Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 110: Em có nghĩ đến điều này hay không?




 Editor Mẹ Bầu

     An Hồng ở trong phòng bếp rửa chén, Lộ Vân Phàm lén lút đi đến. Anh từ phía sau vòng lấy thân thể của cô, cũng không nói chuyện, chính là cứ yên tĩnh ôm lấy cô như vậy.

     Tay của An Hồng vẫn không ngừng, vừa lau chùi cái mâm, cô vừa cười nói: "Có việc gì vậy?"

     "An An, buổi chiều có người đến nhà em hay không?"

     "Chắc là không có đâu, có chuyện gì chứ?"

     "Anh..." Lộ Vân Phàm cắn vào lỗ tai của cô, hơi thở ấm áp của anh phun ở bên tai của cô, "Anh nghĩ muốn em!"

     "..."

     "Chúng ta đã không làm chuyện kia từ lâu lắm rồi." Giọng nói của Lộ Vân Phàm nghe có chút đáng thương, "Anh rất nhớ em!"

     "Bà ngoại còn đang ở nhà đó."

     "Bà ngoại... ở trên giường không dậy nổi đâu."

     "..."

     An Hồng đi đến phòng bà ngoại phòng, thấy bà ngoại đã ngủ rồi, cô nhẹ chân rón rén đi ra, khép cửa lại.

     Không kịp quay đầu lại, @MeBau*diendan@leequyddonn@ cô đã bị ôm, ngã vào trong một vòm ngực nóng rực. Lộ Vân Phàm sớm chờ không kịp, anh cởi quần áo An Hồng có chút lỗ mãng. Hô hấp của An Hồng cũng dồn dập lên. Cô ngẩng đầu nhìn lên thấy ánh mắt nóng rực của Lộ Vân Phàm, cô bắt đầu lâm vào trong trận lốc xoáy tình dục.

     Quần áo, từng cái từng cái một bị vứt ở trên đất. Hai người bọn họ đều cố đè nén lại tiếng của mình, dây dưa đến trong toilet.

     Lộ Vân Phàm cầm lấy cổ tay của An Hồng để ở trên tường, cúi người cuồng nhiệt hôn môi của cô, rồi sau liền một đường kéo dài đến khắp làn da nhẵn nhụi trên người cô. Anh hoặc mút, hoặc liếm, hoặc cắn, hoặc ngậm, làm An Hồng nhỏ giọng rên rỉ một tiếng. Lộ Vân Phàm rốt cuộc không thể kiềm nén được nữa, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  anh nhấc một chân của cô lên, để cho Lộ Tiểu Phàm sớm đã chuẩn bị tốt, tiến nhập vào trong thân thể của cô.

     An Hồng cũng chưa được chuẩn bị sẵn sàng, nháy mắt cảm nhận kịch liệt xuyên suốt kia đã khiến cho cô cảm thấy có chút không được thoải mái, hàng lông mày nhỏ nhắn hơi hơi nhíu lại. Lộ Vân Phàm lớn tiếng thở phì phò, cúi đầu nhìn vẻ mặt An Hồng hơi có chút thống khổ, bàn tay to liền phủ lên chiếm hữu đỉnh núi mềm mại trước ngực của cô, dịu dàng nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa.

     An Hồng dần dần đã có cảm giác. Lộ Vân Phàm cũng cảm nhận được thân thể của cô đã ướt át, sự ấm áp nồng đậm bao quanh anh Anh nhếch môi cười, hơi dùng sức phần thắt lưng, bắt đầu chậm rãi chuyển động. Nghe tiếng rên nhẹ chọc lòng người của An Hồng, nhìn thấy gò má ửng hồng, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn ánh mắt mê ly của cô, Lộ Vân Phàm càng ngày càng phấn khởi.

     "Ôm chặt lấy anh đi, An An." Anh một phát cầm cả hai bắp đùi của An Hồng lên, để cho cô ôm vào cổ của mình, treo người ở trên thân mình.

     Theo khe hở hẹp của cửa sổ chớp lật, ánh mặt trời rọi chiếu vào trong toilet nhỏ hẹp, thả xuống hàng loạt những luồng ánh sáng.

     An Hồng gắt gao vịn vào thân thể của Lộ Vân Phàm, Cả hai đang là nam nữ thanh niên tuổi trẻ, đều có được hình thể thanh xuân tráng kiện và thon đẹp. Mồ hôi dính bết ướt cả mái tóc của bọn họ, tình cảm mãnh liệt lại triền miên. Hai chân thon dài rắn chắc của Lộ Vân Phàm vững chái dẫm ở trên đất. Cả người anh giống một gốc cây đại thụ sừng sững, hai tay có lực chặt chẽ ôm lấy đùi của An Hồng, để cho cô giống một nhánh cây leo lan tràn, quấn quít ở trên thân anh. Theo sự chuyển động của anh, thân thể của bọn họ lắc lư có tiết tấu, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn giống đang nhảy múa một vũ điệu áp sát vừa cuồng nhiệt vừa độc đáo.

     Nhịp tim của An Hồng đập rất nhanh, cảm giác cọ sát trong thân thể thật là tuyệt vời. Cô biết Lộ Vân Phàm giờ phút này cũng đang hưởng thụ tư vị mất hồn này. Hai tay An Hồng gắt gao ôm lấy cổ Lộ Vân Phàm, cảm nhận được hơi thở nam tính mãnh liệt, còn có cảm xúc nóng bỏng trên người anh. Cô nhắm hai mắt lại, cảm giác mỗi một tế bào toàn thân đều như sôi trào lên, thân thể tựa như một cây pháo hoa nở rộ, dưới sự thúc giục và châm đốt của Lộ Vân Phàm.

     Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người cùng nhau tắm rửa sạch sẽ. Lộ Vân Phàm thỏa mãn lại vui vẻ. Từ ngày bà ngoại nằm viện, anh cũng chưa từng cùng An Hồng làm chuyện xấu này. Hôm nay là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau trôi qua ngày Lễ tình nhân. Trong một ngày này, được âu yếm, được làm chuyện yêu đương với cô gái mà mình yêu, Lộ Vân Phàm cảm thấy đặc biệt, đặc biệt hạnh phúc.

     Nhưng mà anh lại còn muốn thêm hơn nữa. Anh lôi kéo tay An Hồng nhẹ nhàng nói: "An An, đêm nay dù sao cũng đã có hộ lý ở cùng bà ngoại cả đêm rồi, không bằng em tới nhà anh ở đi."

     An Hồng nhìn vào ánh mắt của Lộ Vân Phàm. Trong đôi mắt đen như mực kia lóe lên tia sáng ao ước, mong chờ. Trong nháy mắt trong đầu cô nhớ tới lời mẹ Hàn đã nói…”Loại thanh niên mới mười mấy tuổi mà đã bắt đầu tìm kiếm đối tượng vốn dĩ là không đáng tin, liệu có mấy cặp đến cuối cùng có thể thành đôi được đây? Một cô gái còn trẻ như thế mà đến ở trong nhà bạn trai như vậy, thật sự là liêm sỉ cũng không còn nữa rồi!

     Cô lập tức trả lời ngay: "Không đi!"

     "Vì sao vậy?" Lộ Vân Phàm có chút giật mình. Anh không nghĩ tới An Hồng lại nói một tiếng liền cự tuyệt như vậy. "Ba anh đi công tác rồi, trong nhà chỉ có Giang Bội ở thôi, cô ấy sẽ không quản chúng ta đâu."

     "Không muốn!"

     "An An, không có liên quan gì hết, dù sao ngày mai cũng là chủ nhật mà, đi đi, đến nhà anh đi!" Anh bắt đầu nói làm nũng rồi.

     "Thật sự không muốn." An Hồng hít một hơi, "Lộ Vân Phàm, em không muốn đi."

     "Thôi được..." Lộ Vân Phàm nhún nhún vai, anh tôn trọng ý kiến của An Hồng, nhưng thật sự vẫn thấy rất thất vọng.

     Anh chỉ là muốn, mỗi sáng sớm khi mặt trời mọc, mở mắt ra là có thể thấy cô ở bên mình rồi, chỉ như thế mà thôi.

     Học kỳ mới chính thức bắt đầu, vài người bạn học cũ ở lại thành phố J đều biết đến chuyện trong nhà của An Hồng, liền lục tục kéo nhau tới thăm bà ngoại.

     Ngày Tần Nguyệt tới thăm bà ngoại, vừa khéo Lộ Vân Phàm cũng ở đó.

     Nhìn đến Tần Nguyệt, An Hồng cảm thấy có chút xấu hổ. Lộ Vân Phàm lại không hề biết chuyện gì hết. Ba người ngồi ở bên giường bà ngoại nói chuyện với nhau một lúc, Tần Nguyệt liền đưa ra ý kiến muốn rời đi chỗ khác.

     An Hồng đưa Tần Nguyệt đến cạnh cửa, Tần Nguyệt vươn vươn đầu, xác định Lộ Vân Phàm không đi ra cùng, cô mới giữ chặt lấy tay An Hồng, nói: "An Hồng, mình có vài lời muốn cùng với cậu, cậu có thể theo mình đi ra ngoài một chút được không?"

     An Hồng cơ bản có thể đoán được ý đồ của Tần Nguyệt, cô gật gật đầu, đóng lại cửa rồi cùng Tần Nguyệt đi đến ban công ở hàng hiên phía Bắc.

     Hai cô gái đứng đối mặt với nhau. Tần Nguyệt cúi đầu, hai tay cô không ngừng vò nắm lấy bên dưới vạt áo. An Hồng cũng không nói chuyện, chính là chờ Tần Nguyệt mở miệng.

     Rốt cục, Tần Nguyệt hít một hơi, ngẩng đầu lên nhìn An Hồng: "Chh của mình và Hiểu Quân cậu đã biết rồi chứ?"

     An Hồng gật đầu.

     "Mình tìm đến bạn là muốn nhờ bạn giúp cho mình một việc. An Hồng, mình biết quan hệ giữa cậu và Hiểu Quân rất tốt. Cậu có thể giúp mình trò chuyện cùng với anh ấy có được hay không? Cậu hãy nói cho anh ấy biết, mình  sẽ sửa đổi, mình sẽ không cứ luôn kề cận bên cạnh anh ấy nữa, sẽ không còn không ngừng gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho anh ấy nữa, sẽ không còn tùy tiện nổi cáu lên nữa, mình..."

     An Hồng cắt ngang lời nói của Tần Nguyệt: "Tần Nguyệt, đây là chuyện riêng của cậu và Hiểu Quân chuyện. Tớ cảm thấy tớ có nói cái gì với anh ấy đều không thích hợp."

     "Nhưng mà cậu và Hàn Hiểu Quân là bạn tốt của nhau mà. Hai người đã từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Mình biết Hiểu Quân, anh ấy thật sự để ý đến cậu, cậu mà nói chuyện thì nhất định anh ấy sẽ nghe theo!" Nước mắt của Tần Nguyệt chảy xuống. Cô vẫn như cũ, thật là gầy, gầy đến mức An Hồng nhìn mà cũng không thể nào chấp nhận được rồi. 

Editor Mẹ Bầu

     "Tần Nguyệt, loại chuyện tình cảm như thế này là phải do hai bên tình nguyện, hai người cảm thấy thích hợp liền ở một chỗ, nếu cảm thấy không thích hợp, thì chia tay nhau cũng là bình thường, không cần thiết cứ phải là lúc nào cũng phải dính chặt lại với nhau ở cùng một chỗ."

     "Làm sao cậu biết là mình và anh ấy không thích hợp với nhau?" Tần Nguyệt mở to hai mắt nhìn, lập tức lại biến thành một vẻ mặt biểu lộ thống khổ, "An Hồng, An Hồng, cậu hãy giúp mình một chút đi! Hiện tại mình không dám gọi điện thoại cho Hiểu Quân. Mình chỉ dám gửi tin nhắn cho anh ấy, nhưng anh ấy cũng không nhắn tin trở lại cho mình. Mình gửi thư qua bưu điện cho anh ấy, nhắn tin ở trên QQ cho anh ấy, anh ấy cũng đều không hồi đáp lại. Kỳ thực mình  có rất nhiều, có rất nhiều lời nghĩ muốn nói với anh ấy. Mình và anh ấy biết nhau cũng đã nhiều năm như vậy rồi, tụi mình cũng không phải là thường xuyên cãi nhau, anh ấy cũng đã từng đối với mình rất tốt! Mình biết mẹ anh ấy không thích mình, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nhưng mà mình có thể thay đổi, mình cũng có thể sửa chữa mà! Mình sẽ ăn cơm thật ngon, mình sẽ tích cực làm việc nhà, mình..."

     "Tần Nguyệt!" An Hồng đè tay Tần Nguyệt lại, cắt ngang những lời nói thao thao bất tuyệt đầy sự kích động của Tần Nguyệt, "Cậu có nói những lời này với tớ cũng vô dụng thôi! Mấu chốt là thái độ của Hiểu Quân. Tớ nói thật với cậu đó." An Hồng nghĩ nghĩ, thấy ánh mắt của Tần Nguyệt nhìn mình mang theo sự chờ mong, cô bình tĩnh nói: "Tần Nguyệt, tớ cảm thấy cậu và Hiểu Quân thật sự không được thích hợp đâu."

     "Đây chỉ là cạu cảm thấy! Cậu không biết chuyện giữa hai chúng tớ!" Tần Nguyệt lớn tiếng kêu lên.

     "Thôi được rồi, được rồi, được rồi!" An Hồng có chút không nén nhịn được, "Tớ không biết chuyện giữa hai người, hiện tại bà ngoại của tớ còn đang trong tình trạng như vậy, tớ đây cũng không có thời gian để đi quản chuyện của hai người. Cho nên cậu đến nhờ tớ đi khuyên nhủ Hiểu Quân cũng sẽ không đáng tin đâu! die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Tần Nguyệt, tớ biết bây giờ cậu rất khổ sở, nhưng mà cậu vẫn còn trẻ như vậy, thật không đáng để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy."

     Tần Nguyệt ngừng khóc, cô lạnh lùng nhìn An Hồng, nói: "An Hồng, có phải cậu đặc biệt không hy vọng mình và Hiểu Quân hòa hảo với nhau hay không?"

     "Tớ không có ý tứ này."

     "Vậy vì sao cậu không giúp mình?" Tần Nguyệt cười lạnh một tiếng, "Hiểu Quân là bạn tốt của cậu, mình cũng là bạn tốt của cậu. Chúng ta đều đã biết hơn mười năm rồi, cậu vẫn biết mình luôn luôn thích anh ấy, nhưng mà cậu chính là không hy vọng chúng ta ở cùng nhau, có phải hay không?"

     "Không phải vậy!"

     "Mình biết cậu đã từng thích Hàn Hiểu Quân, tuy rằng cậu vẫn không chịu thừa nhận."

     "..."

     "Bây giờ cậu đã cùng với Lộ Vân Phàm rồi, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn nhưng mà trong lòng cậu vẫn chưa từng quên Hiểu Quân, có phải hay không?"

     Nghe thấy Tần Nguyệt nói câu "Có phải hay không phải" kia, An Hồng đột nhiên cảm giác mình có chút không còn sức lực để nói chuyện tiếp nữa rồi. Cô nuốt nước miếng, xoay đầu: "Không có, cậu chớ nói nhảm."

     "An Hồng, cậu không lừa được mình đâu." Tần Nguyệt xoay người đi xuống lầu dưới, "Quả thật mình đã nhìn lầm người rồi, thật không nghĩ tới cậu lại là một người như thế."

     An Hồng đứng lặng người, sững sờ tại chỗ.

     Tần Nguyệt đi vài bước, lại quay đầu: "Mình nói một câu cuối cùng, mình thật sự tiếc thay cho Lộ Vân Phàm, thật không đáng giá."

     An Hồng đứng hồi lâu ở ban công Bắc, mới xoay người đi lên lầu. Đẩy cửa nhà ra, cô ngẩng đầu, liền nhìn đến Lộ Vân Phàm lưng dựa vào vách tường đứng ở nơi đó, vẻ mặt anh không chút biểu cảm, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn gắt gao ngậm miệng, ánh mắt nhìn cô vẻ hờ hững.

     An Hồng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lộ Vân Phàm, nhẹ nhàng cười lên một tiếng: "Anh đã nghe được chuyện rồi sao?"

     "Bọn họ chia tay nhau rồi hả ?" Lộ Vân Phàm thấp giọng hỏi.

     "Chia tay rồi."

     "Chia tay từ khi nào vậy?"

     " Chia tay từ năm trước."

     "Được hơn một tháng rồi hả ?"

     "Ừ!"

     "Vì sao em lại không nói cho anh biết?"

     "Chuyện này đâu có liên quan gì với chúng ta đâu?" An Hồng hỏi lại.

     "Không có liên quan thì em cũng có thể nói một chút với anh mà." Lộ Vân Phàm cười nhạo một tiếng. Dáng đứng của anh thật tùy ý, vẻ mặt mang theo chút khinh thường, "Lâu Tĩnh Tĩnh và bạn trai cô ấy cãi nhau, em cũng nói với anh, Từ Mạt Mạt và Tiểu Cốc giận dỗi nhau, em cũng đã nói với anh. Dựa vào cái gì Hàn Hiểu Quân chia tay cùng Tần Nguyệt, thì em lại không thèm nói một chữ nào với anh như vậy?"

     "Chuyện này..." An Hồng thật sự không sao đáp lại lời nói này của anh được rồi, "Em thực cảm thấy không có gì cần phải nói chuyện này với anh."

     "Vậy sao?" Lộ Vân Phàm nheo mắt lại, "Vậy thì em cảm thấy có chuyện gì thì mới cần phải nói với anh đây?"

     "..."

     Lộ Vân Phàm đi đến trước mặt An Hồng: "Vì sao em lại không đi khuyên Hàn Hiểu Quân giúp Tần Nguyệt? Em biết rõ rành rành Tần Nguyệt thích Hàn Hiểu Quân như vậy mà."

     "Anh không hiểu chuyện này là chuyện riêng của hai người bọn họ hay sao?"

     "Chính là truyền lại lời nói mà thôi, vì sao em luôn luôn muốn cự tuyệt Tần Nguyệt chứ?"

     "Anh không biết những chuyện đã xảy ra giữa hai người bọn họ đâu!"

     "Em thì biết sao?"

     Ngữ điệu nói của Lộ Vân Phàm mang khí thế bức người. An Hồng không biết vì sao Lộ Vân Phàm đột nhiên liền không được bình thường như vậy! Tựa như mỗi lần nói đến đề tài hoặc có những chuyện gì quan trọng liên quan đến Hàn Hiểu Quân, thì giữa bọn họ luôn sẽ nổi lên sự tranh chấp hoặc lớn hoặc nhỏ.

     "Em cũng có biết một chút Cái chính là em cảm thấy hai người bọn họ không thích hợp với nhau! Được không?" An Hồng có chút nóng mắt lên rồi, giọng nói cũng vang lên to hơn.

     Lộ Vân Phàm vẫn như trước, lạnh lùng nhìn cô hỏi: "Thế nào là không thích hợp?"

     "Tóm lại là có rất nhiều phương diện, mà anh cứ muốn quản chuyện của bọn họ làm khỉ gió gì kia chứ!"

     "Lúc trước em cũng nói hai chúng ta không thích hợp đó sao! Hiện tại chúng ta không phải là ở cùng một chỗ với nhau đó thôi." Lộ Vân Phàm lắc đầu, "Có thích hợp hay không, loại chuyện như thế này chỉ có chính bọn họ biết với nhau, em đi theo xem náo nhiệt làm gì?"

     "Em không vào đó để giúp vui!"

     " Em không vào đó để giúp vui thì em dựa vào cái gì mà nói với Tần Nguyệt, rằng cô ấy không thích hợp với Hàn Hiểu Quân? Vì sao em không giúp cô ấy đi truyền lại lời nói, nói không chừng hai người bọn họ rồi cũng sẽ trở nên hòa thuận thì sao đây?"

     "Anh có tật xấu à! Anh ở đây mà hò hét với em cái gì chứ? Lộ Vân Phàm, anh làm cái gì vậy? Em có đi truyền lời giúp cho Tần Nguyệt hay không, đó là chuyện của em, em cần phải đến xin phép anh sao?"

     Trong nháy mắt sắc mặt của Lộ Vân Phàm liền thay đổi. Anh cầm chiếc áo khoác của mình lên, nhanh chóng mặc vào. An Hồng thấy Lộ Vân Phàm đi nhanh đi tới cửa, cũng không quay đầu lại ném theo một câu nói với cô: "Anh xem, không phải là em không chịu đi khuyên giúp cô ấy, mà là, em căn bản cũng không muốn đi khuyên nhủ giúp. Tần Nguyệt nói không sai, em căn bản là không hy vọng bọn họ được hòa hảo! Có lẽ, trong lòng em căn bản cũng chưa từng bao giờ quên anh ta."

     An Hồng nhìn theo bóng lưng của anh khó có thể tin nổi. Cô phát hiện thân mình Lộ Vân Phàm hơi hơi có chút phát run, hiển nhiên là anh đang tức giận.

     Lộ Vân Phàm đứng đó trong chốc lát, vung tay đóng lại cửa phòng rồi rời khỏi nhà An Hồng.