Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 164: Gió xuân thổi đến lần nữa cũng không bằng nụ cười của em! 2




 Editor: Mẹ Bầu

     An Hồng cộc đầu với Trần Hàng. Cô nói với Trần Hàng chuyện của cô và Lộ Vân Phàm. Trần Hàng cảm thấy vui mừng, rồi sau hỏi cô chuyện sang tên phòng ở. An Hồng nói: "Cứ chờ thêm một chút đi, không cần gấp như vậy. Em tin tưởng anh ấy có thể vượt qua được chuyện này."

     Buổi tối ngày Chủ nhật, An Hồng đáp máy bay trở về thành phố T.

     Cô tiếp tục đi làm, thỉnh thoảng lại gọi điện thoại cho Lộ Vân Phàm. Cô cũng sẽ không đi quấy rầy anh, nhưng mà di động thì mở 24/24 giờ, bởi vì trong đêm hôm Lộ Vân Phàm cũng sẽ gọi tới. An Hồng biết trong khoảng thời gian này anh ngủ không tốt, cho nên lúc nào cũng có thể tiếp nhận điện thoại của anh gọi đến. Cô cũng nhẫn nại ôn nhu nói chuyện với anh, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn có khi nói chuyện qua điện thoại xong, nghe thấy đầu di động đằng kia không có âm thanh, cô biết, Lộ Vân Phàm đã ngủ rồi.

     Vài ngày sau đó, Lưu Diễm gọi An Hồng cùng nhau đi ăn bữa tối.

     Trên bàn cơm, Lưu Diễm nói với An Hồng, cô lần nữa bắt đầu làm việc ở một trang web lớn, đóng vai hồng nương trong chuyên mục kết giao tình yêu và hôn nhân.

     "Cậu thật giỏi đó, biến hứng thú ham thích của mình thành công việc rồi." An Hồng cười với Lưu Diễm.

     Lưu Diễm có chút ngượng ngùng, nói: "Kỳ thực lần này tớ tới tìm cậu, là muốn nhờ cậu giúp cho một việc."

     "Gấp cái gì chứ?"

     "Chủ nhật này, 17 giờ, trang web của chúng tớ tổ chức một hoạt động rất lớn giúp cho nam nữ độc thân được tiếp cận với nhau. dinendian.lơqid]on,  Lãnh đạo của chúng tớ yêu cầu tớ phải đi tìm một số nam nữ có điều kiện tốt, phù hợp để tham gia. Tớ liền nghĩ đến cậu… Cậu bây giờ. . . Không phải là đã chia tay với Lộ tổng rồi sao, có thể đi đến đó cho tớ một con số hay không?"

     "Không đi không đi, cậu lộn xộn cái gì thế."

     "Ai da không dám nói gạt cậu, kỳ thực tớ là muốn đến tìm cậu để nhờ cậy, mặt khác tớ còn phải đi tìm thêm vài người nam nữ khác nữa. Đến lúc đó nếu như cậu coi trọng tốt liền tự do giật dây, nếu thấy không được thì coi như cậu diễn một chút với người nam mà tớ đã chỉ định kia, giả vờ là xem hợp mắt nhau. Cậu cũng biết, một hoạt động như vậy, đến cuối cùng nếu không có mấy cặp thành, thì trang web của chúng tớ cũng thật mất mặt chứ sao."

     "Tớ thật sự không muốn đi mà!"

     Vẻ mặt An Hồng tỏ ý đau khổ. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Lưu Diễm bắt đầu đau khổ cầu xin, nói đây là của công việc mới của cô, cô nghĩ muốn biểu hiện được tốt một chút. Lại khen An Hồng có ngoại hình xuất chúng, điều kiện kinh tế lại tốt, lại đã đến tuổi nên gả cưới, nếu tới tham gia hoạt động này thật sự là thích hợp hơn ai hết.

     An Hồng bị Lưu Diễm giày vò đến đau đầu, nói: "Cậu cam đoan, chỉ là diễn làm trò thôi chứ, làm giả bộ thôi phải không?"

     "Tớ cam đoan!" Lưu Diễm cười hì hì, "An Tiểu Hồng, tớ biết cậu là người tốt nhất mà! Chủ nhật vào lúc 1 giờ chiều nhé, ở khách sạn XXn tại sảnh nhiều chức năng, chỉ làm trong hai giờ, cam đoan không làm chậm trễ chuyện của cậu!"

     An Hồng đành phải đồng ý, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com nghĩ rằng loại chuyện hư hỏng này cũng không thể nói cho Lộ Vân Phàm biết.

     Buổi chiều ngày chủ nhật, An Hồng ngay cả việc hóa trang cũng không làm, mặc áo sơmi trắng, chiếc váy bò lửng đi đến hiện trường buổi hoạt động.

     Lưu Diễm đã đăng ký giúp cô ở trên trang web. Sau khi báo danh, An Hồng ký tên, lấy đến của bảng số của mình – khách quý nữ số 16.

     Cô đi vào sảnh nhiều chức năng, phát hiện hiện trường đã bố trí thỏa đáng. Toàn một màu hồng rất mờ ám, còn đặt một bàn để tiệc đứng, trên sân khấu nho nhỏ dùng những quả bóng bay hình trái tim cực lớn để trang trí. Có rất nhiều nam nữ tuổi còn trẻ đều đã đến trình diện, có một số người đã tụ tập cùng một chỗ với nhau để nói chuyện.

     Lưu Diễm gửi cho An Hồng một tin nhắn: Người hợp tác với cậu là khách quý nam giới mang số 23 nhé, không nhìn đối mắt với những người khác nhé! Nhất định phải lựa chọn anh ta đó!

     An Hồng thở dài, lúc này nhìn quanh bên trong sảnh, rốt cục cô đã nhìn thấy vị khách quý nam giới có số 23. Đây là một người đàn ông có vóc người trung bình, tuổi có lẽ đến 30, hào hoa phong nhã, chỉ là có chút hơi béo.

     Sau khi hoạt động bắt đầu, người chủ trì giống đánh như máu gà ở trên sân khấu khuấy động không khí, bố trí để mọi người tham gia tự giới thiệu. Rồi sau đó tổ chức lên các loại trò chơi, còn giựt dây cho những khách quý nam nữ to gan lên sân khấu biểu diễn tiết mục.

     An Hồng không hề hứng thú, chính là ngồi ở trong góc chơi trò chơi trong điện thoại di động. Chẳng biết từ lúc nào, bên cạnh cô đã có thêm một người đứng đó. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện ra, đó là một người đàn ông cao lớn cường tráng, có làn da ngăm đen.

     "Xin chào, tôi có thể ngồi ở đây không?" Người đàn ông cười hỏi, trên cánh tay dán con số 12.

     "Có thể chứ!" An Hồng cười một chút, rồi lại tiếp tục chơi trò chơi.

     Người đàn ông ngồi xuống, thấy cô chơi rất chuyên tâm, cũng không nói năng gì.Thế nhưng mà, ở bên cạnh mình luôn luôn có người xem như vậy, làm cho cả người An Hồng cảm thấy không được tự nhiên. Cô tắt trò chơi đi, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông kia rồi mỉm cười.

     Người đàn ông tinh thần lập tức tỉnh táo: "Tôi. . . ngay từ khi vừa mới bắt đầu thì đã chú ý tới cô rồi. Cô thoạt nhìn thật thật là dịu dàng ít nói, thật là hòa nhã, là. . . là. . ."

     Trán của An Hồng bắt đầu đổ mồ hôi.

     Người đàn ông gãi gãi đầu: "Là vì tôi thích mẫu người như cô. Tên gọi của tôi là Hoàng Cần, năm nay 30 tuổi, còn cô?"

     Hoàng Cần? An Hồng trong óc toát ra một loại tuýp kem đánh răng, cô nghĩ, mình còn cao Lộ Khiết cô đấy.

     Chỉ là, cô vẫn tươi cười trả lời: "An Hồng, 28 tuổi."

     "Cô là người địa phương này sao?"

     "Không phải , tôi ở làm việc ở nơi này."

     "A. . . Vậy cô đang làm việc gì?"

     An Hồng há hốc mồm, cô chỉ chỉ vị khách quý nam mang số 23 ở cách đó không xa, nói: "Thật xin lỗi, tôi đã coi trọng anh ấy rồi."

     "Hả?" Hoàng Cần choáng váng, "Tôi không hề nhìn thấy cô nói chuyện với bất luận người nào kia mà."

     "Từ sáng sớm tôi đã coi trọng anh ấy rồi, anh ấy tới tham gia hoạt động cho nên tôi mới đến. Cho nên thật xin lỗi anh." An Hồng nhếch miệng cười, tận lực biểu tình vẻ tự nhiên.

     Hoàng Cần quay đầu lại nhìn, nói: "Nhưng mà, số 23 kia hình như lại có vẻ nói chuyện với số 4 rất sôi nổi thì phải!"

     An Hồng nhìn kỹ, cũng không biết phải nói làm sao. Số 23 đang cùng vị nữ khách quý số 4 hào đã đầu chạm trán tụ cùng một chỗ rồi, tựa như tán gẫu rất vui vẻ.

     Hoàng Cần không chịu buông tha cho: "Chúng ta cũng có thể quen biết một chút, tôi đang mở phòng tập thể thao, tôi nhìn thấy dáng người của cô đặc biệt tốt, có phải là cô cũng thích rèn luyện thân thể hay không?"

     An Hồng kêu cứu mạng ở trong lòng, lúc này, di động vang lên thật sự hợp thời. Cô vui mừng quá đỗi, bỗng chốc liền bắt máy luôn: "A lô!"

     Lộ Vân Phàm ở đầu điện thoại bên kia sửng sốt: "Em làm sao vậy? Sai lại kích động  như vậy?"

     Nghe thấy giọng nói của anh, An Hồng cảm thấy an tâm, cô chỉ chỉ vào di động, tay làm một tư thế đối với Hoàng Cần rằng mình muốn đi ra bên ngoài để nghe điện thoại.

     "Không có chuyện gì, đang ở bên ngoài có chút việc."

     "Em ở chỗ nào thế, sao lại ầm ĩ như vậy?" Lộ Vân Phàm thật nghi hoặc.

     "Không có gì." Người chủ trì cầm Microphone kêu rất lớn tiếng, An Hồng nhanh chóng chạy tới ngưỡng cửa.

     Nhưng mà cô vẫn là chậm một bước, người chủ trì lúc này đột nhiên lớn giọng hô to: "Chúng tôi vừa mới nhận được một tin tức tốt! Vị nam khách quý số 28 đã dắt tay thành công vị nữ khách quý mang số 9! Xin chúc mừng bọn họ!" Lập tức chính là một tràng vỗ tay mạnh mẽ và tiếng thét chói tai