Tối nay cũng không yên bình chút nào.
Là một trong những thế lực lâu năm của Liệt Nham thành, nhất cử nhất động Sở gia, đều được vô số người quan tâm huống chi là đại sự như cuộc so tài này.
Vô luận thế lực nào, mặc kệ ở chỗ nào, quyền thế như thế nào, quản lý bao nhiêu tài nguyên, đều không ngoại lệ, đều vô cùng quan tâm tới chuyện bồi dưỡng tiểu bối.
Bởi vì bọn hắn biết rằng, chỉ khi tiểu bối chân chính trưởng thành, cung cấp nguồn nhân lực không ngừng, mới có thể duy trì sức sống cho gia tộc. Trái lại, dù dồn hết tất cả bồi dưỡng một người tư chất vô hạn đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là nhất thời, cuối cùng gia tộc suy tàn bởi vì không có lớp trẻ thay thế cho những con người đã già cỗi.
Thí dụ Sở gia, không chỉ thuần tuý là tỷ thí, đó chính là cách thể hiện ra nội tình của một gia tộc hùng mạnh, tự nhiên hấp dẫn rất nhiều người chú ý. Trận so tài kết thúc, trong đó tình hình cụ thể, thông qua miệng vài người, cấp tốc truyền khắp tứ phương, hấp dẫn ánh mắt của vô số cường giả trẻ tuổi cùng thế hệ.
...
Thành nam là nơi ở của Lưu gia, từ mặt đất mọc lên san sát không biết bao nhiêu cao ốc, khắp nơi đại viện sừng sững, khu kiến trúc hùng vĩ như vậy, nhìn qua, đều không tránh khỏi người người ước ao.
"Sưu sưu sưu."
Mấy thân ảnh liên tiếp hiện lên, từ cửa lớn nhoáng một cái tiến vào, hộ vệ ở nhanh chóng thu hồi vẻ mặt kiêu căng, mặt lộ thần sắc cung kính, bởi vì người tiến vào đều là thiên tài trong tộc, lãnh đạm không được.
Sau khi vào trong cửa mấy bước, mấy người mới dừng chân, từng người lộ ra bộ dáng. Người lớn tuổi mập mạp như thương nhân, chính là trưởng lão mới về từ Sở gia, bên cạnh là mấy người trẻ khí tức cuồng bạo khuôn mặt kiêu căng.
Giương mắt đảo qua đám người, trưởng lão mặt giãn ra cười nói: "tình hình Sở gia, ta sẽ tự thân đi bẩm báo cho gia chủ. Còn đám tiểu bối thì các ngươi hãy đi nói một tiếng cho họ biết tình hình."
Hắn thái độ mặc dù điềm tĩnh, mấy vị thiên tài thần sắc lại trịnh trọng, đều biết người này khẩu Phật tâm xà, đồng thanh đáp: "dạ"
Trưởng lão từ từ rời đi, đám người trẻ thì ở lại đàm luận, sau đó chia ra mỗi người một việc.
Tại buồng luyện công lớn nhất của Lưu gia, tiếng vang trầm thấp vang lên liên tục, giống như đặt vật nặng xuống đất. Quanh quẩn bên ngoài là ánh trăng bàng bạc, càng khắc sâu bóng đêm tĩnh mịch.
Trong phòng, một thiếu niên cường tráng tay cầm cột đá thô to, thỉnh thoảng nhấc lên hạ xuống. Cột đá nặng tới ngàn cân, lại bị một tay điều khiển, nhìn qua cảm giác vô cùng thoải mái. Chạm xuống mặt đất chỉ để lại tiếng trầm đục rất nhỏ, mà mặt đất lại trơn nhẵn như cũ, một vết rạn cũng không xuất hiện.
Không thể không nói, không chế lực đạo, đã đạt đến một trình độ vô cùng khủng bố. Phóng nhãn toàn bộ Lưu gia, người trẻ tuổi có thể làm được điều này, chỉ có một người là Lưu Phong, ngoài ra không còn ai khác.
Lưu Phong thân hình tương tự với Sở nghị, lại cao to hơn, vượt qua hai mét, đối với tuổi của hắn thì đây là chuyện vô cùng kinh dị.
Một làn gió thơm thổi qua, hồng quang lóe lên, hiện ra một thân ảnh yểu điệu, khuôn mặt như tranh vẽ, da trắng như tuyết, là một thiếu nữ cực đẹp.
Sớm phát giác được đối phương, Lưu Phong cũng không quay đầu lại, cột đá trong tay cũng từ từ hạ xuống.
Nàng này phương danh Lưu Oánh, dung mạo đã đẹp, tư chất lại cực tốt, người theo đuổi vô số, nhưng thủy chung mắt vẫn cao hơn trán, đối với người bên ngoài mười phần lạnh nhạt.
Nàng xuất hiện mà đối phương không đón tiếp điều đó cũng không khiến nàng tức giận gì, mà ngược lại ngưng thần nín thở kiên nhẫn chờ đợi. Trong chốc lát, thấy đối phương động tác hơi chậm, không nhanh không chậm nói: "Phong ca, Sở gia tộc so đấu đã kết thúc, tiểu muội muốn nói cho huynh tình hình hiện tại."
"Phanh."
Một tiếng trầm đục vang lên, cột đá được thả xuống một cách nhẹ nhàng, nhưng khác với lần trước là nó không bị nhấc lên.
Chậm rãi xoay người lại, Lưu Phong lộ ra khuôn mặt lộ ra vẻ cười: "Tiểu Oánh a. Quan sát trận so tài có thu hoạch được gì không? Sở Phi Dương không dự thi, lần này chiến thắng chắc thuộc về Sở Nghị đi."
Hắn thân thể tráng kiện, tướng mạo cũng anh tuấn. Ánh nến chiếu rọi hai hàng lông mày cùng con mắt như điện, khuôn mặt đường cong rõ ràng lại không lãnh khốc, chỉnh thể làm cho người ta cảm thấy hai cảm giác nặng nề cùng nhẹ nhàng đan xen lẫn nhau vô cùng quỷ dị.
Không nhanh không chậm nói tin tình báo, Lưu Oánh lườm đối phương một chút, vẻ mặt Lưu Phong vẫn bảo trì vẻ bình thản, nghe xong tin tức, khuôn mặt cũng không thay đổi là mấy, khí độ thực làm cho lòng người phục.
"Ừm, đa tạ đã nói cho ta, ngươi vất vả rồi." Lưu Phong nhẹ lời cảm tạ, thái độ không thể điềm tĩnh hơn.
Thấy thế Lưu Oánh không có ở lại lâu, cáo từ rời đi, buồng luyện công hồi phục yên tĩnh, lại tiếp tục chỉ còn Lưu Phong.
Chờ nàng ta đi xa, Lưu Phong vẻ trấn định trong mắt Lưu Phong dần biến mất, dần dần hiện ra vẻ ức chế. Không phải do hắn đánh mất vẻ điềm tĩnh, mà tin tức kia quả thực rất rung động. Sở Thiên kia chỉ mới mười ba tuổi, tu võ hai tháng có thừa, đột phá luyện thể tầng sáu, vượt cấp chiến thắng Sở Nghị. Loại sự tình này, nếu không phải biết rõ tính cách Lưu Oánh, đều hoài nghi ăn nói bậy bạ.
Huống chi đối với người như Sở Nghị, hắn hiểu rất rõ đối phương. Vô luận nguyên lực hay tu vi, còn cả kinh nghiệm chiến đấu, đều đứng hàng đầu thế hệ trẻ tuổi, chủ tu kim sắc chiến thể lại càng mạnh mẽ. Đều không nghĩ tới, người như vậy, lại bại trong tay một người mới.
Trải qua một trận kinh ngạc, trong phòng luyện công, tiếng cột đá chạm đất lại tiếp tục vang lên, Lưu Phong một lần nữa tiến vào trạng thái luyện công. Mặc dù bị thiên phú của Sở Thiên xúc động nhưng hắn cũng không cho rằng địa vị của bản thân mình bị uy hiếp. Dù sao so với Sở Nghị, hắn cũng mạnh hơn không chỉ nửa điểm.
Thân là huyền mạch thiên tài, Lưu Phong xưa này chưa từng tự mãn về bản thâm. Hắn luôn luôn hết lòng tin theo chỉ có chăm chỉ, mới trở là mấu chốt trở thành cường giả, nếu chỉ dựa vào thiên phú của bản thân thì cũng chỉ là đồ vứt đi.
...
Thành Bắc là tầng tầng kiến trúc của Tống gia, vẻ ngoài không hiển hách giống Lưu gia, mà làm cho người ta cảm thấy sức mạnh nội liễm bên trong. Nếu có cao minh võ giả tới đây, chắc chắn phát giác rất nhiều chỗ bất phàm.
Vô luận thủ vệ, hay tộc nhân tuần tra, từng bàn chân vững vàng, khí tức ổn định, đều là võ giả có tu vi không hề bình thường. Ở chỗ tối càng có nhiều khí tức âm u ẩn núp, cường độ, dù là Uẩn Khí cảnh, đều sẽ cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Trong một chỗ lầu các xa hoa, xung quanh là phòng ốc mang dáng vẻ nặng nề làm nổi bật như hạc giữa bầy gà, triều khí phồn thịnh.
Tộc nhân ngẫu nhiên đi qua nhìn lại, trên mặt đều hiện ra ngạo khí thật sâu, nơi đây là nơi ở của thiên tài trong tộc, Ngọc công tử cũng đang ở tại chỗ này.
Lầu các đại sảnh sáng như ban ngày, một thịnh yến đang được cử hành. Sáo trúc mời rượu âm thanh bên tai không dứt, ở đó có mười mấy tên đệ tử đang ngồi, bên dưới lại có nghệ nữa vừa múa vừa hát để lấy thêm tửu hứng.
Một thân ảnh bỗng nhiên lách vào, biểu lộ thần thái mỏi mệt hẳn là lúc xuất phát qua vội vàng, tới gần thêm mấy bước, hướng vị công tử ngồi giữa nói: "Ngọc công tử, tin tức Sở gia truyền đến, ngài cần phải nghe tình huống hiện tại của cuộc so tài?"
Tống Ngọc vẫn không nhúc nhíc, đối với tất cả mọi người như không nghe thấy, tiếp tục cười đùa không ngớt.
"Công tử." Thiếu niên nghĩ là thanh âm quá nhỏ, liền tăng lớn âm lượng nhắc nhở.
"Chờ một chút." Thanh âm lăng lệ vang lên, Tống Ngọc vẫn ngưng mắt nhìn ca múa, hắn không lên tiếng ai cũng không dám đình chỉ. Một chút vũ nữ thấy hắn chú ý, ra sức nhảy hơn, so với lúc nãy phát huy tốt hơn mấy lần.
"A." Thiếu niên có chút ngây người, lời nói vừa đến cuống hòng, liền quay ngược trở lại?
"Tiểu Ngọc bảo ngươi chờ lấy."
Lời nói phát ra từ một thiếu nữ mặc váy màu lục ngồi cạnh Tống Ngọc, nàng là tỷ tỷ của Tống Ngọc, Tống Thanh Thanh, chỉ có nàng, mới dám nói thay Tống Ngọc.
Mặt nàng hiện rõ vẻ xem thường, người này xem ra lăn lộn lâu vậy cũng toi công, ngay cả quy củ cũng đều không hiểu, kéo xuống tâm tình đang vui vẻ của bọn họ.
Tống Thanh Thanh lên tiếng, thiếu niên bất đắc dĩ cũng đành phải chờ lấy.
Đợi đã lâu, ca múa kết thúc, Tống Ngọc y nguyên không có mở miệng, Tống Thanh Thanh lại thừa dịp này, lấy ra trang kính soi soi khuôn mặt mình, đôi mắt đẹp nháy nháy, bên trong miệng phát ra âm thanh nhỏ nhẹ: "Nói một chút đi."
Đại tiểu thư ra lệnh, thiếu niên không dám thất lễ, nói hết sự tình, nói xong thấy công tử có vẻ không chú ý, liền nói bồi thêm một câu: "Sở Thiên kia con mắt rất cao minh sau này chắc chắn sẽ trở thành một đối thủ mạnh mẽ của công tử, vẫn nên đề phòng hắn một chút."
Nghe vậy Tống Ngọc đột nhiên nhìn qua, trong mắt hàn quang bắn ra tứ phía: "Hừm, ngươi nói cái gì??"
Theo ánh mắt của hắn, bốn phía không khí đột nhiên ngưng trọng, thiếu niên cảm thấy mình như trong một trận chiến, ứng phó không đúng liền bị xé thành từng mảnh nhỏ.