Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 167: Cô ấy đã chết! 2




Editor: Mẹ Bầu

     "Xoảng" một tiếng vang lên thật lớn, An Hồng đã hất đổ đĩa cơm xuống trên mặt đất, đồ ăn còn chưa ăn vung vãi đầy mặt đất.

     Cô đứng ở nơi đó, trong tay gắt gao nắm chặt lấy cái thìa. Cô duỗi thẳng cánh tay chỉ vào cái mũi của Tiền Kiến Tường, nói vẻ đầy hung tợn: "Tôi đã nói rồi, không cho phép gọi tôi là An An! Không cho phép! Cũng không cho phép bất cứ ai được gọi tôi là An An! Không cho phép!"

     Rồi sau đó, cô tiếp tục ném cái thìa xuống trên mặt đất "chát" một tiếng. Sau đó chạy ra khỏi nhà ăn cũng không quay đầu lại, để lại một mình Tiền Kiến Tường với vẻ mặt đầy xấu hổ, cùng với vô số các đồng nghiệp ở chung quanh phải nghẹn họng nhìn cô trân trối.

     Lau­ra hoa mắt choáng váng, @MeBau*diendan@leequyddonn@ nghĩ rằng đích xác không thể xem thường cô gái nhỏ An Hồng này.

     Tối hôm đó, An Hồng trốn ở trong phòng gọi điện thoại cho Trần Hàng.

     Cô chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, hỏi thăm tình hình của Tiêu Lâm. Tiêu Lâm đã được nghỉ hè. Trần Hàng nói cô bé đang ở tại nhà của cô Tiêu, rất biết nghe lời, cũng luôn luôn ghi nhớ lời của An Hồng.

     An Hồng lại hỏi đến Tần Nguyệt. Trần Hàng nói cho cô biết, Tần Nguyệt cũng sắp được xuất viện. Cô đã khôi phục lại sức khỏe được tốt lắm, sau khi xuất viện có thể hồi phục được cuộc sống bình thường rồi.

     Cuối cùng, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on An Hồng hỏi đến Lộ Vân Phàm, cô nhờ cậy Trần Hàng đi đến bệnh viện mà Lộ Vân Phàm đang nằm viện, tìm quen biết bác sĩ để hỏi thăm. Trần Hàng nói cho cô biết, bệnh tình của Lộ Vân Phàm dường như có chút biến hóa, cha của anh đang đã bắt đầu thu xếp để đưa anh đi sang nước Mĩ điều trị.

     "Có gì biến đổi gì thêm  nữa không?" Tim của An Hồng đã co rút lại thật chặt.

     "Không rõ ràng lắm, vị bác sĩ mà anh quen biết cũng là bác sĩ chuyên ngành cấy ghép thận, không quen biết lắm với bác sĩ khoa của Lộ Vân Phàm, hỏi được rất ít và cũng không tốt lắm. Có tin tức gì anh sẽ nói cho em biết ngay."

     "Vâng, cám ơn anh!."

     Cúp điện thoại, An Hồng nằm ở trên giường.

     Gian phòng của cô không có máy điều hòa không khí, vào ban đêm thời tiết giữa hè, cho dù có mở quạt bàn chạy tối đa, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn vẫn không thể nào ngăn được sự oi bức này.

     Trong phòng có muỗi đang bay. Tại phòng cách vách của Tiểu Lý, truyền đến vũ khúc tình cảm mãnh liệt truyền phát ra từ Laptop. Cả người An Hồng đầy những mồ hôi, nhưng trong lòng cô lại lạnh như hầm băng.

     Không ngủ được, cô liền bắt đầu hút thuốc. Cô trốn ở trong phòng, rút một điếu lại một điếu, nhưng vẫn không sao ngủ được. Cô liền bắt đầu uống bia. Bia lon được ướp lạnh, cô uống hết lon này lại đến lon khác.

     Tiểu Lý đương nhiên biết An Hồng đang hút thuốc uống bia. Mặc dù thấy kỳ quái, nhưng ngược lại, cô cũng không có hỏi nhiều.

     Người bạn cùng phòng mới tới là một cô gái rất kỳ quái! Đây là cảm giác duy nhất của Tiểu Lý.

     Lộ Vân Phàm cũng không sao ngủ được.

     Kỳ thực nói như vậy cũng không đúng lắm. Từ lúc anh từ trong hôn mê tỉnh lại, ý thức của anh thường xuyên bị vây hãm trong trạng thái hỗn độn. Có khi ý nghĩ rất sáng suốt, tựa như bất cứ chuyện gì cũng đều nhớ được, có khi trong đầu lại giống như tương hồ một mảnh, hết thảy những gì đã qua, lại đều biến thành một đống những mảnh nhỏ hỗn độn. Anh liều mạng suy nghĩ, nỗ lực hồi tưởng lại, nhưng chỉ đổi lấy một trận đau đớn kịch liệt trong óc.

     Lúc trước anh đã có thời gian dài mê man, nhưng mà, cho dù là ngủ, anh cũng sẽ lầm bầm nhớ kỹ cái tên: An An, An An. . . Em mau đi ra, mau đi ra. . . An An. . .

     Anh ngủ không an ổn, hai cái tay sẽ gắt gao níu chặt lấy drap trải giường trên giường bệnh, nửa người trên không ngừng xoay chuyển.

     Giang Bội luôn luôn coi chừng cho anh, thấy bộ dáng này của anh, cũng không dám nghĩ, sau khi anh tỉnh dậy, biết hết mọi chuyện thì sẽ có phản ứng như thế nào.

     Mãi cho đến hơn một tuần lễ sau khi tỉnh lại, Lộ Vân Phàm mới có thể tiến hành nói chuyện đơn giản được với người nhà.

     Anh rốt cục đại khái nhớ lại chuyện đã phát sinh đêm hôm đó, tựa như còn đang xảy ra ở ngay trước mắt. Anh hỏi Giang Bội, An Hồng và Hàn Hiểu Quân ra sao rồi. Giang Bội sợ anh bị kích động, liền nói cho anh biết Hàn Hiểu Quân không có việc gì, An Hồng cũng không bị làm sao, chỉ là bị thương một chút giống như anh, vẫn không thể đi lại.

     Trong óc Lộ Vân Phàm vẫn còn mơ mơ hồ hồ nhớ được một đoạn ngắn sau khi xảy ra tai nạn xe cộ. Anh nhớ được An Hồng nói cô không có việc gì, nhớ được cô nói cô muốn dẫn anh ra bên ngoài xe, nhớ được cô cầm tay anh, nói với anh rằng hãy kiên trì một chút để cô đi xem Hàn Hiểu Quân như thế nào.

     Chẳng lẽ hết thảy những điều này chỉ là một giấc mộng?

     Lộ Vân Phàm cũng không xác định được một chút nào. Anh đành chỉ hỏi Giang Bội hết lần này đến lần khác: An An đang ở nơi nào? An An đâu? Cô ấy đang ở nơi nào?

     Giang Bội lúc đầu còn kiên trì nói lí do thoái thác, nhưng Lộ Vân Phàm không tin: "Cháu muốn gọi điện thoại cho cô ấy. Giang Bội, cháu muốn gọi điện thoại cho cô ấy!"

     "Cô ấy. . ." Giang Bội nghẹn lời rồi.

     Nhìn biểu tình khó xử của Giang Bội, sắc mặt Lộ Vân Phàm liền thay đổi. Anh chống hai khuỷu tay lên trên mặt giường, dùng sức nâng nửa thân người phía trên lên, nhưng cũng chỉ là khiến cho lưng rời đi cách mặt giường được hơn mười centimet.

     Hốc mắt của anh đỏ rực, môi khô ráo, sắc mặt tái nhợt. Đôi môi anh run rẩy, ép buộc chính mình nói ra ý nghĩ trong lòng: "An An. . . Có phải là cô ấy đã chết rồi hay không?"

     Giang Bội liền phát hoảng, vội vã lắc lắc đầu thật mạnh, ấn anh nằm trở trên giường: "Không có không có, làm sao có thể như vậy! Cô ấy vẫn tốt, cháu trước đừng kích động quá, dưỡng thương quan trọng hơn."

     "Không… Cháu biết… Cô ấy đã chết… Bằng không, đã lâu như vậy rồi mà cô ấy vẫn không đến thăm cháu. Cô ấy đã chết, cô ấy đã chết, cô ấy đã chết rồi…"

     Trong óc truyền đến một trận đau đớn tưởng như tê liệt đi. Lộ Vân Phàm cau mày nhắm hai mắt lại, anh bắt đầu dùng sức đập lên mặt giường, lớn tiếng gầm rú, giọng nói thê thảm: "An An! An An! An An! Cháu biết cô ấy đã chết! Mọi người đều đang gạt cháu! Cô ấy đã chết! A… cháu đã hại chết cô ấy rồi! An An… An An…"

     Cả hai cái đùi của anh đều bị bọc thạch cao, đang treo ngược ở trên giá treo, thế nhưng mà anh lại cố ý muốn xuống giường. Giang Bội hoàn toàn không sao ngăn cản nổi được sự điên cuồng của anh, đành phải rung chuông gọi bác sĩ y tá tới để hỗ trợ.

     Lộ Vân Phàm đã lệ rơi đầy mặt. Người anh gầy như que củi, ánh mắt tan rã, hai cái tay không ngừng khua đi khua lại ở trong không trung, đụng tới quần áo của người nào thì sẽ gắt gao nắm chặt lấy, kêu lên thật thê lương: "An An… An An… cô ấy đã chết! A - tôi đã hại chết cô ấy rồi! A! An An… An An… An An…"