Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 148: Hành trang mang theo là ký ức 3




  Editor: Mẹ Bầu

     "Vậy còn... em gái của em thì sao đây?"

     "Em gái của em sao?" An Hồng tựa như mới tỉnh lại ở trong mộng, "Đúng vậy, em gái của em phải làm sao bây giờ? Chờ đến khi con bé được nghỉ hè thì khi ấy sẽ đi đến nhà của ông bà nội hoặc đến nhà của cô ruột thôi. Em không có khả năng để mang theo nó được."

     Trần Hàng đẩy đẩy kính gọng vàng, chần chờ một lát sau, lại nói: "Nếu như em có nhu cầu được giúp đỡ, anh có thể đề xuất ra cho em một lời đề nghị thế này. Em có thể đi đến thành phố T. Anh là người của thành phố T, ở bên đó anh cũng có sự giao tiếp với không ít người. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Đối với việc tìm phòng cho thuê và đi tìm việc làm, em sẽ có trợ giúp."

     An Hồng nghi ngờ sang Trần Hàng: "Bác sĩ Trần, cám ơn anh! Chính là... Tại sao anh lại muốn giúp em?"

     Gương mặt của Trần Hàng liền đỏ lên. Anh thấp giọng nói: "Anh quen biết với nhóm người của tụi em, coi như cũng là một loại duyên phận đi."

     "Hãy cho em một chút thời gian, để cho em suy nghĩ thêm một chút nữa."

     "Được, tùy thời em đều có thể gọi điện thoại cho anh."

     Ngày 16, tháng 6, năm 2005 là ngày An Hồng tốt nghiệp.

     Cô nhận được điện thoại của Giang Bội, Lộ Vân Phàm – đã tỉnh.

     Cảm tạ ông trời! dinendian.lơqid]on An Hồng mặc đồng phục của sinh viên, đứng chung một chỗ chụp ảnh cùng các sinh viên khác. Mỗi người đều nhẹ nhàng mỉm cười, chỉ có cô, trên mặt không biết là vui hay là buồn nữa.

     Nhưng rồi sau đó, cô rốt cục hạ quyết tâm.

     Trước khi đi, An Hồng đi đến thăm ba Hàn mẹ Hàn. Từ ngày ấy, Mẹ Hàn vẫn còn chưa trở lại bình thường. An Hồng nghe Ba Hàn nói, suốt ngày bà lấy nước mắt để rửa mặt, ngơ ngác ngồi ở trong phòng của Hàn Hiểu Quân, xem hình của anh đến ngẩn người.

     An Hồng biết trong lòng của ba Hàn mẹ Hàn là trách cô, dù sao người đã hại Hàn Hiểu Quân mất đi sinh mệnh chính là Lộ Vân Phàm, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on mà Lộ Vân Phàm, lại là bạn trai của cô.

     Nhưng mà ba Hàn mẹ Hàn vẫn còn nhớ kỹ mười chín năm tình nghĩa, sau khi nhìn thấy An Hồng, hai người cũng không có nói lời nói lạnh nhạt đối với cô, nhất là sau khi đã biết được, cô đã chia tay với Lộ Vân Phàm.

     Mẹ Hàn lầm bầm nói: "Vì sao người kia không chết, mà con trai tôi lại bị chết! Vì sao người kia không chết, mà con trai tôi lại bị chết..."

     An Hồng không biết nên tiếp lời như thế nào. Cả hai người kia, cô hi vọng là bọn họ đều có thể còn sống.

     Nếu nhất định phải có người chết, cô tình nguyện người bị chết kia chính là mình.

     Bọn họ đều có ấm áp gia đình, có người nhà thân thiết, mà cô, chỉ có một Tiêu Lâm.

     Mà Tiêu Lâm vẫn còn có ông bà nội, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cô chú, con bé rất nhanh liền có thể quên thời gian hai năm các cô đã ở chung với nhau. Rất nhanh Tiêu Lâm liền sẽ lớn lên, sẽ có được cuộc sống riêng của bản thân mình.

     An Hồng càng ngày càng cảm thấy, người chết hẳn là cô, vì sao, vì sao người chết lại không phải là cô chứ?

     Cô đã chết, bọn họ đều còn sống, như vậy thì có phải là sẽ tốt đẹp bao nhiêu hay không!

     Cô có thể ở bên cạnh bà ngoại, ở bên cạnh mẹ, ở bên cạnh chú Tiêu, ở bên cạnh ba ba...

     Không có cách nào để đảo ngược lại thời gian, hết thảy mọi việc cũng không thể lặp lại. Nhìn biểu tình đầy bi thương của ba Hàn mẹ Hàn, An Hồng chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy.

     Trong lúc vô ý, An Hồng nói đến chuyện của Tần Nguyệt. Mẹ Hàn cắt ngang lời cô: "Không nên nói chuyện của cái người kia ra với dì, nếu không phải vì cô ta, con trai của dì cũng sẽ không thể đi đến bệnh viện trễ như thế! Nếu không phải là tại cô ta, con trai của dì cũng sẽ không thể chia tay với con! Nó cũng sẽ không thể ngồi trên xe do người kia lái! Nếu không phải là cô ta, con trai của dì sẽ không phải chết! Dì chỉ biết, cô ta căn bản chính là một cái tai họa! Hại bản thân mình không ít, lại còn hại chết cả Hiểu Quân của chúng ta! Hiện tại cô ta vậy mà lại sống sót như vậy, thật sự là ông trời đã đui mù rồi!"

     An Hồng không thể nói ra lời.

     Một lát sau, mẹ Hàn đã bình tĩnh lại được một ít, bưng ra một vài quyển sổ nhật ký cũ mới không đồng nhất.

     "Hồng Hồng, đây là di vật của Hiểu Quân. Dì nghĩ rằng, chúng nó hẳn là nên gửi lại cho con."

     "Đây là cái gì vậy ạ?"

     "Là nhật ký mà khi đi công tác ở nơi khác, Hiểu Quân đã viết. con cũng biết đấy, từ nhỏ Hiểu Quân đã thích luyện chữ. Ở phòng ngủ công trường vừa rồi không có máy vi tính, cho nên Hiểu Quân liền viết rất nhiều nhật ký. Dì đã xem qua rồi, Hiểu Quân viết thật nhiều, đều là những lời nói với con."

     An Hồng tiếp nhận tập sổ nhật ký, tùy ý mở ra một tờ, vừa đọc vài câu, hốc mắt cô liền ẩm ướt.

     Người thanh niên kia, cũng không chính miệng nói với cô, thế nhưng mọi lời nói đều viết ở trên những trang giấy này.

     Chữ của anh vẫn thật đẹp như vậy, mạnh mẽ phiêu dật, lại khiến cho người ta cảm thấy an lòng.

     Hồng cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa thân thiết.

     Cô có thể nhớ lại tình cảnh hồi nhỏ, Hàn Hiểu Quân nắm tay cô, liền quẹt một cái vào tay cô viết chữ.

     Cô nhận lấy tập sổ nhật ký, gắt gao ôm ấp ấy mẹ Hàn: "Dì ơi, con thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi... Đây đều là lỗi của con, đều là do con không tốt... Dì... Nếu chú dì không ghét bỏ con, con a vĩnh viễn sẽ là con gái của hai người! Hai người liền chính là ba mẹ của con..."

     "Con bé ngốc này, con đương nhiên vẫn luôn là con gái của mẹ mà." Mẹ Hàn khóc lau quệt những giọt lệ trên mặt An Hồng, "Nếu như không có cái đồ sao chổi kia, có phải là hiện tại con và Hiểu Quân sẽ thật tốt hay không."

     An Hồng ngây ngẩn cả người.

     Vài ngày sau, An Hồng thu thập hành lý đơn giản, gửi Tiêu Lâm lại cho cô Tiêu, sau đó cô ngồi xe của Trần Hàng đi đến nhà ga.

     "Xuống xe lửa sẽ có người tới đón em. Việc thuê phòng ở đã thu xếp xong. Chỉ là em sẽ phải ở chung cùng với một bé gái. Chi phí thuê nhà cũng không cao, một tháng chỉ cần độ bốn trăm đồng tiền. Còn về phần công việc, anh có một người bạn học cùng thời trung học hiện đang làm kỹ thuật viên của một công ty xây dựng, hình như tên công ty là Công ty xây dựng Phong Nguyên. Cậu ấy có thể thu xếp ở em trực tiếp đi vào công tác, săp xếp công việc theo đúng chuyên ngành của em. Em lại đã có kinh nghiệm từ khi thực tập, cho nên có thể bắt đầu rất nhanh. Ngay từ đầu tiền lương có thể không được cao lắm, về sau khi đã làm thành thục rồi thì tiền lương một tháng nhất định phải đến ba, bốn ngàn đồng tiền. Trước tiên em có thể làm, chờ thích ứng được với thành phố đó rồi, em có thể lại thay đổi công việc làm cũng không sao."

     "Tốt quá, em cám ơn anh."

     "Đúng rồi! Mấy ngày qua, biểu hiện của Tần Nguyệt trở nên rất tốt. Cô ấy đã ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn uống thuốc, giống như không có một chút việc gì hết."

     "Vậy là tốt rồi."

     "Đến đầu tháng bảy, là Tần Nguyệt có thể được xuất viện."

     "Vậy sao."

     "An Hồng?"

     "Dạ?"

     "Em làm sao vậy?"

     "Không có gì." An Hồng tì cái trán ở trên cửa sổ xe thủy tinh, nhìn lại phong cảnh của thành phố này thêm một lần nữa.

     Thành phố này vô cùng quen thuộc đối với cô, từ nay về sau, cô không bao giờ còn thuộc về loại nơi này nữa.

     An Hồng cũng không để cho mình rơi nước mắt xuống.

     Cô chỉ mang theo một chút hành lý trí nhớ. Đây mới chính là thứ hành trang mà cô trân quý nhất, nặng nề nhất. Nó sẽ nằm ẩn ở bên trong ở đầu óc của cô, chung thân đều sẽ không bao giờ quên.