Thanh Xuân Có Nhau!

Chương 76: Lật ngược tình thế




“Có khả năng này...” Tôn Dật Thành cũng sửng sốt trong giây lát, lúc này mới ngơ ngác gật đầu.

“Mập, hay là thôi đi?” Tiêu Ninh có chút ngượng ngùng kéo góc áo Sở Nam, vẻ mặt áy náy nói: “Anh thừa nhận vừa rồi là anh cố ý, nhưng mà chúng ta cũng phải biết chừng mực chứ? Cùng lắm thì anh giúp chú giặt nửa tháng là được chứ gì? Chú cũng đừng bực bội với Tạ lão đại nữa, theo anh thấy thì căn bản là không có ý nghĩa gì cả, chú như vậy có khác gì tự tìm đường chết đâu chứ?”

Tiêu Ninh thật sự sợ hãi, cậu sợ lỡ như cuối cùng thằng mập này thật sự phát điên vì thua, nó sẽ trút giận lên cậu thì phải làm sao? Với tác phong trước nay của Sở Nam thì cũng không phải là không có khả năng này! 

Nhớ lại thứ vũ khí sinh học khiến người khác khiếp sợ của thằng mập này, Tiêu Ninh lập tức sợ hãi...

“Không liên quan đến anh! Đây là ân oán cá nhân giữa em và Tạ lão đại, hôm nay phải giải quyết rõ ràng!” Sở Nam mạnh mẽ vung tay lên, không hề để ý đến Tiêu Ninh đang nơm nớp lo sợ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tạ Minh Tường, mọi người thậm chí còn có thể ngửi được một mùi thuốc súng nồng nặc ở xung quanh đây...

“Ồ...” Lúc này Tiêu Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, cho dù Tạ lão đại có đồng ý trận thi đấu này hay không, cho dù kết quả thi đấu như thế nào, ít nhất không liên quan đến cậu, ít nhất cậu cũng sẽ không bị khí độc tấn công... 

Tạ Minh Tường nheo mắt lại, khinh thường liếc nhìn Sở Nam một cái: “Sao hả? Không phục?”

“Đương nhiên!” Sở Nam đứng thẳng lưng lên, dựng lên ngón giữa đối với Tạ Minh Tường: “Sao hả? Anh không dám hả?”

“Nói đùa! Anh mày mà không dám?” Tạ Minh Tường vui vẻ: “Kẻ nào đó muốn tìm cái chết, đương nhiên anh mày sẽ tác thành cho hắn!” 

Thấy mùi thuốc súng giữa hai người càng lúc càng nồng nặc, mọi người vội vàng đi qua giảng hòa. Chỉ tiếc là bọn họ cũng đã đánh giá thấp Sở Nam rồi, thằng này cũng có lòng tự trọng tương đối mạnh mẽ.

Bởi vì đại trượng phu một lời đã nói ra thì không thể thu hồi lại được nữa, đường lui đã bị chính cậu ta chặn đứng rồi, sao Sở Nam có thể dễ dàng rút lui được? Cậu ta còn muốn duy trì hình tượng cao lớn vĩ đại của mình trước mặt Tô Nhu nữa!

“Được, chơi thì chơi! Ván này ai sẽ đấu? Chú mày sao?” Tạ Minh Tường châm chọc nói. 

“Đương nhiên không phải!” Sở Nam rụt cổ lại, cậu ta biết sự chênh lệch giữa mình với Tạ Minh Tường, nếu cậu ta có thể đánh thắng Tạ Minh Tường thì cũng chỉ có một khả năng, đó chính là mặt trời mọc từ phía tây...

“Bạch Mộc! Người anh em, trận đấu vô cùng quan trọng này giao cho anh đó!” Sở Nam làm ra vẻ thành thục vỗ vai Bạch Mộc.

“...” Bạch Mộc cạn lời: “Người anh em, cậu như vậy khiến tôi rất khó chịu, tôi rất áp lực!” 

“Đừng áp lực! Tuyệt đối đừng có áp lực!” Sở Nam hoảng sợ, vội vàng nói: “Có áp lực thì sẽ không phát huy được trình độ thật sự của anh, anh cứ coi như chơi nhạc cụ là được!”

Sở Nam nói xong, dường như lại nghĩ tới gì đó, chạy mấy bước lớn đến quầy bar. Đang lúc mọi người thắc mắc tên này đi làm gì thì lại nhìn thấy cậu ta cầm một lon nước uống chạy lại, nhét đồ uống vào lòng Bạch Mộc như nhét bảo bối: “Này, Bạch Mộc, uống chút đồ uống bổ sung năng lượng đi!”

“...” Có thể được uống đồ uống của Sở Nam keo kiệt, Bạch Mộc cảm thấy thụ sủng nhược kinh (1), nghĩ thầm lại còn trình độ thật sự, tôi có thể có trình độ thật sự gì? Còn nữa... cậu cứ dặn đi dặn lại thế này rất giống một bà già, rõ ràng là đang gia tăng áp lực cho tôi đấy đại ca! 

Sở Nam không biết là cùng lúc đó, trong ánh mắt Tôn Dật Thành nhìn về phía Bạch Mộc còn hiện ra một tia hâm mộ, mà khi nhìn về phía Sở Nam, tia hâm mộ này liền biến thành một tia giận hờn. Cậu ta là bạn nối khố của Sở Nam nhiều năm như vậy, nhưng mà cũng chưa từng được uống đồ uống của Sở Nam... Điều này thật là quá đáng lắm mà!

Cho đến khi lên sàn dấu, Sở Nam vẫn chưa yên tâm dặn dò: “Bạch Mộc, cố lên! Em tin anh nhất định có thể giúp em đánh cho Tạ lão đại tơi bời hoa lá!”

“...” 

“Coong!”

Khi âm thanh này vang lên, trận đấu thứ hai rốt cuộc cũng bắt đầu. Chỉ có điều trừ Sở Nam ra, những người còn lại bao gồm Đường Hân Uyển cũng không tin tưởng Bạch Mộc. Dù sao thì bài học của trận đấu trước thật sự là quá nghiêm trọng!

Có điều kết quả của cuộc so tài lần này lại nằm ngoài dự đoán của mọi người. 

Nửa tiếng sau, khi Bạch Mộc đánh bi đen số 8 cuối cùng vào lỗ, ánh mắt mọi người đều đờ đẫn. Nhìn tình hình này, hình như là... thắng rồi?

Sở Nam sửng sốt một lúc lâu mới nói với vẻ có chút khó có thể tin: “Thắng rồi à? Thắng rồi à? Thắng rồi! Ha ha ha! Thật sự thắng rồi! Lão nhị, anh có nhìn thấy không! Thành Tử, mày thấy chưa!” Sở Nam kích động lắc bả vai Tiêu Ninh và Tôn Dật Thành, vẻ mặt cứ như là trúng được năm triệu vậy...

“Hai chúng tôi không mù!” Tiêu Ninh và Tôn Dật Thành bất đắc dĩ liếc nhau một cái, trả lời bằng giọng điệu không tốt. Hai người họ cũng không dự đoán được kết quả này... 

Nhìn tình hình trên bàn bi-a, bên phía Tạ Minh Tường còn dư lại hai bi, nói cách khác thì trận này Bạch Mộc không chỉ thắng, mà còn thắng với ưu thế tuyệt đối! Nhưng điều này sao có thể chứ?

Điều này đương nhiên không thể nào!

Ngay từ đầu cuộc tranh tài, Tạ Minh Tường đã không chơi thật sự, nói cách khác, hoàn toàn là anh ấy nhượng bộ. 

Đừng thấy vừa rồi Tạ Minh Tường ăn nói hùng hồn như vậy, thế nhưng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Tạ Minh Tường cảm thấy hay là để Sở Nam thắng một ván đi, mình cũng không phải bạo quân vô nhân đạo đến mức đấy... Ừm, ít nhất là bản thân Tạ Minh Tường cũng tự cảm thấy như vậy.

Chỉ là sự thật vẫn nằm ngoài dự tính của anh ấy.

Tạ Minh Tường hoàn toàn không ngờ rằng sức học và khả năng thích ứng của Bạch Mộc lại mạnh như vậy, mới chỉ là trận thứ hai thôi mà kỹ thuật của cậu ấy đã tiến bộ đáng kể. Ban đầu quả thực là Tạ Minh Tường đã nhượng bộ, nhưng mà anh ấy đã nhanh chóng phát hiện kỹ thuật của Bạch Mộc không hề giống với trận thứ nhất! Vì thế Tạ Minh Tường nhanh chóng tập trung chơi nghiêm túc trở lại, chỉ tiếc là vì lúc trước đã nhượng bộ, anh và Bạch Mộc đã kéo dài khoảng cách, mặc dù anh dốc toàn lực đuổi theo cũng không đuổi kịp, vậy cho nên mới có cảnh này... 

Đương nhiên những người khác không biết mấy chuyện này.

“Ặc... Bạch Mộc, có thật là chú mới đánh bi-a lần thứ hai không?” Sau một hồi trầm mặc, lúc này Tiêu Ninh mới có chút khó tin mở miệng hỏi.

“Đúng vậy? Sao thế?” Bạch Mộc sửng sốt một chút. 

“Không, không có gì...” Tiêu Ninh tỏ vẻ xấu hổ, ngửa mặt lên trời thở dài: “Thật là so người với người, tức chết người mà! Rốt cuộc tôi đã biết thiên tài là như thế nào rồi!”

“...” Bạch Mộc không biết nói gì nữa.

“Sao hả? Tạ lão đại, có phục không?” Sở Nam đắc ý liếc nhìn Tạ Minh Tường một cái, huýt sáo. Lúc này khỏi phải nói trong lòng cậu ta sung sướng đến mức nào! Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tạ Minh Tường, Sở Nam không nhịn được mà khoái trá cười ha hả, cuối cùng trận này cũng lật ngược tình thế rồi! 

Ừm, có câu nói thế nào ấy nhỉ? Đợi sau khi màn đêm qua đi, chắc chắn sẽ có ánh sáng xuất hiện!

Đúng! Cái này gọi là tà không thể thắng chính!

***

(1) Thụ sủng nhược kinh: Vì được yêu thương mà cảm thấy vừa vui mừng vừa lo lắng