Nam Đình nghe nói Diệp Nhi bị bệnh thì cũng không khỏi ngạc nhiên. Cô ấy vài ngày trước hoàn toàn bình thường. Hai người cũng rất hay gặp nhau, không thấy có gì bất thườnh cả
- Mày suy nghĩ cái gì, mọi việc đều không phải do mày gây ra sao. Tao không hiểu vì lí do gì mà mày còn vác được cái mặt tới đây. Nhưng tao nói cho mày biết, lần này tao quay lại tuyệt đối sẽ không để cho mày hại Tiểu Diệp.
Hai tay Nam Đình nắm chặt lại, lúc đó thù hận che mắt, là do hắn không kiểm soát được bản thân mới đi hại người như vậy. Tự cười bản thân mình " Nam Đình, mày đang làm cái trò hề gì vậy ". Nước mắt theo quán tính rơi xuống một giọt
- Mày cũng biết khóc sao, tao không tin đấy. Con người không có lương tâm như mày khóc ở đây làm gì chứ. Mày có thể trả lại sức khoẻ cho Tiểu Diệp sao?
Kì Lân liên tục công kích Nam Đình, nói những lời như sát muối vào lòng Nam Đình. Cũng phải thôi, quỷ dữ như anh từ ngày Tiểu Diệu mất chưa hề rột giọt nước mắt. Chỉ ngày ngày trong bóng tối nghĩ kế sách trả thù cho em gái. Bao năm qua duy nhất trong đầu anh chỉ có suy nghĩ duy nhất đó là " trả thù "
Có lẽ ngay từ đầu anh đã sai, anh không nên mù quáng như vậy. Anh luôn đổ mọi tội lỗi cho Kì Lân mà lại không nhìn về một phần tội lỗi của anh. Cũng chính do anh nuông chiều em gái mới gây nên cái hậu quả này. Lúc đó, anh hoàn toàn có thể đuổi theo con bé, cản con bé đuổi theo Kì Lân
Cạch cạch cạch...
Tiếng mở cửa phòng cấp cứu, rồi tiếng bánh xe của giường bệnh lăn trên sàn nhà lạnh lẽo
- Tiểu Diệp...
Thấy Diệp Nhi đẩy ra từ phòng bệnh với khuôn mắt hốc hác ông bà vô cùng đau lòng. Lại nghĩ đến câu chuyện vừa nghe được. Vì thù hận che mờ mắt mà hại người. Cũng là do con gái ông bà xấu số, lại là đối tượng bị rình rập. nhìn cậu ta bây giờ ông bà đã biết cậu ta hối hận rồi. Nhưng ông bà tuyệt đối không tha thứ cho cậu ta
Nam Đinh từ xa nhìn Diệp Nhi khuôn mặt hốc hác, xanh xao. Đầu quấn đầy băng gạc, mặc chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình thì đau lòng đến tột độ. Anh đối với Diệp Nhi không khác Kì Lân một chút nào. Nhưng bây giờ mặt mũi đâu mà tiến đến gần. Không sớm thì muộn, không ngày một ngày hai Diệp Nhi cũng biết mọi chuyện.
" Tiểu Diệp, chúc em hạnh phúc. Anh sẽ mãi dõi theo em "
Nói thầm một câu trong lòng, Nam Đình rời khỏi phòng cấp cứu. Bước chân anh gấp gáp, cha mẹ Mạc nhìn thấy chỉ lắc đầu
Đứa trẻ này ngày trước rất ngoan ngoãn và biết nghe lời. Không giống như bây giờ, Nam Đình máu lạnh tàn nhẫn. Tính cách này rất giống Kì Lân, nhưng mà thằng bé Nam Đình lại đi hại người vô tội cơ chứ. Ban nãy nhìn trong mắt Nam Đình, sâu trong đôi mắt đó nhuốm vẻ đau thương. Có lẽ thằng bé hối hận rồi...
Người ta nói, sai thì sửa. Nam Đình bước chân lạnh lẽo ra khỏi bệnh viện suy nghĩ về việc sửa chữa của mình. Chỉ còn cách như vậy là tốt nhất cho mọi người. Là anh hại cô thành ra thê thảm như vậy, nên anh phải chịu trách nghiệm trả lại một Diệp Nhi nguyên vẹn lại cho mọi người. Lúc nãy bước chân thật nhanh anh sợ, sợ chỉ quay lại thôi sẽ bổ nhào vào Diệp Nhi mà ôm lấy cô. Nhưng mà, anh không có tư cách...