hỏng bét rồi.