Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 147: Hành trang mang theo là ký ức 2




   Editor: Mẹ Bầu

     Rồi từ ngày đó về sau, An Hồng rốt cuộc không lần nào đến thăm Lộ Vân Phàm nữa, mà một mình đi trở về trường học. Từ Mạt Mạt đã biết việc này, các học sinh khác cũng có nghe thấy, Lộ Vân Phàm bị xảy ra tai nạn xe cộ nên đã bị thương, thế nhưng An Hồng, thân là bạn gái của anh thì lại chưa bao giờ đi bệnh viện để thăm anh. Thật là một chuyện kỳ quái đến cỡ nào?

     Ngay cả Từ Mạt Mạt cũng không hiểu nổi, chuyện này đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì. An Hồng cũng chỉ có thể nói cho cô biết, Lộ Vân Phàm còn đang nằm ở trong phòng ICU. Cho dù có đi đến bệnh viện thì cũng không được vào trong để thăm anh. Hàng ngày người nhà của anh đều có mặt ở đó, cô không cần thiết tự mình đi tới.

     Cô nỗ lực ngăn chặn một loại cảm xúc dời sông lấp biển tự đáy lòng của bản thân, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn miễn miễn cưỡng cưỡng nộp đề cương luận văn, còn thông qua phản biện luận văn. Giáo sư trong học viện biết tình hình của An Hồng, cho nên cũng không có gây quá nhiều khó khăn cho cô. Vì thế, sau khi trải qua cuộc thi tốt nghiệp đơn giản, An Hồng rốt cục cũng đã được tốt nghiệp.

     Cô mỗi ngày đều đang chờ đợi điện thoại của Giang Bội gọi đến. Rốt cục, cô đã chờ được rồi.

     An Hồng chạy tới bệnh viện, Giang Bội đã ở cửa phòng ICU để chờ cô. Bên cạnh Giang Bội không có thân thích nào khác của nhà họ Lộ. Giang Bội nói với An Hồng: "Chúng ta mỗi ngày chỉ có thời gian nửa giờ để vào thăm hỏi, mỗi một lần cũng chỉ có thể được một người đi vào thôi. Cháu hãy đi vào... die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on gặp Lộ Vân Phàm đi."

     An Hồng gật đầu: "Cảm ơn dì, dì Bội."

     Cô nghe theo lời bác sĩ dặn dò thay đổi quần áo cách ly, đội mũ đi giày, khử trùng hai tay, rốt cục đã được đi vào trong căn phòng lúc này đang đầy dẫy các loại máy móc kỳ quái.

     Bên tai vang lên những âm thanh cao thấp nối tiếp, phát ra từ các loại máy móc dụng cụ giám sát, mà An Hồng nhìn vào các hình vẽ biểu đồ cũng không thể nào hiểu được.

     Lộ Vân Phàm yên tĩnh nằm ở trên giường bệnh.

     An Hồng đi đến bên người anh, nhìn con người anh đã hoàn toàn thay đổi, bỗng chốc liền cô bụm miệng, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  cố nén nước mắt vào trong mắt.

     Tóc của Lộ Vân Phàm đều đã bị cạo trọc rồi. Đầu của anh có chút sưng, trên đầu trên mặt còn có thật nhiều vết sẹo chưa khỏi hẳn. Chỉ thấy gương mặt cùng hốc mắt của anh cũng lõm xuống, sắc mặt anh đen tối làm người ta nhìn thấy mà không đành lòng. Cả người anh đã gầy rộc một vòng lớn.

     Trên thân anh cắm nhiều loại ống dẫn, hai cái đùi bị treo lên. Trên hai chân đến bộ phận bắp đùi, đều được cố định bằng thạch cao thật dày, hai tay của anh yên tĩnh để ở hai bên thân thể, không hề có động tĩnh gì.

     An Hồng nhìn ánh mắt khép chặt của anh, đôi môi hơi hơi hé mở ra. Đây là một gương mặt rất quen thuộc, nhưng mà, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn giờ này khắc này, trên mặt của anh không còn có biểu tình Phi Dương Bạt Hỗ (*), không còn có xán lạn đến mức tận cùng tươi cười.

(*) Phi Dương Bạt Hỗ: Câu thành ngữ, chỉ sự ngông cuồng; làm mưa làm gió (ỷ thế mạnh không coi ai ra gì)

     An Hồng ngồi xuống ở bên cạnh anh, cầm lấy tay anh, cũng không nén nhịn được nước mắt nữa.

     "Lộ Vân Phàm, em tới thăm anh đây."

     "Lộ Vân Phàm, anh nhất định phải tỉnh lại. Anh phải đồng ý với em, nhất định sẽ phải tỉnh lại nhé, có được hay không?"

     "Lộ Vân Phàm, Hiểu Quân đã đi rồi, so với anh ấy thì anh còn may mắn hơn. Anh vẫn còn được sống sót, vì thế cho nên anh nhất định phải tỉnh lạ. Anh đã ngủ suốt mười ba ngày rồi, anh còn muốn ngủ tới khi nào nữa đây?"

     "Lộ Vân Phàm, thực xin lỗi, em lại phải nuốt lời với anh rồi. Từ nay về sau, chúng ta sẽ không bao giờ còn gặp mặt nhau nữa. Anh phải đáp ứng với em, phải mau mau tỉnh lại, mau mau khỏe mạnh, trở lại thành một Lộ Vân Phàm vui vẻ giống như trước kia vậy! Anh có nghe thấy không?"

     "Lộ Vân Phàm, đến khi nào anh đi nước Mĩ, anh không nên lại vọng động như vậy nữa. Tửu lượng của anh không tốt, cần phải tận lực uống ít rượu thôi. Em nghe nói thanh niên ở nước Mỹ thậm chí còn hút ma túy nữa, ngàn vạn lần anh không được học bọn họ đó."

     "Lộ Vân Phàm, anh nhất định sẽ khá hơn, rồi sẽ trở nên càng cường tráng, càng khỏe mạnh hơn so trước kia. Anh sẽ trở thành một người đặc biệt ưu tú."

     "Lộ Vân Phàm, rồi anh sẽ gặp được một cô gái còn tốt hơn em nghìn lần vạn lần, cho nên, anh hãy quên em đi. Em biết anh có thể quên em được, có phải hay không? Đến lúc đó, anh hãy đối đãi với người con gái kia thật là tốt, anh hãy yêu cô ấy thật nhiều, phải là một người bạn trai tốt nhất tốt nhất. Sống cùng với anh, cô ấy nhất định sẽ đặc biệt vui vẻ, cô ấy nhất định sẽ thật lòng yêu anh. Hai người sẽ kết hôn, sanh con, cùng nhau chậm rãi sống đến già. Em tin tưởng, anh sẽ cho cô ấy một gia đình hoàn mỹ nhất, anh nhất định sẽ làm được điều này."

     "Lộ Vân Phàm, anh hãy mau chóng tỉnh lại đi! Có rất nhiều, rất nhiều người đều đang lo lắng cho anh đó! Ba của anh, dì Bội, Hứa Lạc Phong, Trình Húc... Còn có em nữa, chỉ là, em lại không đợi được đến cái ngày mà anh tỉnh lại nữa rồi."

     "Lộ Vân Phàm, đây một lần cuối cùng em tới thăm anh, anh..."

     Nước mắt An Hồng thấm ướt bàn tay của Lộ Vân Phàm. Bàn tay anh lạnh lẽo, cứng ngắc, lúc này, tự nhiên ngón tay của anh hơi động đậy một chút.

     An Hồng lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn mặt Lộ Vân Phàm. Hàng lông mi của anh hơi run run lay động, nhỏ đến không thể nhìn thấy rõ. Trái tim An Hồng nhảy dựng lê thình thịch thình thịch. Cô cẩn thận nhìn lại, lại nhận ra lúc này không có động tĩnh gì nữa.

     An Hồng thở dài một hơi, cô buông bàn tay anh ra, đứng lên đi ra ngoài. Vừa ra đến trước cửa, cô lại quay đầu nhìn thoáng qua.

     "Lộ Vân Phàm, hãy bảo trọng."

     Nói xong một câu này, An Hồng dằn lòng, rốt cục đi ra khỏi cửa.

     Về đến nhà, An Hồng nhận được điện thoại của Trần Hàng.

     Ngữ khí của Trần Hàng rất sa sút: "An Hồng, Tần Nguyệt... đã biết chuyện  của Hàn Hiểu Quân rồi."

     An Hồng nói không ra lời.

     Một giờ sau, Trần Hàng chạy tới nhà An Hồng.

     Anh nói: "Cô ấy muốn gặp em."

     "Em không đi." An Hồng lắc đầu.

     Trần Hàng suy xét một lát, gật gật đầu: "Anh hiểu."

     "Cô ấy... Tình hình của cô ấy như thế nào?"

     "Không nói gì hết. Kỳ thực còn tốt hơn so với sự tưởng tượng của anh. Cô ấy không có khóc lớn hay làm náo loạn, cũng không có đập phá này nọ." Trần Hàng dùng từ vẻ châm chước, "Có lẽ sau khi là làm giải  cấy ghép thận, giành lại được cuộc sống mới, đối với sự sống và cái chết, cô ấy kiểu như là cũng không quá mức quan tâm lắm."

     "Bác sĩ Trần, xin nhờ anh chú ý đến cô ấy nhiều hơn một chút! Em sợ cô ấy sẽ làm ra cái chuyện điên rồ gì đó."

     "Nhất định rồi. Người thân của cô đều chăm sóc chú ý đối với cô ấy suốt hai mươi tư giờ. Cuộc phẫu thuật của cô ấy thật thành công, không bao lâu nữa là cô ấy đã có thể hồi phụclại cuộc sống bình thường rồi."

     An Hồng gật gật đầu, xả ra một nụ cười: "Vậy cũng là tin tức tốt rồi. Hiểu Quân ở dưới đất có biết, cũng sẽ vui mừng."

     Trần Hàng lại hỏi: "Còn em? Em có tính toán gì không? Tình hình bạn trai của em bây giờ thế nào rồi?"

     "Anh đã không phải là bạn trai của em nữa rồi." An Hồng nhìn Trần Hàng, "Mấy ngày nữa cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp, em liền rời đi khỏi cái thành phố này."

     "Vì sao vậy?" Trần Hàng kinh ngạc.

     "Em... Không muốn ở lại chỗ này nữa. Dù sao... Hiểu Quân cũng đã bởi vì Lộ Vân Phàm mà chết. Nếu như Lộ Vân Phàm tỉnh lại, em rất khó đối mặt với anh ấy."

     "Vậy em định đi nơi nào đây? Ở những thành phố khác em có thân thích nào hay không?"

     "Em không hề muốn đi nơi nào hết, cũng không có thân thích ở nơi khác." An Hồng cười khổ, "Có lẽ em sẽ đi đến Hạ Môn, hoặc có lẽ sẽ đi đến Thượng Hải. Tùy tiện đi thôi, đơn giản chỉ là thuê một cái phòng để ở, tìm một công việc để làm, một nơi nào đó có thể sống được."