-" Thả tôi xuống....anh thả tôi xuống..."
Bàn tay nhỏ nhắn không ngừng đánh lên lưng anh...Trương Hải mím môi không nói một lời...anh vác Giản Bình trên vai đi thẳng lên lầu...Thím Vương vừa thấy tình cảnh trước mắt lặng lẽ cuối đầu...hoang mang không hiểu chuyện gì...
Vừa vào phòng Trương Hải ném Giản Bình lên giường,sức lực không quá mạnh nhưng vẫn làm cô choáng váng....
Giản Bình lom khom ngồi dậy thụt lùi về phía sau...cắn môi nhìn anh....đôi mắt trong veo thường ngày giờ nhìn anh đầy lửa hận..
-"Em quậy đủ chưa.Em đang sinh sự cái gì? "
Trương Hải từ trên cao nhìn xuống...vẻ ngoài anh lạnh ngắt..
-" Tôi không sinh sự...tôi không muốn gặp anh...anh là đồ lừa gạt...anh là đồ lừa đảo...tôi ghét anh...tôi không muốn ở đây...tôi muốn về quê...anh nghe rõ chưa "
Giản Bình hét lớn...nước mắt cũng rơi nhòe cả mặt....
Dù là người giỏi kìm chế đến cỡ nào...
Trương Hải củng đã thật sự bị lời nói của Giản Bình chọc giận...Chỉ cần nghe cô nằn nặc muốn rời khỏi anh...khiến lòng anh từng cơn thắt lại...chưa tính đến chuyện gì khác....Trương Hải không kìm được cơn giận...anh đè cô xuống nệm...nắm chặt cằm Giản Bình...vẻ mặt rất đáng sợ...
Lần đầu tiên Giản Bình cảm nhận rõ sự nổi giận của anh...
Giọng anh rít qua kẻ răng...
-" Em muốn đi theo cậu ta...muốn rời xa anh...?"
Dù sắc lạnh trên mặt anh làm cô sợ nhưng sự ngang bướng trỗi dậy...Giản Bình vươn cằm...
-" Đúng vậy...theo ai cũng được...chỉ cần rời xa anh..là được "
Ánh mắt Trương Hải nheo lại...bàn tay anh bóp cằm cô càng chặt...Giản Bình mím môi không hô đau....
Nhưng cô không đau lâu...anh đã thả cằm cô ra..chuyển sang vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh của cô...nở nụ cười nhạt...
nhưng nụ cười đẹp đẽ thường ngày lại làm Giản Bình không rét mà run...
-" Tiểu Bình...Em nghe rõ đây...nếu anh không đồng ý...thì em đừng mong rời khỏi nơi này...Còn nữa...em không muốn mất ngôi nhà..thì cứ việc trốn đi..."
-" Anh...anh...."
Giản Bình cảm thấy tai mình ù ù...môi cũng tím tái...
-" Đúng vậy...giấy tờ nhà đang trong tay anh...em tự mình suy nghĩ "
Anh thả lỏng tay buông cô ra...anh đứng dậy...nụ cười trên môi anh đã tắt chỉ còn ánh mắt tàn nhẫn nhìn cô...
Giản Bình chết lặng nằm trên giường...nước mắt không ngừng rơi...ướt đẫm cả khăn trãi giường...Nắm chặt tấm chăn, sắc mặt Giản Bình trắng bệch, sau đó cô cứ như vậy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Trương Hải nhìn anh cầm áo khoác đi ra khỏi phòng, nhìn anh dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Nghe tiếng cửa dưới lầu đóng mạnh....cô cong gối, dúi đầu xuống, nước mắt như mưa, ào ạt tuôn rơi, cứ như muốn đem toàn bộ nước trong cơ thể ép ra. Trong căn phòng trống trải yên tĩnh chỉ còn lại tiếng khóc thút thít nghẹn ngào của Giản Bình...
Cô đã mất hết rồi...mất hết tất cả......thứ quý giá của người con gái...niềm tin...lòng tự trọng...lẫn trái tim đang đau đớn kịch liệt....
***************
Rạng sáng trong quán bar tràn ngập ánh đèn.....
-" Cậu uống ít thôi "
Dương Phong giành lấy ly rượu từ tay Trương Hải.....
-" Cậu không thấy chuyện này có gì lạ à "
-" Mình sẽ điều tra..."
-" Vậy...cậu đang đau khổ cái gì "
Đang yên đang lành...Trương Hải gọi điện lôi anh ra đây...nếu không giờ này anh được ôm vợ yêu ngủ ngon lành rồi...
-" Vì cô ấy không tin tưởng mình "
Anh không biết chuyện gì khiến cô kích động đến vậy....Nhưng mỗi chữ cô nói ra điều tổn thương anh sâu sắc....Nhất là khi anh nghe từ miệng cô nói muốn rời xa anh...Cảm giác đó thật khó thở...Anh yêu thương...chìu chuộng cô....để bây giờ cô nhẫn tâm...muốn rời đi là rời đi..không hề nghĩ đến cảm nhận của anh...một chút tin tưởng vào anh cũng không có...Nếu lòng cô không có sự tin tưởng vào tình yêu của hai người...thì người thứ ba chưa thật sự chen vào...tình yêu ấy cũng đã đổ vỡ...
-" Cậu hiểu cô nhóc đó hơn ai hết....Tiểu Bình còn nhỏ chưa hiểu hết sự đời...Với lại sự việc này không đơn giản...cậu nên làm rõ thì hơn "
Trương Hải im lặng không nói gì...ngẩng đầu nốc hết ly rượu...trong đầu anh bây giờ toàn bộ khuôn mặt đẫm nước mắt của Giản Bình.....Dương Phong cũng không cảng nữa..Cứ để Trương Hải giải tỏa mọi thứ bằng chất cồn cũng tốt....Đến gần sáng hai người say mèm...nằm vật ra phòng vip ngủ lúc nào không hay....
****************
Đêm nay, cô cứ như vậy ôm đầu gối khóc suốt đêm, đến khi trời hửng sáng mới mơ màng thiếp đi.
Buổi sáng thím Vương nhìn đồ ăn sáng đã nguội...Hôm qua chứng kiến họ cãi vã...nhưng buổi tối bà ra về cũng không biết sự việc hôm qua thế nào...
Theo thì giờ này Trương Hải đã đi làm...Còn Giản Bình không rời giường ăn sáng có lẽ cô mệt nên không muốn dậy.
Cho đến buổi trưa, bà lo lắng không thấy Giản Bình xuống lầu sợ cô ngủ lâu quá không tốt cho cơ thể nên đi lên lầu.
Vừa mới lên đến nơi, phát hiện cửa phòng chỉ khép hờ đèn phòng cũng còn mở, mà Giản Bình lại nghiêng người dựa vào đầu giường, hai mắt nhắm nghiền.
-" Tiểu Bình...Sao lại ngủ như vậy "
Giọng của bà rất lớn, nhưng người trên giường dường như không nghe thấy, vẫn duy trì tư thế ban đầu. Thím Vương bỗng cảm thấy có điều không thích hợp, vội vàng tiến lại, tay vừa mới chạm vào cánh tay Giản Bình liền hốt hoảng
-" Ôi...trời ơi.... sao lại nóng thế này....Tiểu Bình....Tiểu Bình "
Bà vỗ vỗ khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của Giản Bình...
-" Tiểu Bình cháu tỉnh lại đi, cháu có nghe thím nói gì không?”
Giản Bình nghe có người gọi mình...nhưng mắt cô không thể nào mở lên nổi....cô rất mệt...vô cùng mệt....Giản Bình nắm lấy tay Thím Vương mắt nhắm kịt... nỉ non thốt lời níu kéo.
-"Mẹ...mẹ ơi..."
Thím Vương nghe cô lẩm bẩm, thấy cô không còn ý thức tỉnh táo, liền biết là bị sốt đến mê mang nên sợ tới mức vội vàng lao xuống lầu gọi người chuẩn bị xe đưa Giản Bình đi bệnh viện, lại run run gọi điện thoại cho Trương Hải...
Điện thoại không ngừng đổ chuông....nhưng không ai nghe máy...Bà không ngừng liên tục gọi nhưng điều vô vọng... Chỉ còn biết chạy lên lầu đỡ Giản Bình xuống...nhanh mắt cầm chiếc điện thoại đang đặt trên bàn của cô....
**************
Bên ngoài phòng cấp cứu bệnh viện thím Vương nhìn chằm chằm vào cánh cửa lòng sốt ruột.... nóng như lửa đốt
Thời gian trôi qua rất lâu..khi sự nhẫn nại không còn nữa...cửa phòng mới mở ra, một bác sĩ trung niên xuất hiện, tháo khẩu trang xuống, hướng về phía hành lang gọi.
-" Xin hỏi ai là người nhà Cô Giản Bình?"
-" Tôi ....là tôi...."
-" Cô giản bị sốt xuất huyết...Bệnh nhân sốt gần 40 độ...cơ thể rất yếu...bây giờ chuyển qua phòng hồi sức... Phiền bà xuống quầy thanh toán đóng tiền viện phí cho cô ấy...sẵn lấy thuốc luôn "
-" Vâng...vâng..cám ơn bác sĩ "
Thím Vương đau đầu... bà đi vội chỉ đem ít tiền...bây giờ phải thanh toán liền...Bà lấy máy điện thoại Giản Bình trong túi...tiếp tục gọi Trương Hải....nhưng chưa kịp gọi đó có cuộc gọi khác đến hiện thị tên " Chị Thanh "
Thím Vương lẫm bẫm chẳng lẽ là cô Tuyết Thanh....cô ấy cùng một số người nữa thường đến nhà Trương Hải để tụ tập...nên bà rất rành về họ...
-" Alo...."
-" Tiểu Bình...em đang ở đâu...?"
-" Ôi cô Thanh...tôi là thím Vương...Tiểu Bình...Tiểu Bình.... xảy ra chuyện............."
****************
Nửa tiếng sau Tuyết Thanh đã có mặt tại bệnh viện....cô thanh toán viện phí rồi cùng thím Vương cùng chuyển Giản Bình sang phòng hồi sức....
Ngồi trên giương ngắm nhìn khuôn mặt xanh xao của Giản Bình...Tuyết Thanh đau lòng...lúc vừa nghe tin, cô đi vội nên không kịp gọi cho Tống Linh...nhưng Tống Linh mới sinh em bé vẫn còn trong tháng...muốn đến đây cũng khó...Còn Tần Lam hiện đang ở Mỹ cùng Hạ Quân Vỹ....
-" Thím Vương...Anh Hải đâu...để Tiểu Bình ra nông nổi như vậy "
Thím Vương vừa mở cửa vào...nghe Tuyết Thanh hỏi thế...bà cũng thật thà đem mọi chuyện kể đầu đuôi....
Chân mày Tuyết Thanh cau chặt...vẻ mặt không giấu nỗi tức giận..cô lấy điện thoại liên tục bấm gọi đi.....