Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 102: Chuyện của em cũng là chuyện của anh




 Editor: Mẹ Bầu

     Hàn Hiểu Quân lái xe chở theo vài người trở lại bệnh viện. Trên xe, Lộ Vân Phàm ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế. Anh lặng lẽ quay đầu đánh giá ba người trên chỗ ngồi phía sau Lâm Tiêu ngồi đoan đoan chính chính dán sát người ở cửa xe. Tiêu Lâm tựa vào trên người An Hồng, vẫn còn đang lặng yên chảy nước mắt. An Hồng lấy khăn giấy lau mặt cho em gái, rũ mắt không nói.

     Tiêu Lâm ngẩng đầu lên, hỏi An Hồng: "Bà ngoại hiện tại như thế nào?"

     "Còn đang theo dõi, chỉ là tình hình cũng không lạc quan lắm."

     "Đều là do em không tốt."

     Nhìn vẻ mặt đau thương của Tiêu Lâm ở trước mặt, An Hồng thở dài. Mặc dù biết Tiêu Lâm cũng không mong muốn phát sinh ra chuyện như vậy, trong lòng cô đã tự trách không thôi, nhưng mà nghĩ đến bà ngoại có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ lại bỏ hai chị em cô mà đi, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on trong lòng An Hồng vẫn là vạn phần phức tạp. Cô đành phải nói: "Chuyện cũng đã xảy ra rồi, em cũng không cần phải nghĩ nhiều. Chính là, Tiêu Lâm, gần đây nhất rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Lập tức đã sắp cuối kỳ thi rồi, rốt cuộc là em đang làm chuyện gì đó? Giáo viên chủ nhiệm lớp của em đã nói lại hết mọi chuyện rồi, kết quả là chuyện gì đã xảy ra?"

     Tiêu Lâm vểnh môi không nói. Lâm Tiêu ở bên cạnh nhìn nhìn An Hồng, ngập ngừng xong vẫn mở miệng nói: "Chị à, sự tình thật ra không phải như là mọi người vẫn nghĩ đâu. Em và Tiêu Lâm cũng không phải yêu sớm, bạn ấy cũng không có làm bậy. Chuyện này khi đó thật ra là bởi vì tiểu Trắc. Đó là nữ sinh ngồi ở bên cạnh Tiêu Lâm, muốn xem bài kiểm tra của Tiêu Lâm. Tiêu Lâm cô không đồng ý cho xem, hai người tranh giành nhau mới bị thày giáo phát hiện. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Nữ sinh kia nói với thầy giáo là Tiêu Lâm muốn nhìn lén bài của cô ta. Thày giáo tin lời, sau đó khi khi điểm danh trong giờ học còn phê bình Tiêu Lâm, gọi Tiêu Lâm đi lên trên bục giảng làm kiểm điểm. Tiêu Lâm không chịu, cho nên mới bị thày giáo phạt đi ra khỏi phòng học để suy nghĩ lại. Sau đó bạn ấy bỏ chạy đi chỗ khác, như vậy cũng không tính là bạn ấy trốn học được."

     An Hồng nhăn mày lại, nhìn ánh mắt của Lâm Tiêu trong suốt đơn thuần, lại cúi đầu nhìn Tiêu Lâm, cô hỏi: "Chuyện là như thế, có phải không?"

     Tiêu Lâm ngậm miệng khẽ gật đầu một cái.

     An Hồng thở dài, lại ôm siết bờ vai của Tiêu Lâm. Cô có thể tưởng tượng được tình cảnh của Tiêu Lâm ở trong lớp như thế nào. Tiêu Lâm được nuông chiều từ bé, tính nết cũng không tốt, hiện thời đột nhiên cha mẹ đều mất, bỗng chốc cô bé lúc trước đang trong tình trạng được nâng niu, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn yêu chiều giống như một nàng công chúa nhỏ, giờ lại rớt xuống hoàn cảnh thành một đứa nhỏ mồ côi cả cha lẫn mẹ. Nhất lại phải sống ở trong một thành phố xa lạ, học ở trong trường học xa lạ, đối mặt với bạn học và giáo viên xa lạ như vậy, lấy tính cách nóng nảy của con bé, việc náo loạn mâu thuẫn cùng với bạn học trong lớp thì cũng là chuyện hợp tình lý. Hơn nữa, Tiêu Lâm còn là một thiếu nữ xinh đẹp  như vậy, ở giữa đám bạn học nhỏ mới mười lăm mười sáu tuổi như vậy, làm cho các nữ sinh cùng lớp nảy sinh ra địch ý cũng là chuyện bình thường.

     An Hồng nói với Tiêu Lâm: "Chuyện vừa rồi, là chị không đúng!Tiêu Lâm, thực xin lỗi. Nhưng mà, mặc kệ phát sinh chuyện gì, em cũng không thể trút giận về phía bà ngoại như vậy. Em có thể gọi điện thoại cho chị. Bà ngoại bây giờ đã lớn tuổi như vậy, bà sẽ chỉ tin tưởng ở lời nói của giáo viên mà thôi..., Nếu như em có chuyện gì uất ức, em hãy nói với chị, em là em gái của chị kia mà! Chị sẽ không để cho em vô duyên vô cớ bị người khác bắt nạt em như vậy, em hiểu chưa?"

     "Vâng." Tiêu Lâm lại một lần nữa gật đầu, nước mắt lại rớt xuống.

     Lâm Tiêu đưa cho Tiêu Lâm một tờ khăn giấy: "Này, đừng khóc nữa, một lát nữa còn phải đi gặp bà ngoại của bạn nữa đấy."

     An Hồng nhìn Lâm Tiêu làm ra bộ dáng của một người lớn như vậy, trong lòng không khỏi nghĩ Lộ Vân Phàm trong khoảng thời gian trước. Cậu thiếu niên bả vai non nớt còn chưa nẩy nở hết, lại đã hiểu được phải bảo vệ cô gái mà mình để ý như thế nào rồi. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía ghế ngồi chỗ kế bên tay lái, Lộ Vân Phàm vẫn luôn luôn không có hé răng. Đầu của anh tựa vào trên chỗ tựa lưng ghế ngồi, dường như anh đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. An Hồng có thể nhìn thấy mái tóc đen nồng đậm của anh, trong lòng co chợt dâng lên một luồng cảm xúc cảm giác áy náy.

     Đoàn người đi tới bệnh viện, giáo viên chủ nhiệm lớp của Tiêu Lâm và cha mẹ của Lâm Tiêu cũng đã chạy tới.

     Tìm hiểu xong những chuyện đã trải qua, mẹ của Lâm Tiêu kéo tay con trai mình qua, lườm một cái về phía Tiêu Lâm đang cúi đầu đứng ở một bên, nói với An Hồng: "Cô gái nhỏ à, phiền toái cô về sau hãy quản lý em gái của cô cho tốt. Tôi biết cô không có cha mẹ là rất đáng thương, nhưng cũng không thể vì như vậy mà làm ảnh hưởng đến bạn học cùng lớp. Chỉ qua mấy tháng nữa thôi là sẽ bước vào kỳ thi lên cấp ba rồi. Tiêu Tiêu nhà chúng tôi thế nhưng là phải thi vào trường Nhị Trung, hiện tại nó thiếu chút nữa thì đã bị em gái của cô lừa muốn rời nhà trốn đi. Chuyện này nghĩ nếu như mà bị xảy ra chuyện gì, nhà các người liệu có bồi đền được hay không hả? Tuy nói là chị em cô là không có ba mẹ, nhưng Tiêu Tiêu nhà chúng ta thì chính là bảo bối được cả nhà yêu thương. Con nhà có gia giáo rốt cuộc không giống với con nhà không có gia giáo là như vậy đấy. Em gái cô ở bên ngoài điên khùng cũng không cần phải lôi kéo Tiêu Tiêu nhà chúng tôi chứ."

     "Mẹ! Mẹ đừng nói như vậy! Tiêu Lâm bạn ấy..." Lâm Tiêu bên cạnh sốt ruột nghĩ muốn nói gì đó.

     "Đừng nói nữa, con trai, chúng ta về nhà thôi." Mẹ của Lâm Tiêu lại nhìn sang An Hồng một cái, phát hiện cô gái trẻ tuổi kia sắc mặt đã sa sầm đến mức tái nhợt đi. Bà nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói, "Cô gái nhỏ à, dì đây cũng là hảo tâm khuyên cháu thôi. Nói khó nghe một chút, dù sao cũng là lời nói của người từng trải. Em gái của cô tuổi còn nhỏ như vậy, chỉ biết làm những chuyện náo loạn, về sau trưởng thành là sẽ gặp rắc rối đó. Cô nhất định phải chú ý quản lý đến em gái của mình. Nói thật nghĩ nếu như cha mẹ của cô mà còn sống, không biết sẽ phải xấu hổ thành bộ dáng gì nữa. Nếu như là con gái của tôi như vậy, tôi thế nào cũng phải..."

     "Này dì." An Hồng ngắt lời lời của bà ta. Cô kéo tay của Tiêu Lâm qua, gằn từng tiếng, nói "Ngài có biết cha mẹ của Tiêu Lâm đã qua đời như thế nào không hả?"

     Mẹ của Lâm Tiêu sửng sốt, nói: "Chuyện này thì có cái gì là quan trọng chứ. Tóm lại chết chính là chết, những trẻ nhỏ không có người lớn giáo dục rất dễ dàng bị đi chệch đường. Dì đây cũng là hảo tâm..."

     "Đại dịch SARS năm trước, cả nước đã có bao nhiêu người chết, ngài có biết không?" An Hồng nở nụ cười. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, giọng điệu bình tĩnh, "Không tính ở Hongkong Đài Loan, số lượng người mắc bệnh ở Đại lục có đến hơn năm ngàn người, bị tử vong cũng hơn ba trăm người. Trong đó có bao nhiêu người là nhân viên cứu hộ, ngài có biết không?"