Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 151: Hạnh phúc của mỗi người




 Editor: Mẹ Bầu

     Lộ Vân Phàm trở lại thành phố J khi đã là buổi chiều, anh cũng không muốn đi đến nơi nào khác, lập tức trở về khu nhà trọ Quảng Hòa.

     Cơn sốt của anh vẫn còn chưa chịu lui, chân vẫn bị đau như trước. Lộ Vân Phàm tự hỏi, bản thân mình thế này liệu có thật sự cần phải đến bệnh viện một chuyến hay. Nhưng lúc này trong lòng của anh thật vắng vẻ, thân thể mệt nhọc cực độ, cuối cùng anh vẫn từ bỏ đi ý nghĩ này.

     Thời điểm chuẩn bị tắm rửa, anh đụng một cái, thấy trong túi quần của mình có cái gì đó cấn cấn vào tay. Móc ra liền thấy, hóa ra là vỉ thuốc hạ sốt, hiển nhiên là An Hồng đã bỏ vào.

     Lộ Vân Phàm nhìn vỉ thuốc trong tay mình đến phát ngốc, rồi sau đó anh vung tay một cái liền ném nó ra ngoài. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Ngồi ở bên giường nghĩ nghĩ một chút, anh lại đi tới nhặt vỉ thuốc lên.

     Tắm rửa xong nằm dài trên giường, anh làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu lăn lộn đủ các loại chuyện lộn xộn. Cuối cùng thật sự không sao chống lại được sự khó chịu trên thân thể mình, anh dần dần ngủ thiếp đi.

     Lộ Vân Phàm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Lúc này đã là 10 giờ đêm, đầu của anh vẫn mơ mơ màng màng, bắt máy điện thoại. Chợt nghe thấy là giọng nói của Khổng Lam, giọng điệu có chút sa sút: "Là em…"

     "À." Lộ Vân Phàm ngồi dậy tựa lưng vào trên thành giường, anh bật đèn ở đầu giường, Dieendaanleequuydonn một bên nói chuyện điện thoại, một bên châm cho mình một điếu thuốc lá, "Có chuyện gì?"

     "Anh đã trở về nhà chưa?"

     "Đã về rồi."

     "Em nghĩ muốn gặp anh."

     "Hiện tại đã muộn rồi, ngày mai rồi nói sau."

     "Không! Hiện tại em liền muốn gặp anh!"

     "Lam Lam, nghe lời đi, anh đã đi ngủ."

     "Em đang ở dưới lầu nhà anh."

     Lộ Vân Phàm đưa tay nhéo nhéo mi tâm, thở dài: "Em trước ở trong xe chờ một chút, độ 20 phút đồng hồ sau hãy lên đây đi."

     Cúp điện thoại xong, Lộ Vân Phàm mạnh hít một hơi thuốc lá, cầm lấy chiếc gạt tàn ở trên tủ đầu giường xuống, dụi tắt điếu thuốc lá vào đó. Sau đó, anh rốt cục rời giường.

     Khi Khổng Lam nhấn vang chuông cửa, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn Lộ Vân Phàm đã ăn mặc chỉnh tề rồi. Sau khi đóng cửa phòng ngủ, anh mau chóng ra mở cửa cho Khổng Lam.

     Thấy anh mặc áo sơmi, quần tây, ngay tóc cũng đã dùng lược để chải chỉnh tề, Khổng Lam nghi hoặc: "Không phải anh nói đã đi ngủ rồi sao?"

     "Vừa mới chuẩn bị đi ngủ." Lộ Vân Phàm lấy từ trong tủ lạnh ra cho Khổng Lam đồ uống, "Em muốn uống gì?"

     "Tùy tiện, em mới từ quán bar ra xomg, uống có chút nhiều quá." Khổng Lam bỏ lại chiếc túi ở trên ghế sofa.

     Lộ Vân Phàm cầm hai lọ cà phê đá đi tới, đưa cho cô một lon, lại châm cho mình một điếu thuốc lá: "Đã trễ thế này, em có chuyện gì sao?"

     Khổng Lam liếc mắt nhìn anh: "Có việc thì mới có thể đến tìm anh sao? Em là bạn gái của anh mà, tới thăm anh một chút cũng không được à?"

     ". . ." Lộ Vân Phàm trầm mặc.

     "Lộ Vân Phàm, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy? Em trở về nước cho đến bây giờ cũng đã sắp được một tuần rồi, đến ngay cả việc cùng nhau ăn một bữa cơm, anh cũng chưa từng ăn với em. Ngày nào anh cũng nói là công việc bận bịu, gấp gáp. Không biết anh đang bận công việc gì vậy chứ!"

     "Thật sự là anh đang rất bận rộn, sắp tới có một hạng mục lớn cần phải khởi động, ba em cũng biết mà."

     "Vậy sao? Có phải không?" Khổng Lam cười lạnh, "Vậy tối ngày mai anh đến nhà của em để ăn cơm đi/ Ba mẹ em mỗi ngày đều hỏi tới anh đó."

     Lộ Vân Phàm suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được, ngày mai sau khi tan tầm thì anh liền đi qua."

     Khổng Lam nhìn anh. Cô cắn cắn môi, đứng lên ngồi vào trên tay vịn của chiếc ghế sofa đơn mà Lộ Vân Phàm đang ngồi. Cô vòng tay vào cổ của anh thật chặt, phả ra hơi thở thơm như hoa lan: "Vân Phàm, em rất nhớ anh đó."

     Lộ Vân Phàm dụi tắt điếu thuốc lá. Anh hơi tránh người ra một chút. Nhưng Khổng Lam lại vẫn không chịu buông tay. Trên thân thể cô có chút mùi rượu, thân mình gắt gao mềm mại tựa vào trên người anh, nói: "Anh có nhớ em hay không?"

     ". . ." Lộ Vân Phàm dùng sức vặn bung tay Khổng Lam ra, thấp giọng nói, "Đã muộn rồi đó, Lam Lam, hãy về sớm một chút đi. Lái xe của em có chờ em ở dưới lầu hay không? Hay là để anh thuê xe đưa em về nhé?"

     "Em đã kêu lái xe đi trở về nhà rồi." Khổng Lam ghé vào lỗ tai anh thổi hơi, "Vân Phàm, đêm nay em không đi đâu hết."

     "Như vậy không tốt." Lộ Vân Phàm dứt khoát đứng lên, ngữ điệu bình thản, "Ngày mai còn phải đi đến gặp mặt ba và mẹ của em nữa đó. Để anh đưa em trở về."

     Khổng Lam ngồi ở trên ghế sofa, trừng mắt nhìn anh đầy vẻ tức giận. Cô cắn răng, nói: "Lộ Vân Phàm, đến cùng anh có phải là đàn ông đích thực hay không vậy?"

     "Như thế nào?" Lộ Vân Phàm nhíu mày.

     "Anh không phải là. . . về phương diện kia không được đấy chứ?" Khổng Lam nheo mắt lại, hỏi có chút khiêu khích.

     Nhìn hai mắt dài nhỏ đầy sự quyến rũ của cô, Lộ Vân Phàm trong nháy mắt có chút giật mình, sau một lát anh lập tức nở nụ cười: "Lam Lam, không nên tùy hứng như vậy."

     "Cái gì mà tùy hứng? Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em!" Khổng Lam cũng đứng lên, kiễng chân vòng tay lên cổ Lộ Vân Phàm, "Em không để ý đến chuyện một chân của anh bị mất, nhưng nếu về phương diện kia mà anh không được, anh cũng không thể giấu giếm em."

     ". . ." Lộ Vân Phàm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy Khổng Lam ra, "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Khổng Lam, xin em hãy hiểu chuyện một chút, gần đây anh thật sự rất bận rộn, công việc trong công ty rất nhiều, anh. . ."

     "Đủ rồi!" Khổng Lam đưa tay đẩy Lộ Vân Phàm một cái. Thân mình anh nhoáng lên lảo đảo một cái, khó khăn lắm mới đứng vững lại được.

     Khổng Lam sắc mặt trắng bệch, cô cầm lấy túi của mình, lạnh lùng nói: "Tối ngày mai anh phải đến nhà em, không được chạm trễ."

     "Được. Để anh đưa em trở về."

     "Không cần." Khổng Lam đi tới cửa, quay đầu liếc anh một cái, "Anh có vẻ đang phát sốt, đi ngủ sớm một chút đi, hẹn gặp lại."

     Đóng cửa ra vào lại, Lộ Vân Phàm một lần nữa đi trở về sofa, ngồi xuống. Anh lại rút mấy điếu thuốc ra hút liên tục, cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Hứa Lạc Phong.

     "Lạc Phong, đã ngủ chưa?"

     Hứa Lạc Phong nhìn đồng hồ, sắp mười một giờ đếm rồi. Anh cảm thấy kỳ quái: "Chưa ngủ, nhưng làm sao?"

     "Đi ra ngoài uống một chén đi."

     "Được!. Cậu cứ ở nhà chờ tôi, tôi sẽ tới đón cậu."

     Hứa Lạc Phong chưa bao giờ sẽ hỏi bạn thêm điều gì, Lộ Vân Phàm cúp điện thoại xong, chậm rãi đi trở về phòng. Anh kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường ra, lấy ra vỉ thuốc hạ sốt mà An Hồng đã chuẩn bị cho anh, sau đó uống vào hai viên. Rồi sau đó, tầm mắt của anh liền chú ý tới một vật khác ở trong ngăn kéo.

     Cầm lấy chiếc đồng hồ, Lộ Vân Phàm dường như có chút đăm chiêu