Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 114: Trong buồn ngoài lo 2




Editor: Mẹ Bầu

     An Hồng lẳng lặng nhìn Từ Mạt Mạt, ở trong làn khói mù mịt lượn lờ chậm rãi lắc lắc đầu: "Tiểu Bạch, tớ cho rằng, tớ sẽ cảm thấy vui mừng. Rời khỏi tớ, Lộ Vân Phàm tuyệt đối sẽ bay rất rất cao, sẽ đi được xa hơn, cũng sẽ có một tương lai phi thường rực rỡ. Mà tớ, cũng sẽ cảm thấy mình được tự tại một ít, được nhẹ lòng buông lỏng một ít! Tớ nghĩ rằng tớ sẽ không cảm thấy thương tâm khổ sở đâu."

     "Thật vậy chăng?" Từ Mạt Mạt không thể tin chớp chớp mắt, "Tiểu Hắc, cậu đây là nói lời trong lòng sao?"

     An Hồng gật đầu: "Tớ không cần thiết phải lừa cậu làm gì."

     Đêm nay, An Hồng một mực không sao ngủ được. Cô lăn qua lộn lại, nghĩ đến những lời đã nói với Từ Mạt Mạt.

     Ngày thứ hai, Lộ Vân Phàm không liên lạc với cô.

     Ngày thứ ba, ngày thứ tư, anh cũng vẫn như trước, biệt vô âm tín.

     Vào buổi sáng ngày thứ năm, An Hồng nhận được điện thoại của người hộ lý gọi tới, nói bà ngoại bị tái phát chảy máu não, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu rồi.

     Cô xin phép giáo viên rồi vội vã ngồi xe bus trở về thành phố J. Từ Mạt Mạt lo lắng, cũng đi cùng với cô trở về.

     Xe buýt đi phải mất bốn giờ, trong lòng An Hồng nóng như lửa đốt. Cô gấp gáp gọi ba cú điện thoại cho Lộ Vân Phàm, nhưng anh đều không nhận. An Hồng cũng không gọi lại nữa, ngược lại cô gọi điện thoại cho mẹ Hàn, cầu xin bà mau tới bệnh viện số 2 của thành phố J để xem tình hình, cũng nhờ bà đi đến trường Tam trung để đón Tiêu Lâm đến bệnh viện luôn.

     An Hồng chỉ hy vọng xe có thể chạy nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút nữa. Hộ lý nói bác sĩ đã thông báo rằng bệnh tình của bà ngoại hiện tại rất nguy kịch, tình huống hiện tại vô cùng nghiêm trọng, ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n sợ là không thể kéo dài thêm được nữa.

     An Hồng nắm chặt điện thoại di động trong tay không sao kìm được sự run rẩy. Nước mắt cô đã đảo quanh ở trong hốc mắt. Từ Mạt Mạt gắt gao ôm vai An Hồng, nhỏ giọng an ủi cô, nói: "Cậu lại gọi một cuộc điện thoại nữa cho Lộ Vân Phàm đi! Nói không chừng hiện tại cậu ta đang trong giờ học cũng nên, nếu không phát gửi cho cậu ấy một cái tin nhắn cũng được."

     An Hồng cắn môi lắc đầu. Đúng lúc này, chuông di động của cô vang lên, là điện thoại của mẹ Hàn.

     "Hồng Hồng, con hãy bình tĩnh một chút, hãy nghe dì nói, ngàn vạn đừng kích động." Giọng nói của mẹ Hàn vang lên ở bên tai An Hồng. Lời nói của bà còn chưa nói hết, thân thể An Hồng liền đã hoàn toàn cứng ngắc lại.

     "Bà ngoại của con vừa mới đi rồi." Mẹ Hàn nhỏ giọng khóc nức nở, "Hồng Hồng, con yên tâm, bà ngoại con đi rất bình thản, không phải chịu nhiều khổ sở lắm đâu. Lâm Lâm luôn luôn vẫn luôn ở cùng bên bà. Con... Con không cần quá khổ sở, bây giờ chúng ta đang ở trong bệnh viện chờ con. Chính con cần phải tự chăm sóc cho bản thân mình thật tốt… nhớ đi đường cẩn thận. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Hồng Hồng, con bớt đau buồn đi! Con yên tâm, dì sẽ luôn luôn cùng Lâm Lâm."

     An Hồng lặng yên cúp điện thoại, vẻ mặt không hề thay đổi nhìn về phía trước. Xe buýt chạy nhanh ở trên đường cao tốc, An Hồng ngồi thân mình thẳng tắp. Cả người cơ bắp cứng ngắc, phảng phất biến thành một pho tượng rồi.

     Điện thoại lại vang lên, An Hồng không nhìn vào màn hình một cái, đã  máy móc nhận cuộc gọi.

     Giọng nói của Lộ Vân Phàm mang theo một chút hài hước xuất hiện ở bên tai cô: "Hừ, bây giờ em đã biết gọi điện thoại mà đối phương không nhận có tư vị như thế nào chưa? Buổi tối hôm đó anh thật sự đã bị em làm cho tức chết! Anh chỉ muốn nói với em một câu sinh nhật vui vẻ mà thôi, vậy mà em và Hàn Hiểu Quân gọi điện thoại cho nhau những hai giờ liền, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ônem cũng quá mức rồi đó..."

     "Lộ Vân Phàm!"

     Giọng nói của An Hồng hư vô mờ mịt, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh khác thường. Lộ Vân Phàm cảm thấy có chút gì đó là lạ: "Chuyện gì vậy?"

     "Bà ngoại tôi đã chết, anh náo loạn đã đủ chưa?"

     "..."

     An Hồng cúp điện thoại. Cô thất thần chỉ chốc lát, đột nhiên liền cúi người xuống, ôm lấy đầu mình, co cả người lại thành một khối, tiếp theo liền khóc lớn lên điên cuồng.

     Từ Mạt Mạt sợ đến ngây người. Tất cả mọi người toa xe đều sợ hãi, rất nhiều lữ khách bị tiếng thét An Hồng đã bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Bọn họ ào ào ló đầu ra dò xét, nhìn cô gái trẻ đang khóc không thành tiếng, cả người phát run lên không ngừng, nhỏ giọng bàn luận với nhau.

     Từ Mạt Mạt ôm An Hồng vào trong lòng mình, càng không ngừng an ủi bạn. Cô biết lúc này không thể dùng lời nói gì để khuyên nhủ được An Hồng, chỉ có thể mặc cho An Hồng phát tiết hết cảm xúc ra.

     Rốt cuộc An Hồng đã cảm nhận được cảm giác nội tâm đau đớn triệt đẻ là như thế nào! So với người cha gần như không còn trong ký ức, đến mối quan hệ vi diệu với mẹ và bác sĩ Tiêu, việc bà ngoại rời bỏ cuộc đời này, lần đầu tiên đã khiến cho cô cảm thấy sự tuyệt vọng trong đời này.

     Linh hồn cô phảng phất như đã bị lôi kéo ra khỏi thân thể, nội tâm của cô trở nên lạnh như băng, máu đã đông lại. An Hồng lớn tiếng khóc, cảm giác hơi ấm trên cơ thể theo từng đầu ngón ta, từng chút từng chút một tan đi, cuối cùng đẩy cô vào sâu trong sự giá lạnh cực độ.

     Người thân thiết nhất trên thế giới này, thân thiết nhất của cô… đã đi rồi. Vĩnh viễn thẳng bước ra đi.

     Lo liệu hậu sự cho bà ngoại xong xuôi, An Hồng ngồi ở trong phòng của bà ngoại suốt ba ngày.

     Cô không hề nói chuyện với bất luận một người nào, chính là chỉ lẳng lặng yên tĩnh ngồi ở trên giường lớn trống không của bà ngoại. Không ai biết cô đang nghĩ cái gì.

     Hàn Hiểu Quân đã từ Quảng Tây trở về. Ban ngày, anh và mẹ Hàn, Từ Mạt Mạt đến nhà An Hồng để chăm sóc cho An Hồng và Tiêu Lâm. Lộ Vân Phàm cũng luôn luôn ở đây, ngay cả buổi tối cũng không đi, cứ thế ngả ra đất mà nghỉ ngơi ở trong phòng khách, thẳng tắp làm bạn với An Hồng đang nằm ở trên giường của bà ngoại.

     Ngày thứ tư, cuối cùng An Hồng từ trong phòng đi ra. Mọi người nhìn thấy cô cũng không ai dám nói một lời. Vẻ mặt của An Hồng tiều tụy, nhưng ánh mắt lại rực sáng. Cô đến nhìn Tiêu Lâm, đi qua vuốt ve mái tóc của em gái, cười nói: "Không phải là em muốn thi lên cấp ba hay sao? Tại sao em lại không đi lên lớp học vậy?"

     "Ở nhà ôn tập cũng như vậy." Mức độ bi thương của Tiêu Lâm nếu so với An Hồng thì nhẹ hơn rất nhiều. Dù sao, từ nhỏ Tiêu Lâm chủ yếu là sống cuộc sống cùng với ba mẹ, thời gian cô bé ở cùng với bà ngoại cũng không nhiều.

     Tiêu Lâm thấy An Hồng như vậy, nói: "Chị không nên quá thương tâm. Lúc bà ngoại lúc ra đi, em vẫn luôn luôn ở bên người bà, bà không bị cô đơn đâu. Em đã nói với bà, em sẽ ngoan ngoãn, sẽ nghe lời chị, nói bà cứ yên tâm! Em còn nói với bà, chị cũng sẽ sống rất tốt. Tuy rằng bà ngoại luôn luôn không có tỉnh, nhưng mà em biết là bà có nghe thấy."

     An Hồng gật gật đầu: "Yên tâm đi, chị không sao rồi. Chị cũng vậy, phải  tiếp tục trở về trường học để đi học rồi."

     Cô quay đầu nhìn nhìn Lộ Vân Phàm, Từ Mạt Mạt, Hàn Hiểu Quân cùng mẹ Hàn, nở nụ cười đối với bọn họ: "Mọi người cũng không cần phải nhìn cháu như vậy đâu, cháu thật sự không có việc gì rồi."

     Lộ Vân Phàm đi đến trước mặt cô, cẩn thận từng ly từng tí giữ chặt tay cô: "An An..."

     An Hồng vẫn không hề động đậy, nhúc nhích. Lá gan của Lộ Vân Phàm lớn hơn một chút, rốt cục anh lôi cô vào trong lòng mình, vỗ vỗ lưng của cô, giọng nói của anh nhẹ nhàng vang lên ở bên tai cô: "An An, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em."

     "..." An Hồng kê đầu trên bờ vai anh, cô giương mắt, lướt qua bờ vai của Lộ Vân Phàm chống lại tầm mắt của Hàn Hiểu Quân.

     Trong ánh mắt anh tràn ngập sự quan tâm.

     An Hồng đối diện với anh một lúc lâu, sau đó rốt cục cô nhắm hai mắt lại.