- Ai...ai là vợ của anh cơ chứ, thả em xuống
Diệp Nhi ngại ngùng áp mặt vào hõm cổ của Kì Lân. Cái tên này đúng là mặt dày, đến cầu hôn cô còn chưa có, hôn lễ chưa có mà dám gọi cô là " vợ ".
- Này, này hai cái người kia. Định làm nghẹn chết cái đám cẩu FA này hay sao
Thấy Kì Lân bồng Diệp Nhi một cách thân mật. Khả Ngân chống nạnh bước lên phản kháng.
- Không phải bên cạnh vẫn còn đại tài tử kia hay sao
Diệp Nhi được Kì Lân đỡ xuống ngồi trên ghế, mắt nháy nháy với Khả Ngân
- Ai cần cái tên Lục đại đáng ghét đó chứ... Suốt ngày chỉ biết trêu trọc người ta..
Càng nói giọng Khả Ngân càng bé lại, cô cũng biết ngượng đó chứ bộ
- Đại tiểu thư của tôi ơi, tôi đâu có nói đến Lục Khải đúng không Hàn Siêu
Hahaha đúng là chưa đánh đã khai, Diệp Nhi cười thầm trong lòng thật lớn
- Người ta là muốn thoát FA đến điên rồi
Được lôi vào câu truyện, Hàn Siêu cũng nhanh chóng tiến lại gần, một tay khoác Lâm Mạn với cái bụng bầu tương đối lớn
- Các người...các người ỷ có người bênh vực mà ức hiếp tôi. Lục đáng ghét, tôi bị bắt nạt sao lại không tới giúp
Khả Ngân ánh mắt hình viên đạn phóng vào Lục Khải. Thật ra anh không muốn xen vào, vì đây cũng chính là cách để Khả Ngân thừa nhận có ý với mình. Rõ ràng là hai người đang yêu nhau, cô lại khẳng định hai người không có quan hệ gì cả. Câu nói này làm anh sắp tức chết mà.
- Vừa rồi là em nói chúng ta không có quan hệ...
- Em... Hức...Lục đáng ghét. Anh được lắm
Khả Ngân bỏ chạy, quá mất mặt. Tên khốn kiếp, tối anh tôi cho anh ngủ ngoài cửa. Dám làm bà đây khóc, bà trả thù anh gấp bội...
- Mau đuổi theo
Thấy Khả Ngân khóc bỏ chạy mà Lục Khải vẫn ung dung đứng đấy Hàn Siêu liền lên tiếng nói. Cái tên chậm hiểu này, đúng là ngu ngốc
***
Loanh quanh cũng đã sắp hết buổi chiều, Kì Lân dẫn Diệp Nhi đi lấy trang phục.
- Mạc tổng, tiểu thư xin mời hai người
Đến cửa hàng may mặc lớn nhất Thượng Hải, nhân viên cửa hàng liền mở cửa lễ phép mời hai người vào
Ở nơi này rất nhiều bộ váy lung linh, những bộ váy này đều là những bộ quần áo cắt may thủ công của những nghệ nhân nổi tiếng trên thế giới
- Lân, đồ ở đây thật đẹp
Kì Lân mỉm cười, quay người Diệp Nhi lại xoa xoa đầu cô
- Đẹp! Nhưng so với em nó chỉ là làm nền mà thôi
Diệp Nhi mỉm cười
- Anh từ bao giờ mà biết nịnh nọt như vậy
- Từ lúc bà Mạc xuất hiện
Anh thề cái điệu bộ này anh chỉ làm trước mặt cô mà thôi. Nếu có nhân viên của anh ở đây, chắc họ tưởng công ty sắp sập. Tổng tài cười, hơn nữa còn biết trêu đùa nữa