Thánh Vũ Xưng Tôn

Chương 69: Luận bàn




Không đợi Sở Thiên mở miệng, Sở Vũ bên cạnh khuyên can nói: "Đã tu luyện trong một khoảng thời gian dài như vậy, hôm nay còn có tuyết rơi, phải chăng con nên nghỉ ngơi mấy ngày, hôm khác tái chiến?"

Nghe vậy Sở Sở cong môi lên, làm bộ muốn khóc. Nước mắt của nàng, từ trước đến nay chính là khắc tinh của Sở Vũ.

Mắt thấy tình huống hiện tại không ổn, Sở Vũ cuống quít sửa lời nói: "Cha sai, muốn so liền so, nghĩ sao làm vậy, so ngay lập tức, so tại đây cũng được."

Đối với việc này Sở Thiên âm thầm khinh bỉ, thái độ cũng đừng biến hoá nhanh vậy chứ, ngay cả chút ý kiến đều không nói ra, không biết ai là cha ai nữa.

Hai tay vòng qua cổ Sở Vũ, Sở Sở lập tức nín khóc mỉm cười: "Ta biết ngay, cha là người tốt nhất."

Sở Vũ dở khóc dở cười, nha đầu từ nhỏ đã biết cách làm nũng khiến hắn cũng bó tay không có cách gải quyết.

Ba người đi ra khu đất trống, Sở Thiên cùng Sở Sở mỗi người chiếm một bên, ma quyền sát chưởng kích động. Sở Vũ sắc mặt nghiêm nghị đứng thẳng, nghiễm nhiên trở thành trọng tài.

Không có cách nào, nữ nhi đã yêu cầu, coi như là vô lý hắn cũng phải làm theo. Cho dù thân là luyện dược sư thâm niên, bây giờ cũng đành phải đổi nghề làm trọng tài.

"Tỷ thí bắt đầu." Sở Vũ ống tay áo vung vẩy, tuyên bố luận bàn bắt đầu.

Tiếng nói vừa mới dứt Sở Sở thôi động nguyên lực trong cơ thể, đôi tay nhỏ huy quang cấp tốc ngưng tụ. Hiển nhiên thái độ hết sức chăm chú, cũng không có hạ thủ lưu tình.

Sở Thiên trong lòng run lên, hắn cũng phát hiện, chiêu này uy lực, thì cường đại hơn rất nhiều so với trận so tài, không thể xem thường. Vội vàng ngưng thần vận chuyển nguyên lực, toàn thân khí tức đột nhiên tăng, âm thanh kẽo kẹt liên tục vang lên.

Đây là tiếng xương cốt bạo hưởng. Hắn tu vi cũng tăng lên, chỉ thiếu chút nữa liền có thể đột phá luyện thể tầng bảy, dùng sức một chút thể nội xương cốt liền sẽ lên tiếng, biểu thị thân thể vô cùng cường đại. Hai chân hơi cong trọng tâm chìm xuống, hai tay như nước chảy mây trôi, bày ra Tu Du kình lên thủ thế.

Sở Sở mũi chân điểm nhẹ mặt đất, thét một tiếng, dưới chân tầng tuyết bị đánh tan, lộ ra phiến đá. Bóng hình xinh đẹp mơ hồ, thân hình đã tới trước mặt Sở Thiên, ngọc thủ sáng chói như sao trời, mang theo tiếng gào thét kình phong chụp về phía bả vai Sở Thiên. Quang mang sáng chói đâm vào mắt Sở Thiên khiến hắn đành phải tạm thời híp mắt tránh.

Huy động Lạc Chưởng dưới trời tuyết, giống như có hiệu quả kì lạ, không biết trùng hợp hay là nàng cố ý gây nên.

Khi mắt nhìn không rõ, Sở Thiên miễn cưỡng mở ra Huyết Yêu đồng. Đình viện to như vậy, tất cả đều bao phủ bên trong linh thức của hắn. Quang mang công kích, hiện rõ mồn một trong đầu hắn.

Bước chân hơi xoáy bả vai hất lên, vừa lúc tránh chiêu đang đánh tới. Trở tay vận chưởng đánh trả, chưởng nhẹ nhàng tự nhiên, rơi xuống thì đột nhiên thay đổi nặng nề. Nhìn như đơn giản bình thường, kì thực dùng tới Tu Du kình cùng Cự Phong song trọng.

Chiêu này thế tới cực kì nhanh chóng, Sở Sở tốc độ mặc dù rất nhanh, lại có vẻ tránh không kịp. Nàng cũng không thấy bối rối, dựng một bàn tay đỡ lấy thế công đang tới.

Bởi vì sợ làm bị thương đối phương, Sở Thiên chỉ dùng tám thành lực đạo. Không thể ngờ được hắn đã có phần khinh địch bị dư lực từ trưởng của đối phương đánh lên tay. Trừ cái đó ra, một chưởng vỗ tới, lại có cảm giác đánh lên miếng sắt. Đối mặt với hắn giống như không phải là một thiếu nữ xinh xắn, mà là Man Thú da dày thịt béo.

Thân có huyết đồng Linh Hồ huyết mạch, Sở Thiên thể chất hết sức đặc thù. Tuy nói hồ tộc am hiểu tinh thần lực, nhưng nhục thể cũng không hề kém cỏi, nhân loại bình thường thực sự không có cách nào so sánh. Nhưng, lần va chạm này hắn không chiếm được tiện nghi, thậm chí bởi vì lưu thủ nên rơi vào hạ phong.

Miệng không nói nhưng Sở Thiên cũng giật nảy cả mình. Sở Sở có một thân thể man lực không hề bình thường. Vị tiểu tỷ tỷ này, từ nhỏ sinh hoạt cùng một chỗ với hắn, cực kỳ thân thiết. Chẳng lẽ đây là năng khiếu bẩm sinh của nàng ấy, hay cũng là huyết mạch biến dị?

Mắt thấy chiếm được tiện nghi, Sở Sở nở nụ cười xinh đẹp, song chưởng huy động quang mang sáng lên, không lưu tình chút nào đánh tới, giống như được thế lấn tới.

Thấy thế Sở Thiên nghiêm sắc mặt, mặc dù luận bàn cùng tiểu tỷ tỷ, nhưng tư vị thất bại, hắn cũng không muốn nếm thử. Bận bịu vận chuyển linh năng, làn da ngưng kết quầng sáng, du động tùy thời phụ trợ chiến đấu. Ngân ban linh năng ngưng tụ tay phải, tay phải nâng lên cuốn lên kình phong, cùng đối phương đối chưởng một chỗ.

Chỉ một thoáng, đình viện mặt đất rung động, không trung bông tuyết cuồng vũ, khắp nơi tràn đầy chưởng Phong Nguyên lực,

Tình hình chiến đấu càng ngày càng nghiêm trọng. Về sau, ngay cả Sở Vũ kiến thức rộng rãi, đều cảm thấy hoa mắt, âm thầm gật đầu lấy làm kỳ.

Phải biết, trước mắt hai người giao đấu, cũng không phải là võ giả khổ tu mấy chục năm, mà chỉ là hai con chim non mới chập chững bước vào võ đạo. niên kỷ chỉ có mười ba mười bốn, có thể đạt được trình độ này. Đừng nói Liệt Nham thành, coi như cả Bách Linh đều rất khó có được.

Sở Vũ suy nghĩ, tình hình chiến đấu lại biến hóa. Hai đạo thân ảnh mơ hồ như hai viên đạn, trong sân không ngừng du tẩu, càng chạy càng nhanh, hung hăng đụng nhau, sau đó lại phân ra hai thân ảnh một trắng một đỏ.

Âm thanh bang bang vang lên, bóng trắng liền lùi mấy bước, phía sau lưng đụng thân cây, cây già chấn động kịch liệt, lá tùng rơi xuống như mưa. Ở chỗ gốc tùng, Sở Thiên thân mang áo trắng, tay vịn thân cây, xoay người há mồm thở dốc, mồ hôi từ trên mặt trượt xuống.

Hồng quang giữa trời hiện lên, bóng hình xinh đẹp bay ngược mười mấy mét, lúc rơi xuống thì chân ngọc điểm trên ngọn núi có hình dáng lỳ lạ. Ngọn núi lập tức hiện ra chí chít những khe hở, mặc dù không có vỡ nát, nhưng cuối cùng cũng không thể dùng.

Gặp tình hình này, Sở Vũ bộ mặt co quắp, không khỏi lộ biểu lộ đau khổ. Núi này vô cùng quý báu, do hắn hao phí một khoản lớn mua được từ phương xa. Tăng thêm không ít phí chuyên chở, sau đó phàn nàn thương gia lòng dạ hiểm độc hồi lâu, lần này thì tốt rồi, nha đầu điên một cước giẫm hỏng.

Nếu như đổi lại là người khác làm ra, mặc kệ bối cảnh cỡ nào. Trước tiên cứ nghiêm trị đã rồi tính sau, càng khiến cho kẻ đó bồi thường gấp bội. Nếu như tâm tình không tốt thì còn phải đem hành hung một trận, xuất ra ác khí trong lòng. Nhưng hết lần này tới lần khác lại là bảo bối nhà mình, mặc hắn phẫn nộ khó chịu, cũng không dám nổi giận với nữ nhi.

"Không biết đời trước tạo nghiệt bao nhiêu, lại có được nữ nhi cực phẳm như thế này."

Nghĩ đến thật bi thương, Sở Vũ im lặng lệ rơi đầy mặt.

Kịch liệt chiến đấu qua đi, Sở Sở nhìn vô cùng chật vật, đôi mi nhíu lại tinh tế thở dốc, đổ mồ hôi lâm ly, áo đỏ dán sát vào thân thể mềm mại, phác hoạ ra đường cong lả lướt.

Đưa tay lau đi mồ hôi, Sở Sở mở miệng nhắc nhở: "Thiên đệ cẩn thận, ta muốn ra tuyệt chiêu."

Vừa nói xong, toàn thân nguyên lực rót vào tay phải, huy quyền quang mang dần dần ngưng tụ, nguyên lực bành trướng, diễn hóa thành trăng tròn sáng chói.

Sở Thiên nghe vậy tay cong lại thành quyền, nguyên lực trong cơ thể mãnh liệt rót vào hai tay, cánh tay cơ bắp căng cứng, áp súc lực lượng.

Hai người hô lên, hai môn tuyệt học mang theo kình phong, đụng cùng một chỗ. Trăng tròn đột ngột vỡ vụn, hóa thành quang vũ đầy trời. Sở Thiên cánh tay phải khẽ run, tam trọng Tu Du kình trùng điệp oanh ra, cùng quang vũ va chạm một chỗ, ba ba tiếng vang bên tai không dứt.

Sóng xung kích lan tràn ra, hóa thành khí sóng thổi nghiêng bông tuyết, mặt đất nứt toác ra. Sở Thiên cùng Sở Sở đều chịu không nổi kình lực, bị lui ra phía sau hơn mười mét, một trận lay động qua đi, cuối cùng ngăn không được thế ngã xuống, mông rê một đường hằn lên trên tuyết.

Hai người thấy đối phương bộ dáng chật vật, không khỏi cười ha ha. Nhất là Sở Thiên, lại xuyên qua cả đại môn, bay thẳng đến sân vườn bên ngoài, cắm đầu trong đống tuyết khiến người người vây xem, Sở Sở cười đến nhánh hoa run rẩy.

"Lần này là hữu nghị luận bàn, kết quả là ngang tay" Nhân lúc có cơ hội, Sở Vũ vội vàng mở miệng phán quyết, một mặt nghiêm túc ngôn từ chính nghĩa. Cuối cùng cũng cản được, nếu không nhà mình còn có thể bị huỷ đi nữa. Trong lúc nói chuyện trộm nghiêng mắt nhìn nữ nhi vài lần, sợ bị cự tuyệt.

Sở Vũ âm thầm kêu khổ, một là lo lắng đồ vật trong sân, hai là lo lắng con gái hắn thụ thương.

Để hắn cảm thấy vui mừng, là cả hai người đều không có ý kiến gì cả.