Thanh Xuân Có Nhau!

Chương 112: Che giấu




"Thân thế của cháu sao?" Bạch Mộc sửng sốt, ngay sau đó liền kích động hẳn lên: "Viện trưởng, bà biết ba mẹ cháu là ai sao?"

Từ nhỏ đến lớn, Bạch Mộc không biết ba mẹ mình là ai. Anh luôn cho rằng mình là trẻ mồ côi được bà viện trưởng nhặt về, đến bây giờ xem ra dường như không phải như vậy.

Lúc còn nhỏ, Bạch Mộc luôn hy vọng có thể biết được thân thế của mình từ bà viện trưởng, nhưng mà lần nào cũng bị bà viện trưởng lấy lý do thời cơ chưa chín muồi để từ chối. Từ trước đến nay Bạch Mộc vẫn cho rằng đây là bà viện trưởng lấy cớ để an ủi mình, cho nên đã nhiều năm như vậy trôi qua, tâm tư này cũng dần dần phai nhạt đi. 

Thế nhưng chỉ có bản thân Bạch Mộc biết chuyện này vẫn luôn là một cái gai trong tim mình, khúc mắc này mãi vẫn không thể gỡ bỏ được...

Mặc dù bề ngoài cũng không có thể hiện gì nhưng trong lòng Bạch Mộc vẫn rất muốn biết thân thế của mình. Hiện giờ anh bất ngờ được biết bà viện trưởng biết rõ tình hình của ba mẹ mình, Bạch Mộc làm sao có thể không kích động được chứ?

Anh rất muốn biết tại sao lúc đầu ba mẹ mình lại nhẫn tâm vứt bỏ mình như vậy. 

"Con trai à, bà biết là trong lòng cháu đang nghĩ gì, nhưng mà cũng không phải là ba mẹ cháu không yêu cháu đâu!" Bà viện trưởng thở dài một hơi nặng nề, chìm vào trầm tư: "Năm đó, bà và ba mẹ cháu ba người đều là sinh viên cao học của khoa y. Bởi vì tính cách khá hợp với nhau nên chúng ta rất nhanh chóng trở thành bạn tốt có thể tâm sự mọi chuyện với nhau. Ba mẹ cháu cũng dần dần yêu nhau."

"Thật ra, mẹ cháu không thích học nghề y, nhưng cháu có biết tại sao bà ấy lại chọn chuyên ngành này không?" Bà viện trưởng nhìn Bạch Mộc hỏi.

"Tại sao ạ?" Bạch Mộc khẽ lắc đầu. Anh nhạy cảm có cảm giác chuyện này liên quan lớn đến tình hình sức khỏe của mình. 

"Bởi vì gia tộc của mẹ cháu mắc bệnh tim di truyền." Bà viện trưởng thở dài một hơi: "Bệnh tim này là kiểu bệnh có tính tiềm ẩn, nhưng một khi phát bệnh thì vô cùng chí mạng. Vì để thoát khỏi sự giày vò của bệnh tật, mẹ cháu mới lựa chọn học chuyên ngành y."

"Bệnh tim di truyền..." Bạch Mộc lẩm bẩm: "Cho nên tình hình sức khỏe của cháu hiện giờ là do bệnh tim gây ra?"

"Đúng vậy..." Bà viện trưởng khẽ gật đầu: "Trước đây vì không để chúng ta lo lắng, mẹ cháu cũng không nói chuyện này cho chúng ta biết, cho nên lúc bà ấy phát bệnh, bà ấy đã mang thai rồi." 

"Khi biết được tin này, ba cháu giống như phát điên vậy. Đối với ông ấy mà nói, tin này quả thực giống như sét đánh giữa trời quang. Thế là mỗi ngày ông ấy đều nhốt mình trong phòng thí nghiệm, muốn nghiên cứu ra phương pháp có thể cứu được mẹ cháu. Nhưng mà căn bệnh này, cho dù là với kỹ thuật y học hiện giờ cũng không thể nào dễ dàng chữa khỏi được, huống hồ là lúc đó."

"Để mẹ cháu có thể sống thêm một khoảng thời gian nữa, chỉ có một phương pháp, đó chính là phẫu thuật." Bà viện trưởng ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Nhưng mà nếu làm như vậy thì nhất định phải bỏ đứa bé vẫn còn nằm trong bụng mẹ là cháu."

"Phải biết rằng, bệnh nhân mắc bệnh tim là không nên sinh con nhất, nhưng mà cháu lại là kết tinh tình yêu của ba mẹ cháu, là sự tiếp nối sinh mệnh của họ, họ làm sao có thể nỡ bỏ cháu đi được chứ? Cho nên vì cháu, mẹ cháu vẫn kiên quyết sinh cháu ra. Mà cũng chính bởi vì như vậy, tình trạng bệnh của mẹ cháu cũng càng ngày càng nghiêm trọng, việc phẫu thuật càng không thể trì hoãn thêm được nữa." 

Nói đến đây, bà viện trưởng khẽ lắc đầu: "Nếu như mà tiến hành phẫu thuật trước khi mang thai, tỷ lệ phẫu thuật thành công có thể đạt được khoảng 30%, nhưng mà sau khi sinh cháu xong, tỷ lệ thành công đã giảm xuống còn chưa đến một phần mười. Lúc đó căn bản là không có bác sĩ nào dám tiếp nhận ca phẫu thuật khó khăn như vậy, để có thể khiến tỷ lệ sống sót của mẹ cháu lớn hơn một chút, ba cháu quyết định đích thân làm phẫu thuật."

"Tuy rằng lúc đó danh tiếng của ba cháu trong giới y học đã vượt qua phần lớn chuyên gia trong nước, thế nhưng dù sao đó cũng là lần đầu tiên ông ấy bước lên bàn phẫu thuật. Đối diện với người mình yêu thương nhất, làm sao ông ấy có thể không căng thẳng được chứ?" Bà viện trưởng thở dài, nói: "Chỉ là rất đáng tiếc... cuối cùng ca phẫu thuật đã thất bại..."

"Sau lần đó, ba cháu đã rơi vào trạng thái tự trách bản thân mình sâu sắc, sau khi giao cháu lúc đó vẫn còn quấn tã cho bà chăm sóc, ông ấy liền đi theo mẹ cháu..." 

"Thì ra là như vậy..." Lúc này Bạch Mộc đã lệ rơi đầy mặt. Chẳng trách, chẳng trách được từ nhỏ bà viện trưởng đã không cho mình tham gia các trò vận động mạnh, cũng chẳng trách trước nay bà viện trưởng cứ không chịu nói với mình chuyện này. Ngoài việc sợ mình biết rồi sẽ mất lòng tin đối với cuộc sống ra, chắc hẳn bà cũng sợ mình tự trách bản thân nữa?

Liên tưởng đến tình cảm của mình và Đường Hân Uyển, nghĩ chắc hẳn lúc đó ba mình cũng yêu mẹ mình như vậy nhỉ!

Anh biết rất rõ suy nghĩ của ba mình lúc đó, nếu như có thể, Bạch Mộc cũng thà dùng sinh mạng của mình để đổi lấy sinh mạng của mẹ. 

Bà viện trưởng cười khổ một tiếng: "Vốn dĩ bệnh tim di truyền này có xác suất di truyền cho con gái khá lớn, xác suất di truyền cho con trai rất nhỏ, cho nên trước đó bà cũng không nói cho cháu biết những điều này, chỉ sợ là bà buồn lo vô cớ mà thôi. Nhưng mà không ngờ cuối cùng cháu vẫn không thoát khỏi vận mệnh xấu này..."

Bạch Mộc suy tư một hồi lâu, lúc này mới hỏi: "Vậy thì với y thuật hiện tại, tỷ lệ chữa khỏi bệnh này của cháu là bao nhiêu ạ?"

Bà viện trưởng do dự một chút, nói: "Rất thấp..." 

Bạch Mộc trầm mặc.

Một lúc lâu sau anh mới nhìn bà viện trưởng, thương lượng: "Viện trưởng, phiền bà có thể đừng nói chuyện này với Hân Uyển vội không? Cháu không muốn khiến cô ấy lo lắng..."

"Cháu muốn cứ giấu con bé mãi như vậy sao?" Bà viện trưởng hỏi ngược lại: "Chuyện này ấy mà, đến cuối cùng vẫn phải cho con bé biết thôi, giấy không thể gói được lửa." 

Bạch Mộc khẽ lắc đầu: "Có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu thôi..." Nếu anh đã đau đớn như vậy rồi, làm sao có thể khiến em cũng lo lắng được chứ?

Bà viện trưởng không nói gì, qua một lúc lâu mới thở dài nói: "Thôi được, bà hứa với cháu. Nhưng mà cháu cũng nhất định phải hứa với bà, cháu phải tự đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe một chút. Cho dù y thuật hiện tại vẫn không thể hoàn toàn chữa khỏi cho cháu, nhưng mà cháu vẫn phải phối hợp với liệu trình trị liệu của bác sĩ. Việc này không chỉ là vì bản thân cháu, cũng là vì Đường Hân Uyển và những đứa trẻ ở viện phúc lợi này nữa. Cháu phải biết rằng cháu là trụ cột tinh thần của chúng đấy!"

"Bà yên tâm đi, viện trưởng, cháu biết rồi." Bạch Mộc khẽ gật đầu. 

Bà viện trưởng muốn nói thêm gì đó, mở miệng ra nhưng cuối cùng vẫn không nói được, bà do dự một chút rồi lại khẽ vỗ vai Bạch Mộc, xoay người rời đi.

Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, bà viện trưởng nhìn về phía chân trời xa xôi, âm thầm cầu nguyện: "Tử Thực, Mộng Lan, hy vọng hai người ở trên trời linh thiêng, có thể phù hộ cho thằng bé này thật nhiều, đừng để vận mệnh của nó khó khăn như vậy..."

Nói xong, bà viện trưởng lại liếc nhìn gian phòng của Bạch Mộc, lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mắt mình. Nếu bà đã hứa với Bạch Mộc rồi thì không thể để cho Đường Hân Uyển nhìn ra điểm bất thường gì được. 

Trong phòng lại yên tĩnh trở lại.

Bạch Mộc ngẩn ngơ ngồi bên cạnh giường, trong lúc nhất thời anh hơi chết lặng, sau này, rốt cuộc mình nên làm sao mới được?