Thanh Xuân Của Ai Chưa Từng Hối Tiếc?

Chương 8: Say vì yêu




Bước ra khỏi nơi ký túc xá nam ngạt thở bởi không khí căng thẳng ấy. Diệp Diệp Anh ôm lấy Trần An Hy. Đầu cô cúi gục xuống vai Trần An Hy, nức nở khóc. Áo vai của Trần An Hy lúc này đã bị ướt đẫm bởi nước mắt của cô bạn. Thật đáng thương! Trần An Hy chưa từng khi nào nhìn thấy cô bạn thân thiết nhất với mình bị tổn thương đến vậy. Cho nên cũng không biết làm cách nào để an ủi cả, chỉ biết vỗ vai, miệng nói nhỏ vào tai Diệp Diệp Diệp " Không sao, không sao cả. Có mình ở đây. "

Diệp Diệp Anh mãi một hồi sau mới cảm thấy bình tĩnh hơn. " Đi uống vài ly với mình không? " Trần An Hy có vẻ ngại đi, nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý. Dù sao thì Trần An Hy cũng không thể an ủi cô, nhưng bia rượu lúc này chắc có thể hữu dụng mà giải sầu. Hai người đến ghé vào một quán nhậu nhỏ ở đường phố. 

Chẳng biết rằng đây là chai rượu thứ mấy rồi mà Diệp Diệp Anh đã bắt đầu nói luyên thuyên " Trần An Hy! Mình thật may vì có cô bạn tốt như cậu. Nếu không có cậu chắc giờ mình đang lang thang cô đơn giữa thành phố lớn này quá! " Trần An Hy gật đầu " Mình biết." Diệp Diệp Anh nói tiếp " Cái tên chết tiệt Dương Chấn đó là một tên khốn nạn nhất! Cậu biết mà đúng không? Hắn ta hết lần này đến lần khác lừa dối mình rồi, nhưng mình vẫn tha thứ. Bởi vì mình rất yêu anh ta, yêu nhiều lắm... Nhưng lần này mình đã quyết định cự tuyệt anh ta, chấm dứt hết. Cậu nói xem, mình đang làm rất tốt đúng không? " - Diệo Diệp Anh nói có vẻ trách móc Dương Chấn nhưng lời nói ấy vẫn thể hiện cô yêu anh rất nhiều.Trần An Hy lại gật đầu nói đúng. 

" Mình làm rất tốt rồi, đáng lẽ mình phải nên vui nhưng tại sao lại đau lòng thế này. Tại sao vậy? Khó chịu thật đấy, An Hy... " - Cô vừa nói, vừa nấc lên rơi nước mắt. 

" Là bởi vì đang thất tình. " - Trần An Hy đáp lại, ánh mắt cô có chút đượm buồn, hồi tưởng về chuyện gì đó. Hình như, Trần An Hy đang nghĩ về Lưu Hạo Nhiên.

" Đúng rồi, mình quên mất là cậu cũng đã từng thất tình nên hiểu rất rõ mà. Mình khờ quá. " - Diệp Diệp Anh lẩm bẩm nói.

Trần An Hy ngạc nhiên. Diệp Diệp Anh nói tiếp " Ngày đó chẳng phải là Lưu Hạo Nhiên đã từ chối cậu, rồi khóc sưng cả mắt. Hôm sau lên lớp, mình nhìn cậu cái là biết. "

" Mình không có. "

" Cậu có. "

" Đã bảo là không có mà. "

" Cậu đừng giấu mình nữa. Cậu tài lấy che giấu cảm xúc thật của mình, nhưng không thể qua được mắt của mình đâu. "

"... "

" Trần An Hy, cậu quá đáng lắm! "

" Sao cơ?"

" Vì cậu chưa từng thể hiện cảm xúc thật của mình. Ngay bây giờ mình cũng không thể hiểu được cậu đang nghĩ gì... "

" Cậu say quá rồi đấy. " 

" Đúng nhỉ? Mình say quá rồi. Nhưng tại sao giờ cậu lại không say? "

" Tại sao mình phải say cơ chứ? Cậu mới là người thất tình cơ mà. " - Trần An Hy thắc mắc.

" Cậu phải say, nhất định phải say. Say cho ngày ấy. Say cho khi thất tình mà vẫn phải kiên định, thất tình mà vẫn không thể nói ra. Nó còn đau hơn rất nhiều... " - Diệp Diệp Anh nói những điều không hề khớp với nhau, rất khó hiểu. Nhưng Trần An Hy, cô ấy lại nghe rất chăm chú, cô nhận ra từng lời Diệp Diệp Anh nói, cô hiểu ý nghĩa của nó. Diệp Diệp Anh đang cảm thấy Trần An Hy rất đáng thương. Bởi, khi cô thất tình, chẳng ai biết, cô chẳng thể khóc trước mặt ai. Đáng thương thật đấy nhỉ? Trần An Hy cầm ly rượu trên tay, nhìn nó chăm chú, rồi cũng uống ực một hơi. 

" Chúng ta đều thật đáng thương... " - Trần An Hy nói. 

Bất chợt một cậu thanh niên chạy vào trong quán, nhìn khắp quanh, như kiểu đang tìm kiếm ai. Cậu ấy liền thấy Trần An Hy và Diệp Diệp Anh, bước tới phía ấy thật nhanh. Đứng trước chiếc bàn hai người đang ngồi, chiếc bàn chỉ toàn những chai bia, chai rượu lăn ra, thật bừa bộn. " Tại sao lại uống nhiều vậy? " - Cậu thanh niên ấy nói thầm. 

Trần An Hy ngửa mặt lên nhìn anh ta " Lưu Hạo Nhiên? Sao... cậu lại ở đây? " Lưu Hạo Nhiên thở dài, đáp lại " Vì cậu đang ở đây. " Trần An Hy hỏi tiếp " Nhưng có chuyện gì cần tìm mình sao? "

" Cậu còn hỏi? Làm loạn cả ký túc xá nam chúng tớ, rồi bỏ đi như không xảy ra chuyện gì, quá đáng! " - Hạo Nhiên nói to, chính là đang quát cô. Có vẻ, anh đang rất lo lắng.

" Mình có chuyện cần giải quyết mà. " - Trần An Hy nói nhỏ, tỏ vẻ rụt rè không khác gì một chú thỏ ngoan.

" Lần sau, cậu đừng như vậy nữa. Mình rất lo... " - Anh đỏ mặt nói. Quả thật, nhìn bộ dạng của Lưu Hạo Nhiên bây giờ chắc chắn là biết anh vừa đi tìm An Hy khắp nơi, mồ hôi nhễ nhại. 

" Này, muốn uống vài ly với mình không? " 

" Sao cơ? Thôi đi, cậu biết giờ là mấy giờ rồi không? Muộn lắm rồi. Chúng ta về mau đi. "

" Ứ ừ, mình không chịu đâu. Mình muốn uống rượu cơ! " - Trần An Hy nói cứ trông như đang làm nũng bạn trai. Lưu Hạo Nhiên có vẻ rất ngạc nhiên vì dáng vẻ ấy của cô. Anh chưa từng thấy Trần An Hy có dáng vẻ này bao giờ. Đơ một hồi lâu, mặt anh đỏ như gấc, lẩm bẩm " Đáng yêu quá... "

Trần An Hy chỉ tay vô mặt anh, nói " Quả cà chua, quả cà chua... "

" Cậu say quá rồi, rồi cuộc là đã uống bao nhiêu ly vậy hả? " - Lưu Hạo Nhiên ngại ngùng hỏi.

" Chỉ có 5 chai rượu thôi mà... "

" Năm chai rượu? Không được rồi, về mau thôi. " Vừa dứt lời, anh kéo hai người Trần An Hy và Diệp Diệp Anh ra khỏi quán, gọi taxi. Lúc chờ taxi tới, Trần An Hy gục đầu vào vai Lưu Hạo Nhiên, trông họ thật sự rất đẹp đôi. " Mình say như thế này là vì ai cơ chứ? " - Trần An Hy vừa nói vừa rơi nước mắt. Nước mắt cô rơi xuống vai Lưu Hạo Nhiên. " Vì ai vậy? " - anh hỏi nhỏ, có vẻ rất muốn nghe câu trả lời. " Là tên Lưu Hạo Nhiên chết tiệt. Anh ta dám để cho mình thất tình, mình đã quên anh ta rồi. Vậy mà giờ lại dám xuất hiện nữa, làm cho tim mình lại rung động... Tên khốn ấy! " - Trần An Hy nói trách móc trong mơ hồ mà không hề nghĩ tên khốn đó là cái tên mà cô đang dựa vào. " Xin lỗi... " - Lưu Hạo Nhiên nói nhỏ. 

Taxi cũng vừa đến, Lưu Hạo Nhiên đưa Trần An Hy và Diệp Diệp Anh lên xe. Trên đường đi, Trần An Hy cứ dựa vào vai anh, tay thì cứ ôm chặt lấy tay anh không rời. Lưu Hạo Nhiên ngắm Trần An Hy không rời mắt. Anh đưa tay lên vuốt tóc cô, vén vào tai Trần An Hy rất nhẹ nhàng. " Nhìn cái vẻ không phòng ngừa của cậu kìa. May cho cậu hôm nay say là có mình bên cạnh. Chứ nếu là thằng đàn ông khác, là đã có chuyện xảy ra rồi đó. "