Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 143: Hiểu Quân, hẹn gặp lại 2




Editor: Mẹ Bầu
     
     Hai bệ giải phẫu ở cùng một tầng lầu đồng thời tiến hành. Ánh mắt An Hồng đờ đẫn, trong lòng chính là càng không ngừng cầu nguyện, hi vọng cả hai người bọn họ đều sẽ không có chuyện gì. Hy vọng hai người bọn họ đều sẽ không có chuyện gì, thật sự không có chuyện gì, chân chính không có chuyện gì!

     Chỉ là chính bản thân cô, vì sao cô lại không có chuyện gì? Vì sao, chỉ có một mình cô, lại không xảy ra chuyện gì?

     Nếu có thể lựa chọn, An Hồng tình nguyện cả hai người bọn họ đều mạnh khỏe, mà người đang nằm ở trong phòng giải phẫu kia chính là mình.

     Trên thân thể cô chỉ có một chút trầy da, bầm tím. Y tá đã làm chút xử lý cho cô, băng bó lên trên vết thương.

     An Hồng hoàn toàn không cảm nhận thấy sự đau đớn trên người mình. Cô vẫn cứ gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh đèn đỏ lóe lên ở trước cửa phòng giải phẫu, bắt đầu hồi tưởng những chuyện đã xảy ra trong một ngày trước khi chuyện này phát sinh.

     Buổi sáng, @MeBau*diendan@leequyddonn@ cô ở trong phòng ngủ của Lộ Vân Phàm, dùng máy vi tính của anh làm đề cương luận văn; đến giữa trưa, cô cùng Lộ Vân Phàm đi đến căn tin ăn cơm; buổi chiều, cô trở về phòng ngủ, ngủ trưa một lát, lại ngồi đọc sách, rồi sau đó đi ra sân bóng để xem Lộ Vân Phàm đá bóng. Trận đá bóng này anh đã chiến thắng; anh cũng nhận được lời đồng ý trả lời thuyết phục của cô, sẽ cùng anh đi ra nước ngoài để du học. Anh đã cực kỳ vui vẻ, hai người đi về nhà cô, vừa vào cửa liền khẩn cấp ôm hôn ở cùng nhau… Sau đó, ăn cơm chiều xong, bọn họ đang ôm nhau ở trên giường để tán gẫu, thì nhận được điện thoại của Lộ Kiến Vũ báo, Tần Nguyệt đã được cứu rồi, ngày hôm sau là có thể giải phẫu.

     An Hồng cảm thấy sự việc trong một ngày này quả thật rất phong phú, thật hoàn mỹ. Nhưng có thế nào cô cũng thật không ngờ, đến cuối cùng chuyện lại sẽ biến thành ra  như vậy.

     Vẻ mặt Lộ Kiến Vũ trầm xuống, luôn luôn không nói chuyện. Giang Bội hỏi An Hồng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn An Hồng không sao trả lời được, chỉ nói đây là chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Giang Bội thở dài, cũng không hỏi nhiều hơn nữa.

     Mẹ Hàn mẹ ở bên cạnh gần như đã hỏng mất. Ba Hàn ôm lấy vai bà, bà chỉ lặng yên chảy nước mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Con trai… Con trai… Con trai tôi sẽ không có việc gì! Con trai tôi còn trẻ như vậy, nó sẽ không có việc gì đâu…"

     Không biết đã mấy giờ trôi qua, trời đã sáng rồi, mà việc giải phẫu thì vẫn còn chưa làm xong.

     Hứa Lạc Phong cùng Trình Húc vội vã tới nơi. Sau khi trời sáng Trình Húc gọi điện thoại di động cho Lộ Vân Phàm, muốn hỏi anh khi nào thì về lại trường học. Người nghe điện thoại là cảnh sát, thông báo cho anh biết chuyện đã xảy ra.

     An Hồng có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Hứa Lạc Phong khi nhìn mình. Cô cũng không dời tầm mắt đi, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com chính là lặng yên nhìn thẳng vào anh.

     Đèn ở phòng giải phẫu của Hàn Hiểu Quân đã tắt rồi, ba Hàn mẹ Hàn cùng An Hồng lập tức đứng lên, nghênh đón bác sĩ ra tới.

     Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nhìn ánh mắt chờ đợi của bọn họ, ông chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Thực xin lỗi, chúng tôi đã tận lực."

     Chỉ là một câu nói, An Hồng ngu muội đi một lát, đột nhiên cô tựa như phát điên xông lên níu chặt lấy cổ áo của bác sĩ quát lên: "Không có khả năng! Không thể nào như vậy được! Ông gạt người! Rõ ràng anh ấy không hề bị thương! Anh ấy thoạt nhìn rất tốt mà! Ông gạt người! Ông gạt người…"

     Y tá kéo An Hồng ra, bác sĩ lớn tiếng nói: "Cô hãy bình tĩnh một chút! Mặc dù bệnh nhân không bị ngoại thương (vết thương hở bên ngoài), nhưng bởi vì khi tai nạn xe cộ xảy ra, Dienddanlequuydon, cậu ta đã bị văng ra ngoài xe, sự va chạm kịch liệt đã làm cho gan của cậu ta bị tổn thương nghiêm trọng, cho nên. . ."

     Mẹ Hàn lớn tiếng khóc òa lên, thân mình mềm nhũn liền ngã xuống. Ba Hàn ôm lấy vợ mình, lệ cũng đã rơi đầy mặt.

     Nhưng An Hồng vẫn không có phản ứng gì, cô vẫn còn ở đó lầm bầm lầu bầu: "Không có khả năng, ông đã gạt người, không thể nào, ông đã gạt người…"

     Bác sĩ thở dài: "Bệnh nhân… bây giờ đang ở kỳ hấp hối, mọi người hãy vào gặp cậu ta đi, cậu ta không nói được nữa, chỉ là ý thức còn tồn tại, mới có thể nghe thấy mọi người nói chuyện."

     Đứng ở bên cạnh giường bệnh của Hàn Hiểu Quân, An Hồng nhìn người thanh niên kia cả người cắm đầy ống dẫn. Bất luận như thế nào, cũng không thể nào liên hệ được hình ảnh của anh hiện bây giờ cùng với bản thân anh trong ấn tượng chính là một người.

     Ba Hàn đã ôm mẹ Hàn đi đến bên cạnh giường. Mẹ Hàn đã hoàn toàn không thể đứng thẳng thân mình lên được nữa. Bà run run rẩy rẩy kéo tay của Hàn Hiểu Quân, kêu tên của anh, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, sắp ngất đi.

     Hàng lông mi của Hàn Hiểu Quân hơi hơi giật giật, thế nhưng lại chậm rãi mở mắt ra. Mẹ Hàn mẹ mừng rỡ kêu lên: "Hiểu Quân! Hiểu Quân! Con đã tỉnh rồi! Hiểu Quân! Mẹ biết con sẽ không có việc gì mà. Mẹ biết con nhất định sẽ sống sót. Mẹ biết con sẽ không bỏ lại ba mẹ mà!"

     Ánh mắt của Hàn Hiểu Quân có chút đục ngầu. Ba Hàn mẹ Hàn mẹ càng không ngừng gọi anh phải kiên trì. Mẹ Hàn mẹ khóc đến khàn cả giọng, rốt cục không thể chống đỡ nổi nữa, té xỉu ở trong lòng ba Hàn.

     Ba Hàn khóc ôm vợ của mình qua một bên. Hàn Hiểu Quân đã nhìn thấy An Hồng đứng ở sau lưng bọn họ, trong mắt của anh ánh lên một tia sáng kỳ quái.

     Anh sững sờ nhìn An Hồng. An Hồng cũng nhìn chăm chú vào anh. Ngón tay của Hàn Hiểu Quân giật giật, bác sĩ nhẹ nói ở bên tai An Hồng: "Dường như cậu ta đang gọi cô đấy, cô hãy đến bên cạnh mà nói chuyện với cậu ta một lát đi. Nói một chút những gì mà cậu ta thích nghe ấy, thời gian của cậu ta không còn nhiều lắm đâu."

     An Hồng di động bước chân đi đến bên người Hàn Hiểu Quân. Cô đưa tay bắt lấy tay anh, cô cảm giác anh dùng thêm chút sức, ngón tay vuốt nhè nhẹ ở trong lòng bàn tay cô.

     "Hiểu Quân…" Mới vừa mở miệng, nước mắt của An Hồng liền rơi xuống.

     Cô bắt đầu nói chuyện: "Anh rồi sẽ khá hơn, rất nhanh sẽ không có chuyện gì đâu! Anh đã quên rồi sao? Hôm nay Tần Nguyệt còn phải làm phẫu thuật ghép thận đó. Làm xong giải phẫu cô ấy có thể khôi phục khỏe mạnh rồi, anh cũng an tâm, có phải hay không? Hiểu Quân. . ."

     Mi mắt của Hàn Hiểu Quân hơi hơi nhíu lại, khí quản của anh bị cắm ống thở, nên anh đã không cách nào nói chuyện được. Thế nhưng mà môi anh lại bắt đầu chuyển động mấp máy.

     "Hiểu Quân, Hiểu Quân, anh muốn nói cái gì?" An Hồng thật nỗ lực để mỉm cười, "Anh là đang lo lắng cho Tần Nguyệt có phải hay không? Anh yên tâm, phí phẫu thuật của Tần Nguyệt em nhất định sẽ giao hết. Cô ấy sẽ không có việc gì, chờ đến khi anh khỏe lại, anh cũng có thể đi gặp cô ấy."

     Mày rậm của Hàn Hiểu Quân nhăn lại càng chặc hơn. Ngón tay anh càng thêm dùng sức ở lòng bàn tay  An Hồng, môi lại càng luôn luôn không ngừng mấp máy, thậm chí ánh mắt có chút sốt ruột.

     Đột nhiên trong lúc này An Hồng chợt hiểu ra.

     Cô chà sát kéo kéo mái tóc của mình, trên mặt tràn ra nụ cười. Cô cúi người ghé vào lỗ tai anh nói: "Hiểu Quân, em yêu anh, em luôn luôn yêu anh. Từ lúc còn rất nhỏ rất nhỏ em đã bắt đầu yêu anh, em rất yêu anh."

     Mi tâm của Hàn Hiểu Quân dần dần giãn ra, ánh mắt anh rốt cục trở nên nhu hòa xuống, bên khóe môi còn hiện ra một ý cười.

     An Hồng gắt gao nắm tay anh, nói tiếp: "Anh hãy cẩn thận nghe em nói đây! Hàn Hiểu Quân, em yêu anh. Em muốn gả cho anh, chúng ta sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn ở cùng nhau. Chúng ta sẽ sinh ra rất nhiều đứa nhỏ, có đủ cả con gái con trai… Chúng ta có thể dạy bọn chúng bơi lội, dẫn bọn chúng đi chơi bóng rổ. Đến nghỉ hè, chúng ta còn có thể dẫn bọn chúng đi đến bên khe suối kia chơi vọc nước… Hiểu Quân, Hiểu Quân! Em yêu anh, em yêu anh! Cho nên anh nhất định phải khỏe lại, nhất định phải khỏe lại! Vì tương lai của chúng ta, anh nhất định phải khỏe lại."

     Cô càng nói càng lớn tiếng, đến cuối cùng đã gần như kêu to lên: "Hiểu Quân, em biết là anh yêu em. Tuy rằng anh không hề nói với em, nhưng mà em biết là anh yêu em. Em cũng vậy, em yêu anh, thật yêu thật yêu. Chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa, sẽ vĩnh viễn vui vẻ sống chung một chỗ! Anh có còn nhớ rõ chiếc nhẫn kia không? Anh đã nói, anh sẽ đổi lại để cho em mang nhẫn kim cương, anh muốn dẫn em đi tiến cung điện hôn nhân kia mà, anh đã quên rồi sao? Nhưng em thì lại không quên một chút nào. Vì thế cho nên anh không thể bỏ đi, anh nhất định phải đứng lên thật tốt! Hiểu Quân! Em vẫn chờ để kết hôn với anh, chờ cùng anh sanh con, Hiểu Quân… Anh phải đáp ứng với em, anh sẽ khỏe lại, anh phải đáp ứng với em…"

     Ánh mắt của Hàn Hiểu Quân càng lúc càng sáng rực, sáng đến nỗi An Hồng đã cho là anh sẽ chuyển biến tốt đẹp. Cô mừng rỡ xoay người lại nhìn bác sĩ, thế nhưng bác sĩ chỉ là chụp vai cô vỗ nhè nhẹ, cũng lắc lắc đầu.

     An Hồng tuyệt vọng nhìn Hàn Hiểu Quân. Cô phát hiện ý cười trên khóe môi của anh cũng càng ngày càng sâu. Ánh mắt của anh mở trừng thật sự lớn, đến chớp mắt cũng không chớp, cứ nhìn chằm chằm vào mặt của An Hồng. Ánh mắt Hàn Hiểu Quân vốn đã đục ngầu, lúc này cũng trở nên trong suốt, An Hồng nhìn rõ ràng ánh mắt trắng đen của anh, cô kéo tay anh lại bên môi nhẹ nhàng  hôn lên: "Hiểu Quân, em đang ở chỗ này, em sẽ luôn luôn ở cùng anh! Em yêu anh! Em sẽ chờ anh khá hơn."

     Nước mắt của cô chảy xuống gò má, thấm ướt mu bàn tay của Hàn Hiểu Quân. Hàn Hiểu Quân cười đến ôn hòa. Nụ cười tươi tắn này của anh tựa như vô số lần anh đã từng tươi cười đối với An Hồng vậy. Nó ấm áp trong sáng, phảng phất như anh căn bản không phải nằm ở trên giường bệnh, toàn thân đang bị cắm đầy ống dẫn, mà là đang cùng An Hồng sóng vai nằm trên thảm cỏ xanh bên dòng suối vậy.

     Ánh mắt của anh lướt qua gương mặt của An Hồng, dần dần nhìn lên   trần nhà tuyết trắng.

     Thời tiết thật tốt, gió nhẹ thổi qua bên người thật dễ chịu, bọn họ cảm thấy  thật mãn nguyện. Chính là… ánh mặt trời lúc này dường như có chút chói mắt.

     Hàn Hiểu Quân cảm giác mình có chút buồn ngủ, ánh sáng ở trong ánh mắt của anh biến mất, anh chậm rãi nhắm hai mắt lại.

     An Hồng chỉ cảm thấy ngón tay anh lúc trước vẫn còn có chút khí lực, dần dần trở nên mềm nhũn vô lực.

     Chút ấm áp còn lại trên tay lúc trước kia, cũng đang lặng lẽ rời đi.

     An Hồng ngẩng đầu lên nhìn mặt anh. Gương mặt của Hàn Hiểu Quân lộ rõ vẻ an tường, giống như là đã ngủ rồi.

     Trên màn hình dụng cụ giám hộ lúc trước còn dao động, giờ biến thành một đường thẳng.

     Bác sĩ đi tới, làm qua một loạt kiểm tra. Sau đó anh nhẹ giọng nói với An Hồng: "Cậu ấy đã đi rồi. Cô hãy bớt đau buồn đi."

     An Hồng chính là ngơ ngác đứng, hoàn toàn không hề có phản ứng. Giờ này khắc này, nước mắt của cô thế nhưng lại không hề rơi xuống. An Hồng buông tay Hàn Hiểu Quân ra, cô quay đầu nhìn lại.

     Phảng phất có một luồng khói nhẹ, đang ở phòng này bay ra.

     Cô thoáng cười rộ lên, nghe thấy mình nói: "Hiểu Quân, hẹn gặp lại."