Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 104: Chuyện của em cũng là chuyện của anh 3




Editor: Mẹ Bầu

     "Anh sẽ giúp em, An An." Lộ Vân Phàm nỉ non ở bên tai cô, "Em là bạn gái của anh, chuyện của em cũng là chuyện của anh, anh sẽ giúp em."

     An Hồng hiểu rõ ý tứ của Lộ Vân Phàm, bất quá khi vừa nghĩ tới ánh mắt lạnh nhạt của Lộ Kiến Vũ khi nhìn mình, trong lòng của An Hồng không khỏi trở nên căng thẳng: "Trước đừng nói đến những chuyện này vội, đi một bước rồi tính một bước đi, chung quy rồi sẽ khá hơn."

     "Nhất định sẽ khá hơn, An An. Còn có..." Lộ Vân Phàm đột nhiên cười một chút, "Vừa rồi khi em nói chuyện với mẹ của đứa bé kia, nhìn em thật sự là rất xuất sắc đó."

     An Hồng quay đầu nhìn anh một cái vẻ kỳ quái: @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Anh nghĩ rằng em và anh ở đây là muốn biểu diễn diễn thuyết à?"

     "Không phải vậy, anh biết em nói là nói những lời trong lòng mình thôi, nhưng quả thật là rất xuất sắc. Anh ở bên cạnh nghe mà cũng cảm thấy cảm động muốn chết. Yên tâm đi An An, Tiêu Lâm nghe xong những lời này của em, nhất định sẽ hiểu rõ. Anh sẽ tiếp tục giúp phụ đạo bài vở cho con bé, tranh thủ khiến cho khi Tiêu Lâm thi lên cấp ba sẽ thi được vào một trường học tốt."

     "Ừ, cám ơn anh."

     "An An, kỳ thực anh cũng vậy, rất tin tưởng."

     "Tin tưởng cái gì?"

     Lộ Vân Phàm cúi đầu, nhẹ nhàng hé nở nụ cười: "Tin tưởng tương lai em cũng sẽ không thể kém cạnh so với bất luận kẻ nào. Ngay từ lúc còn rất nhỏ rất nhỏ, anh đã liền tin rồi."

     An Hồng nghiêng đầu,dieendaanleequuydonn lẳng lặng nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Lộ Vân Phàm. Ánh mắt cô có chút mê mang, nhưng ở trong mắt Lộ Vân Phàm, anh lại nhìn thấy sự kiên định của cô thật vững chắc.

     Ở trước khi đến kỳ nghỉ đông, Tiêu Lâm tạm thời đến ở tại nhà của cô Tiêu. An Hồng đã đưa cho cô Tiêu một khoản tiền, cô nhận.

     An Hồng mời một vị hộ lý cho bà ngoại. Bà ngoại đã tỉnh lại, nhưng mà đúng như lời bác sĩ đã nói, bà không thể nào nói chuyện được nữa, chỉ có thể "ừ ừ ào ào" biểu đạt sự suy nghĩ trong lòng mình. Bà dùng tay trái duy nhất còn khả năng cử động được, vô lực nắm chặt tay của An Hồng cùng tay của Tiêu Lâm. Nhìn thấy những giọt nước mắt lăn ra từ trong tròng mắt đục ngầu của bà ngoại, trong lòng An Hồng đau như dao cắt. Cô biết bà lúc này - ý thức là đã tỉnh táo, di@en*dyan(lee^qu.donnn), nhưng mà do bị cục máu đông trong đầu chèn ép lên dây thần kinh, tạo thành bệnh trạng liệt nửa người không nói được nữa.

     Bác sĩ nói với An Hồng lời ở tận đáy lòng, bệnh này của bà ngoại nếu như có thể được chăm nom săn sóc thật tốt đẹp, thì vẫn có thể kéo dài cuộc sống thêm một năm. Nhưng nếu chăm nom săn sóc không đủ thích đáng, tạo thành hoại tử hoặc chảy máu não lần thứ hai, người có thể sẽ bị nguy hiểm đến tánh mạng.

     Bác sĩ muốn nói để cho An Hồng chuẩn bị tâm lý thật tốt. Người già hơn bảy mươi tuổi bị trúng gió như vậy, gần như không thể nào có thể lại đứng lên được. Tùy thời có thể ra đi bất cứ lúc nào, hơn nữa thần trí bà ngoại vẫn còn minh mẫn như vậy, cuộc sống hàng ngày cũng sẽ rất thống khổ.

     "Cần phải tận lực ở cùng với bệnh nhân nhiều hơn, trò chuyện với cụ, làm cho cụ được vui vẻ một chút. Chính là, cô thật sự có muốn dùng những loại thuốc quý hiếm này không? Những thuốc kia, rất có tác dụng đối với những người bệnh bị trúng gió có độ tuổi từ năm mươi tuổi trở lên. Có lẽ dùng ở trên người bà ngoại của cô có hữu hiệu, nhưng thật ra là hiệu quả cực kỳ bé nhỏ."

     "Chẳng phải là tôi đã lựa chọn những loại thuốc đắt tiền như vậy rồi hay sao!" An Hồng cười khổ, "Bác sĩ, kỳ thực tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ! Tôi cũng biết rõ bà ngoại còn sống như vậy thì thật khổ, nhưng mà tôi thật sự không muốn để cho bà phải ra đi. Cả đời này bà cũng chưa từng bao giờ được  hưởng phúc, chưa từng bao đi ra ngoài du lịch, chưa từng bao ngồi trên máy bay, thậm chí cũng chưa nhìn thấy ngày tôi tốt nghiệp ra đi làm ngày nào. Hiện tại trong tay tôi vẫn còn có chút tiền, nên dùng thuốc nào vẫn cứ phải dùng thôi."

     "Tốt, tôi đã hiểu rồi."

     Trở lại phòng bệnh, An Hồng phát hiện Lộ Vân Phàm đang ngồi ở bên giường bà ngoại nói chuyện với bà. Anh kể lại những chuyện xấu hồi nhỏ của An Hồng, bởi vì hàm răng mọc không đều mà bị bạn học cười nhạo, bởi vì vóc người thấp bé mà bị bạn học bắt nạt. Anh nói chuyện đến mức mặt mày hớn hở, bà ngoại nghe được cứ "ừ ừ" cười không ngừng.

     "Sau đó, cháu một phát túm lấy nam sinh đang bắt nạt An Hồng kia, vung một quyền liền nện xuống..." Lộ Vân Phàm đang nói, ngẩng đầu liền phát hiện An Hồng đang đứng khoanh tay, tựa người vào trên khung cửa phòng bệnh nhìn anh, mặt anh đỏ lên, nói, "Bà ngoại, An An đã trở lại."

     An Hồng cười đi tới, ngồi vào bên người bà ngoại kéo tay bà qua: "Bà ngoại, để cháu xoa bóp người giúp bà có được không? Xoa bóp xong rồi cháu cùng Lộ Vân Phàm sẽ về lại trường học, ngày mai sẽ trở lại thăm bà."

     Bà ngoại hơi hơi lắc lắc đầu, ngón tay tiều tụy dùng sức cầm lấy tay An Hồng. An Hồng lập tức sẽ hiểu ý của bà, cô cười nói: "Ngày mai chúng cháu không phải lên lớp, tuần sau sẽ bắt đầu kỳ thi cuối rồi. Trước khi thi một tuần, đều là thời gian cho chúng cháu ôn tập. Bà yên tâm, cháu và Lộ Vân Phàm đều chuẩn bị thật sự đầy đủ, sẽ không thi rớt đâu. Mấy ngày tới đây, hàng ngày chúng cháu đều có thể tới thăm bà."

     Biểu tình trên mặt bà ngoại lúc này mới có chút hơi buông lỏng ra. Bà lại nhìn về phía Lộ Vân Phàm ở bên cạnh, chậm rãi chớp chớp mắt, miệng phát ra âm thanh khò khè.

     Lộ Vân Phàm lập tức cúi người nắm giữ lấy tay của bà ngoại. Anh nói: "Bà ngoại, ngài cứ yên tâm, cháu sẽ chú ý chăm sóc cho An Hồng và Tiêu Lâm, ngài cứ việc hết sức yên tâm. Thật sự, bà hãy buông lỏng hoàn toàn tinh thần!"

     Bà ngoại nở nụ cười, nước mắt theo khe rãnh trải rộng rơi xuống gò má, An Hồng vuốt ve mái tóc hoa râm của bà ngoại, nghĩ có lẽ rốt cuộc sẽ không còn được nghe tiếng của bà ngoại kêu cô một tiếng "Hồng Hồng" nữa, trong lòng của cô liền quặn đau, đau đớn đến tột đỉnh.

     An Hồng cùng Lộ Vân Phàm đi ra khỏi phòng bệnh, gặp được bà ngoại của Hàn Hiểu Quân cùng mẹ Hàn đến thăm. Mẹ Hàn nắm lấy tay An Hồng, nhìn sang Lộ Vân Phàm, có chút lặng người. Bà vẫn nhớ được người nam sinh trẻ tuổi này, Vào cái đêm bà ngoại An Hồng phát bệnh kia, chàng trai này luôn luôn ở bên cạnh An Hồng. Chính là ngày đó, bọn họ gần như không hề có bất kỳ sự đối thoại nào, hiện thời vừa thấy, chàng trai trẻ tuổi này hẳn là bạn trai của An Hồng.

     Là một thanh niên rất xuất sắc, vóc người cao, bộ dạng tuấn tú, cả người đều tản ra hơi thở thanh xuân, ánh mắt rạng rỡ sáng ngời, nhìn tính cách liền thấy  không giống với con mình, vừa hướng ngoại, vừa linh hoạt hơn, không trách được An Hồng lại thích.

     Quay đầu nhìn lại con của mình một cái, mẹ Hàn chỉ nhẹ nhàng thở dài. Hàn Hiểu Quân cũng là một người xuất sắc, tính cách trầm ổn hướng nội, ngoại hình cũng xuất chúng, lại cố tình tìm một người người bạn gái như Tần Nguyệt, làm cho bà mấy năm qua đều không nghĩ ra.

     Mặc dù nhà của An Hồng liên tục gặp biến cố, mẹ Hàn mẹ cũng chưa từng bao giờ thay đổi cách nhìn đối với An Hồng. Tận sâu từ trong đáy lòng, bà luôn thích cô bé này. Bà cũng biết An Hồng thích Hàn Hiểu Quân, cho nên, bà luôn luôn chờ mong cái ngày nào đó Hàn Hiểu Quân chia tay với Tần Nguyệt. Sau đó, con trai của bà có thể đến được với An Hồng. Một người con dâu như An Hồng, đó luôn là trong dự định của bà trước tới nay.