Lưu Hạo Nhiên kể lại lần đầu tiên gặp gỡ giữa hai người, kể lại mối tình đầu mỏng manh trong sáng của anh, và mối tình đầu đó chẳng ai khác là Trần An Hy. Tất cả những lời anh vừa nói đều khiến cho Trần An Hy hết bồi hồi rồi lại lạ lẫm, một cảm xúc rất lạ đang diễn ra trong cô. Một lời Hạo Nhiên thốt ra là một tiếng " thịch " lại phát ra trong lồng ngực cô. Thật lạ!
Cả hai đều im lặng. Lúc này, tai An Hy bắt đầu ửng đỏ lên, nóng ran, dần dần lan ra cả má cô. Trần An Hy đang nghĩ gì vậy? Ngay cả bản thân cô cũng không thể biết được, cô chẳng hề nghe thấy gì từ suy nghĩ mình ngoài tiếng trái tim cô cứ liên tục đập. Có lẽ rằng cô chẳng thể ngờ rằng mình lại là tình đầu của Lưu Hạo Nhiên, cũng chẳng thể ngờ rằng anh luôn theo đuổi cô.
" An Hy? " - Lưu Hạo Nhiên lên tiếng. Trông anh bây giờ có vẻ lại điềm tĩnh hơn An Hy hơn bao giờ hết, ánh mắt anh lãnh đạm. Trần An Hy lúc này mới bừng tỉnh, cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ như quả cà chua, trong đôi mắt tròn xeo của cô giờ là hình ảnh của Lưu Hạo Nhiên.
" Cậu đã nghe hết cảm xúc của mình rồi. An Hy, mình thích cậu, từ rất lâu... Còn cậu thì sao? " - lời nói của Lưu Hạo Nhiên lúc này mới thật sự tỏ vẻ lo lắng xen lẫn trong đó là một cảm giác thật buồn. Hạo Nhiên quả thật thích An Hy rất nhiều, nhiều đến mức từng lời nói cũng lộ rõ điều đó, chỉ có cô là khờ khạo không biết.
An Hy ngập ngừng, cô có vẻ bối rối.
" Mình cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa. Tâm trạng lúc này thật rối bời, mình... không biết phải gỡ rối thế nào. Hồi cấp ba, mình rất thích cậu, mình đã luôn dõi theo bóng lưng cậu. Ngắm nó nhiều đến mức dù ở nơi đông người, dù chỉ là lướt ngang qua nhau, mình cũng nhận ra đó chính là cậu. " - An Hy trả lời.
" Còn bây giờ thì sao? An Hy, cậu vẫn thích mình chứ? "
" Mình... mình... "
An Hy có vẻ không muốn trả lời câu hỏi đó của Hạo Nhiên, cô cứ ngập ngừng mãi. Hạo Nhiên cũng nhận ra điều đó, anh thở dài, không muốn gượng ép cô thêm nữa. Anh nói:
" Không cần trả lời mình ngay lúc này đâu. Đến lúc cậu đã nghĩ thấu mọi chuyện rồi, trả lời mình sau cũng được. Hãy trả lời mình thật lòng nhất nhé?! Được chứ? "
An Hy áy náy, cô nghĩ một hồi lâu mới gật đầu. Rõ ràng lúc đó cô nghĩ gì, cô có thể trả lời ngay. Rõ ràng đến tận bây giờ cô vẫn thích anh, nhưng lại không thể nói ra. Trần An Hy đã phân vân về điều gì vậy? Lưu Hạo Nhiên bỗng cười, xoá đi bầu không khí ảm đạm lúc này " Thôi, chúng ta cũng nên về lớp học chứ nhỉ? Sắp vào lớp rồi, mình đi trước đây. " An Hy cũng chẳng nói thêm được gì ngoài " Ừm "
Khi Lưu Hạo Nhiên ngoảnh lưng đi, Trần An Hy cứ đứng nhìn theo mãi lưng anh, như ngày cấp ba vậy.
Bước vào lớp học, An Hy đã thấy Diệp Diệp Anh đang giữ chỗ cho mình, trông cô nàng có vẻ rất lo lắng cho An Hy. An Hy vỗ mạnh vào má mình như muốn đánh tỉnh con người hằng ngày của cô, nói " Cố gắng lên! Cố gắng lên! Mình là ai? Là An Hy! An Hy trầm mặc! Đừng để ai phải lo lắng cho mình chứ! " Mọi người gần đấy bắt đầy chú ý đến Trần An Hy bởi hành động kì lạ vừa rồi. Trần An Hy nhận ra điều đó, cô cúi mặt xuống ngại ngùng, nghĩ " Aaaa, tại tên Hạo Nhiên đó mà giờ mình đánh mất Trần An Hy của mọi ngày rồi, giờ lại đang tự biến mình trở thành một con khờ. " Một cậu con trai tiến tới chỗ An Hy, tay vỗ lên đầu cô, cười giễu cợt: " Xem ai kìa? Chẳng phải là Cục Đá hay sao? Hôm nay cậu có vẻ kì lạ nhỉ? An Hy - hoa khôi lạnh như băng của trường mình sao giờ lại có những biểu cảm thú vị thế nhỉ? "
" Aaa, thêm cái tên chết bầm này nữa. " - An Hy lẩm bẩm, cô có vẻ nổi cáu nhưng cô ghìm mình lại, ngoảnh mặt sang nói điềm đạm " Là tôi chứ ai nữa. Hôm nay cậu thành một tên ngốc đến mức lẩm cẩm quên cả tôi à, Huỳnh Dịch Phong? "
" Trần An Hy!! " - Huỳnh Dịch Phong tức đến đỏ mặt.
" Này! Hai cậu tính không học à?! " - Diệp Diệp Anh vẫy gọi. Trần An Hy cười, tiến tới chỗ cô, Dịch Phong cũng theo sau.
" Cảm ơn đã giữ chỗ cho mình. " - An Hy cười nói với Diệp Anh.
" Tỷ muội với nhau cả. Mà này, chuyện giữa cậu và Hạo Nhiên ổn cả chứ? "
" Không sao, cậu đừng lo lắng. "
" Thật kh..." - Diệp Anh còn chưa dứt lời đã bị Dịch Phong chen ngang " Lưu Hạo Nhiên tỏ tình rồi à? "
" Sao... sao cậu biết? " - Diệp Anh ngạc nhiên. An Hy im lặng không nói.
" Có gì mà không biết, cái tên đó thích Trần An Hy từ lâu rồi mà giờ mới nói là quá tệ, thiệt tình... "
Dịch Phong thật ra là bạn thanh mai trúc mã của An Hy, cũng là bạn học từ cấp một đến tận bây giờ lại còn khá thân thiết với Lưu Hạo Nhiên, nên mọi chuyện của hai người, cậu ta đều hiểu khá rõ.
" Cục Đá, quan trọng là cậu trả lời thế nào? "
" Trả lời thế nào thì cũng đâu phải chuyện của cậu? "
" Chà, đúng là vô tình thật đó, dù sao cũng là bạn từ thời thơ ấu mà. "
" Vậy thì bạn thời thơ ấu à, làm ơn bỏ cái biệt danh Cục Đá giùm mình, cái biệt danh đó cậu dùng cũng quá lâu rồi đấy. "
" Haha, An Hy à, khi nào cậu hết cái kiểu không cảm xúc trông y như cục đá ấy đi thì mình sẽ xem xét lại có nên bỏ cái biệt danh ấy không. "
" Thôi thôi, cho tôi xin hai cô cậu, giảng viên vào rồi kìa " - Diệp Diệp Anh chen vào nói.