Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 170: Nói cho cậu biết một bí mật.




   Editor: Mẹ Bầu

     An Hồng xuống xe lửa, cũng không liên hệ ngay với Trần Hàng, mà cô đi thẳng đến nhà họ Hàn.

     Ba Hàn ra mở cửa cho cô. Nhìn thấy An Hồng, ông có chút giật mình.

     An Hồng nhìn thấy đến cảnh tượng hỗn độn trong nhà, cũng rất kinh ngạc: "Chú, dì, hai người làm cái gì vậy?"

     Ba Hàn thở dài, kéo An Hồng vào phòng ngồi xuống: "Chú với dì cháu đã bàn bạc qua rồi. Hiểu Quân đã mất, tiếp tục lưu lại ở thành phố J này cũng không có ý nghĩa gì. Chúng ta nghĩ bán căn nhà này rồi sau đó sẽ trở lại quê nhà ở huyện W thôi."

     "Vậy. . . còn khách sạn thì làm thế nào?"

     "Làm gì còn có tâm tư mà quán ăn với phòng trọ nữa." Ba Hàn nói lời này xong, ánh mắt liền đỏ, @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Trước kia cũng liều sống liều chết vì Hiểu Quân, hiện tại nó đã đi xa rồi, chúng ta tiếp tục lưu lại nơi này, xem đến xem đi, giống như khắp nơi đều có bóng dáng của nó. Cứ tiếp tục ngày này qua ngày khác như vậy nữa, dì của cháu sẽ ngã gục mất."

     Nhìn thấy An Hồng cúi đầu không nói, ba Hàn vỗ vỗ vào mu bàn tay của cô: "Căn phòng mà Hiểu Quân đã mua kia, chú đã trả lại rồi, bị khấu trừ một ít tiền, tiền ký quỹ trả cũng đã trả lại cho chúng ta rồi. Khách sạn Quân Hiểu chú cũng đã tìm được người để bán lại rồi, đã chuẩn bị chuyển nhượng. Còn phòng ở nơi này. . ." Ông ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, thở dài trùng trùng, "Đã ký hợp đồng rồi, vào khoảng độ cuối tháng bảy chúng ta sẽ di chuyển đi. Dù sao ở quê nhà chú dì vẫn còn có một căn nhà lớn, chỉ có một mình bà nội của Hiểu Quân ở. Chúng ta cũng lo lắng, vừa vặn trở về tận tâm báo hiếu cho phải đạo, để cho bà được dưỡng lão."

     An Hồng gật gật đầu, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn ở lại nói chuyện thêm với ba Hàn vài câu nữa, sau đó bước vào phòng gặp mẹ Hàn.

     Mẹ Hàn ngồi ở trên giường Hàn Hiểu Quân, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

     An Hồng nhìn bóng lưng của bà, chỉ cảm thấy bà đã già đi rất nhiều. Cô đi đến bên cạnh bà, ngồi xuống. Mẹ Hàn cũng không quay đầu lại, chính là ngơ ngác nhìn ra phía xa xa.

     "Dì ơi." An Hồng gọi bà, nhưng mẹ Hàn lại không hề có một chút phản ứng nào.

     Ba Hàn xuất hiện tại cửa phòng: "Hồng Hồng, đã vài ngày này bà ấy không nói chuyện rồi. Cháu không cần phải xen vào đâu. Chờ khi chúng ta trở về nhà cũ, chắc bà ấy sẽ khá hơn."

     An Hồng ngẩng đầu lên nhìn mẹ Hàn. Tròng mắt của bà đục ngầu, ánh mắt vô định ở nơinào đó, sắc mặt xám trắng, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn mái tóc cũng là rối loạn lại bóng loáng dầu mỡ, môi khô ráo, không có chút huyết sắc nào.

     An Hồng biết, mẹ Hàn vẫn còn chưa thoát ra được khỏi sự đau xót mất con ở trong lòng mình.

     Kỳ thực, chính cô cũng không thoát ra được.

     Căn bản sẽ không có người nào muốn ra.

     Trần Hàng đưa An Hồng đến cửa phòng bệnh Tần Nguyệt. An Hồng thật sự cảm thấy căng thẳng.

     Trần Hàng cổ vũ cô: "Không có việc gì, trong khoảng thời gian này Tần Nguyệt thật sự đều không có một chút việc gì đâu. Em cứ tùy ý tâm sự cùng cô ấy. Hàn Hiểu Quân đi rồi, anh biết em rất khổ sở, dinendian.lơqid]on, nhưng biểu hiện của Tần Nguyệt cũng rất tốt. Em vẫn hẳn nên học tập cô ấy đó."

     An Hồng gật gật đầu, đẩy cửa ra tiến vào bên trong.

     Đây là một phòng bệnh hai người, vách tường trắng thuần, bài trí đơn giản. Tần Nguyệt ngồi một mình trên một cái ghế ở gần cửa sổ đọc sách. Trong phòng có mở điều hòa. Bên ngoài phòng ánh mặt trời mãnh liệt, chiếu rọi ánh nắng xuống trên vai cô. Tần Nguyệt cúi đầu đọc sách thật nhập thần.

     Có lẽ là bởi vì giải phẫu, cho nên Tần Nguyệt cắt tóc ngắn. Cô mặc bộ quần áo bệnh nhân kẻ xanh trắng đan xen. Bên trên giường bệnh còn để dựa một đồ chơi bằng lông nhung.

     Nghe thấy tiếng động, Tần Nguyệt ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn thấy An Hồng, cô lập tức tràn ra nụ cười.

     "Cậu đã đến rồi."

     Tần Nguyệt buông sách xuống, vẫy tay về phía An Hồng: "Cậu mau tới nơi này ngồi đi!"

     Tần Nguyệt đã lên cân một chút, sắc mặt cũng hồng nhuận thêm không ít. Gương mặt bị phù thũng do nhiễm trùng đường tiểu sớm đã biến mất không thấy gì nữa. Tần Nguyệt khẽ mỉm cười, chỉ chỉ tay vào cái ghế dựa bên cạnh mình. An Hồng một chút nghi hoặc, nhưng rốt cục cô vẫn đi đến bên cạnh Tần Nguyệt ngồi xuống.

     "Tần Nguyệt." Cô cười có chút gượng ép, "Bây giờ cậu thấy thế nào rồi?"

     "Tớ rất khỏe, cơ bản xem như đã khôi phục lại rồi." Tần Nguyệt cười đến rất vui vẻ.

     "Thực xin lỗi, sau khi cậu làm thủ thuật xong, tôi vẫn một mực không tới thăm cậu được!"

     "Không có việc gì! Cậu có muốn uống nước không?"

     "Không cần đâu, cám ơn!"

     Tần Nguyệt cầm hai quả táo để bên cạnh tủ đầu giường lên, đưa một quả cho An Hồng, "Này, cậu ăn quả táo đi."

     An Hồng đành phải tiếp nhận, cầm ở trong tay bất động.

     Tần Nguyệt tự mình cắn vào quả táo, cắn sồn sột thật sự giòn.

     An Hồng nhìn cô, nói: "Bác sĩ Trần nói cậu muốn gặp tôi, có chuyện gì không?"

     "A, chính là muốn tìm cậu để tâm sự thôi. Bây giờ cậu đã đi làm ở thành phố T, có phải không?"

     An Hồng gật đầu.

     Tần Nguyệt ngượng ngùng nói: "Còn muốn cậu đặc biệt chạy về đây, thật sự là đã làm phiền cậu rồi."

     "Không quan trọng, tôi cũng nghĩ muốn trở lại để xem Tiêu Lâm thế nào."

     An Hồng vẫn luôn luôn không thể thả lỏng tâm tình. Cô nhìn thấy Tần Nguyệt với bộ dạng  ra vẻ không có việc gì như vậy lại thấy thật khẩn trương.

     Tần Nguyệt cắn ăn hết một quả táo, giật hai tờ giấy ăn để lau miệng, rồi nhìn An Hồng cười rộ lên. Toàn thân An Hồng căng thẳng nhìn lại Tần Nguyệt, không dám thở mạnh một tiếng.

     Tần Nguyệt vén mái tóc đến sau tai, đột nhiên nói: "A, cậu còn nhớ rõ chuyện hai chúng ta hồi còn nhỏ không?"

     "Hả?"

     "Cậu còn nhớ, hai chúng ta đã quen biết với nhau thế nào hay không?"

     An Hồng gật đầu: "Nhớ chứ. Ở trong nhà của Giang Nghiên Nhi, tôi và Lộ Vân Phàm đã đánh nhau, đánh nhau cho đến khi đầu đầy máu."

     "Vậy trước đó, cậu chưa quen biết tớ hay sao?"

     "Có biết!" An Hồng nhẹ nhàng nói, "Khi đó, cậu là học sinh 3 tốt, lớp trưởng, Trung Đội Trưởng, mỗi lần biểu diễn văn nghệ cậu đều thể hiện rất tốt, những người đồng cấp với chúng, có ai mà không biết cậu chứ!"

     "Cậu vẫn còn nhớ rõ như vậy cơ à?" Trong giọng nói của Tần Nguyệt có vẻ đắc ý, "Ngày hôm nay tớ muốn nói cho cậu biết một bí mật, kỳ thực ở trước ngày sinh nhật của Giang Nghiên Nhi, tớ đã biết cậu rồi."

     "Hả? Tôi?" An Hồng thật kinh ngạc, nghĩ đến bộ dáng của bản thân khi đó, vừa đen vừa gầy lại vừa thấp bé, thành tích hỏng bét, bộ dạng lại khó coi! Tần Nguyệt làm sao có thể quen biết cô được đây?

     "Không nghĩ ra phải không?" Tần Nguyệt chớp chớp mắt, tựa như đang nhớ lại, "Lần đầu tiên tớ chú ý tới cậu chính là ở năm thứ hai. Lúc đó đã tan học, cậu ngồi xổm ở trên hành lang bên ngoài phòng học, sấp mặt ở trên ghế không biết đang làm gì đó."

     "Cái đó à, cái đồ biến thái Diêu Hồng Hưng kia đã phạt tôi làm bài tập chứ sao. Lão nói tôi không làm xong thì không cho về nhà." An Hồng buồn cười lắc đầu lia lịa, "Làm sao cậu biết đó chính là tôi?"

     "Bởi vì tớ không chỉ thấy có một lần mà thôi." Tần Nguyệt cười to, "Cậu có vẻ là người chuyên nghiệp ngồi giữ hành lang nhỉ! Tớ luôn nhìn thấy cậu, dần dần liền nhớ kỹ cậu thôi."

     "Những chuyện vớ vẩn như vậy, bây giờ còn nói lại làm gì chứ."

     Tần Nguyệt cười "khúc khích", còn nói: "Sau này, tớ hỏi là lớp trưởng của cậu, mới biết tình huống của cậu. Cậu có biết lúc đó ở trong lòng tớ có cảm giác như thế nào không?"

     An Hồng lắc đầu.

     "Rốt cuộc tớ đã tìm được một người còn thê thảm hơn cả tớ rồi!" Tần Nguyệt thu hồi lại nụ cười, nói đầy nghiêm túc.

     An Hồng không hiểu, cau mày nhìn lại cô.

     "Trong trường học, mọi người đều chỉ thấy bộ dạng gọn gàng ngăn nắp của tớ. Nhưng không có một người nào biết, tình hình trong nhà của tớ là như thế nào." Tần Nguyệt thở dài một hơi, hai bàn tay bắt đầu vẫn vê góc áo, "Tình cảm giữa ba ba và mẹ của tớ rất không tốt. Theo như tớ còn nhớ, chuyện này cho tới hiện tại, vẫn không hề tốt hơn. Ba tớ rất ít nói, không biết cách dỗ dành mẹ tớ vui vẻ, chưa bao giờ ông mua cho bà thứ gì, chưa bao giờ nói chút lời ngon tiếng ngọt. Mà mẹ tớ lại đặc biệt để ý đến chuyện này. Hai người liền luôn luôn cãi nha. Rồi sau đó mẹ tớ liền sẽ ra ngoài chơi mạt chược, khiêu vũ. Ba ba tớ phải trông coi cái quán gà nướng, cũng sẽ không thể đi tìm bà được. Dần dần, tình cảm của bọn họ càng lúc càng mờ nhạt, phát triển trở thành cục diện có gặp mặt nhau cũng không nói chuyện."

     Nói tới đây, Tần Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn An Hồng, "Tình cảnh như thế, trong trí nhớ của cậu có còn nhớ không?"
     
     An Hồng chậm rãi lắc lắc đầu: "Tôi chỉ nghe bà ngoại nói lại, thời điểm ba ba còn sống, thường hay đánh mẹ tôi, chỉ là tôi đã không nhớ được."