Thanh Xuân Ai Không Hoang Phí

Chương 52: Phiên ngoại: Thượng Quan Thành




Trước năm mười một tuổi, tôi chưa bao giờ ngờ mình cũng sẽ có bạn, mãi đến một ngày tôi gặp một cô gái, tôi nhìn thấy cô ấy ngồi một mình ở cổng trường, không ngừng khóc thút thít. Không biết vì sao, khi ấy tôi lại dừng lại, không muốn nhìn thấy cô ấy khóc. Cô ấy như một con búp bê, đáng lẽ nên vui vẻ, chứ không phải buồn khóc.

Sau đó, tôi đã biết vì sao cô ấy lại khóc, bởi vì mẹ cô ấy qua đời, một mình cô ấy cũng không tìm thấy anh trai, mà người nhà không ai tới đón cô ấy. Cô ấy cứ như vậy bị quên ở một góc, thật giống tôi trước đây, thường xuyên bị người ta bỏ rơi!

Vì tôi đòi nằng nặc, tài xế cuối cùng cũng đồng ý hỗ trợ đưa cô ấy về nhà.

À, quên nói, hai người chúng tôi đều là phú nhị đại (1), đều là đứa trẻ cô độc.

(1) Phú nhị đại (富二代): thế hệ giàu có đời thứ hai.

Tôi cứ ngỡ mình và cô ấy sẽ không còn giao thoa nào nữa, mãi đến một ngày trên đường tới thư viện, tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy hình như đang chờ gì đó. Tôi có chút hưng phấn, lén tài xế chạy tới chào hỏi, tôi không ngờ, cô ấy trông thấy tôi cũng vui vẻ như vậy.

Cũng trong ngày đó, tôi gặp Giang Thần Hi, anh em cả đời này của tôi, cũng là màu sắc duy nhất trong cuộc đời nhạt nhẽo buồn tẻ này.

Tôi sinh ra đã là đứa con duy nhất của nhà Thượng Quan, cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thượng Quan, xứng với tên gọi phú nhị đại. Ông trời xưa nay đều công bằng, bạn có được thứ gì, bắt buộc phải dùng thứ có giá trị ngang bằng đánh đổi. Tôi không có bạn bè, chưa từng cảm nhận được hơi ấm.

May mà, tôi gặp được hai người họ. Bắt đầu từ ngày đó, cuộc đời tôi có thêm một thứ, đó là vướng bận. Bọn họ giống tôi, cũng có cuộc đời tương tự, cho nên sự cô độc này họ hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

Tôi và Giang Thần Hi giống nhau, đều cố gắng che chở Giang Thải Dĩnh, cũng là người tôi muốn bảo vệ trong mười mấy năm qua nhất. Tôi muốn bảo vệ sự ngây thơ của cô ấy, lại không ngờ, cuối cùng, người mang đến tổn thương cho cô ấy nhiều nhất cũng là tôi.

Bảy năm, tôi biết trong lòng Giang Thần Hi luôn có một người, lại không ngờ cậu ấy có thể thâm tình đến tận bây giờ, có thể chờ đợi một người suốt bảy năm mà mình không hề biết tin tức. Tôi không biết cậu ấy có được dũng khí này từ đâu. Thật ra chắc cậu ấy biết, cho dù thật sự chờ được, cũng sẽ không có kết thúc đẹp, người giống như chúng tôi, vừa sinh ra, vận mệnh đã an bài, thậm chí quyền lựa chọn bạn bè cũng không có.

Tôi vẫn còn nhớ khi tôi kết bạn với hai đứa nhỏ, mẹ đã nhốt tôi trong phòng, không cho tôi ăn cơm, dùng lý do là để giáo dục tôi. Mãi đến sau này khi biết được xuất thân của Giang Thần Hi và Giang Thải Dĩnh, bà ấy mới cười nói: "Kết giao nhiều cũng là chuyện tốt, sau này nhớ dẫn họ về nhà mình ăn cơm..."

Thái độ dịu dàng như vậy, chỉ vì ba của Giang Thần Hi là chủ tịch Giang thị.

Cuộc đời luôn bi thảm như thế, ngay cả quyền kết bạn cũng không có, nào xứng nói tới hạnh phúc, cho người khác hứa hẹn!

Tôi thường sẽ mang ít tin tức của cô gái tên Thẩm Duy Nhiên kia đến. Có một lần, tôi đưa cậu ấy một tấm ảnh chụp, mà cậu ấy hưng phấn tới một ngày một đêm không ngủ, cầm tấm ảnh cười ngây ngô. Đó là lần đầu tiên trong bảy năm, cậu ấy kích động như vậy.

Có một lần, tôi không nhịn được mà hỏi cậu ấy: "Bảy năm, cậu không hề gặp cô gái đó, sao vẫn không buông bỏ vậy?"

Cậu ấy trả lời rất đơn giản: "Bởi vì cô ấy sẽ chờ tôi."

Thật ra còn một việc tôi không nói với cậu ấy, đó là về Tưởng Thần, tôi sợ cậu ấy lẩn quẩn, mà tôi cũng không biết cậu ấy liệu có làm ra chuyện gì không.

Giấy không thể gói được lửa, cậu ấy rốt cuộc cũng biết. Lần đó, cậu ấy nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm, mãi đến khi Thải Dĩnh khóc lóc gọi điện cho tôi, tôi mới biết, thì ra cậu ấy đã yêu sâu đậm.

Tôi và Thải Dĩnh cũng ở ngoài cửa phòng cùng cậu ấy ba ngày ba đêm, khi cậu ấy bước ra, rất bình tĩnh, bình tĩnh đến dọa người.

"Là tôi không tốt, là tôi bỏ cô ấy một mình bảy năm, là lỗi của tôi."

Cậu ấy vì Thẩm Duy Nhiên mà chuyển trường, vì Thẩm Duy Nhiên mà từ bỏ trường đại học tốt nhất, vì Thẩm Duy Nhiên mà trốn nhà, vì Thẩm Duy Nhiên...

Sau này, tôi thường hay nghĩ, Giang Thần Hi lấy đâu ra dũng khí và tín niệm như vậy. Mãi đến sau này tôi cũng gặp được một cô gái, cô ấy tên Loan Mộng.

Tôi đang uống rượu ở quán bar, lại bị một cú điện thoại của Giang Thần Hi gọi đi.

Bạn bè sao! Đúng là dùng để cắm dao.

Cậu ấy vì lo cho Thẩm Duy Nhiên, bảo tôi đi theo cô ấy, mãi đến khi cô ấy bình an trở về.

Tôi cho rằng đó chỉ là một việc đơn giản, không ngờ cô ấy lại muốn tự sát, mà tôi cũng chỉ có thể lựa chọn cứu cô ấy, hai người cùng vào bệnh viện nằm.

Ở bệnh viện, tôi nói những lời nói đó với cô gái kia, quả thật, Thẩm Duy Nhiên có một loại tư bản có thể khiến Giang Thần Hi không thể tự khống chế. Bạch liên hoa lại không ngụy trang thánh mẫu, cao ngạo lại không kiêu căng, cô độc nhưng mang theo sức hấp dẫn trí mạng.

Tôi nghĩ: Giang Thần Hi ơi Giang Thần Hi, cả đời này của cậu e rằng sẽ ở trong tay cô ấy.

Tôi cũng gặp được Loan Mộng, một cô gái bí ẩn. Nói thế nào nhỉ? Tôi không thể tìm được từ ngữ nào miêu tả về cô ấy, cô ấy là một người không có sức hút, nhưng tôi cứ như thế mà chú ý tới.

Tôi nằm ở bệnh viện chưa đến hai ngày, không ngờ cô ấy cũng vào bệnh viện.

Mà Giang Thần Hi vì một số việc mà chiến tranh lạnh với Thẩm Duy Nhiên, ít nhất trong mắt tôi là thế.

Tôi nhân lúc Thần Hi ra ngoài, một mình lén qua phòng bệnh thăm cô ấy. Khi đó, có lẽ vì đang ngủ, ngủ rất say, ngay cả sườn mặt cũng khắc sâu trong đầu tôi.

Khi đó đối với chuyện mình làm, bản thân cũng cảm thấy rất kỳ lạ, cuối cùng, tôi quy kết đó là sự hiếu kỳ.

Tôi xuất viện, Thẩm Duy Nhiên cũng xuất viện, nhưng Giang Thần Hi lại bệnh. Bảy năm rồi, suốt bảy năm, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy như vậy.

Hôm đó, cậu ấy đuổi Thải Dĩnh đi, nói với tôi cậu ấy từ bỏ, thậm chí vì Thẩm Duy Nhiên mà nhờ tôi đưa tư liệu và cách liên lạc với Tưởng Thần cho cô ấy. Cậu ấy đau, cậu ấy khổ, tôi đều thấy cả. Không ngờ, cậu ấy lại lựa chọn cách này. Chẳng lẽ yêu một người có thể hèn mọn đến mức đó sao?

Tôi không rõ, nhưng tôi lại làm một chuyện, vốn chỉ cần gửi tài liệu về Tưởng Thần vào di động của cô ấy, nhưng tôi lại in qua, tự mình đi đưa. Biết rõ Thẩm Duy Nhiên sẽ không nhận điện thoại của tôi, tôi còn cố làm như vậy, đơn giản là vì tôi muốn gặp Loan Mộng mà thôi.

Không ngoài dự đoán, tôi thật sự nhìn thấy cô ấy.

Tôi nghĩ lúc này, tôi không thể quy kết hành động kỳ quái đó thành lòng hiếu kỳ nữa.

Thượng Quan Thành, mày có lẽ đã giống Giang Thần Hi, luân hãm, không thể tự kiềm chế.