Thánh Vũ Xưng Tôn

Chương 25: Lịch luyện kết thúc




Lần này tham gia lịch luyện đám đệ tử Sở gia phân tán khắp nơi trong Tuyết Tùng Lâm, khí thế ngập trời chém giết cùng đủ loại yêu thú, nhờ chiến đấu, bàn tay cầm kiếm đã bắt đầu chai sạn, từng thiếu niên non nớt đã dần trở lên thành thục.

Khác biệt với những người khác, lại có hai tên đệ tử thần sắc vội vàng hành tẩu giữa rừng cây rậm rạp, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bốn phía, giống như đang tìm kiếm ai đó.

Hai người một nam một nữ, nam thì mập mạp, tròn vo giống như là viên thịt, tay cầm một thanh kiếm bản rộng, không ngừng quơ quơ, thứ này kết hợp với thân thể mập mạp lại vô cùng uy thế, giống như một con mãnh thú đang đói khát vậy.

Nữ tử thì tướng mạo xinh đẹp, đôi mắt trong veo, mặc váy màu xanh nhạt phối hợp với những đường cong mềm mại của cơ thể, đủ để khiến nam nhân nào đã nhìn qua nàng, trong đầu khó kiềm được những ý nghĩ sai trái.

Bọn họ chính là Sở Bảo cùng Sở Sở đang trên đường tìm kiếm Sở Thiên. Băng Tức Hùng truy kích Sở Thiên để lại những vết chân to trêm mặt đất, đủ để họ lần theo, một đường đi tới. Chỉ là đi đã lâu, trong rừng động vật đi lại, dấu chân dần dần mơ hồ, đến đây gần như đã không thấy gì nữa.

Sở Sở lướt đôi mắt hiện rõ vẻ lo lắng tìm kiếm khắp nơi, nếu như mất đi manh mối, muốn tìm một người ở Tuyết Tùng Lâm, không khác gì mò kim đáy bể.

Thiên đệ nếu có thể thoát khỏi Băng Tức Hùng, chắc chắn sẽ trở về chỗ cũ tụ họp cùng bọn hắn, chẳng lẽ lại phải ngồi đợi hắn quay lại?

Nàng có chút không cam tâm, Băng Tức Hùng sau khi đột phá rất khó đối phó, nếu như Sở Thiên không thoát thân được, lại gặp phải nguy hiểm gì thì làm sao bây giờ. Ngồi chờ ở chỗ cũ không phải là một ý kiến hay, cần phải tiếp tục tìm kiếm nhưng manh mối đến đây lại biến mất.

Người lo lắng thường thường sẽ đem sự tình nghĩ đến nghiêm trọng hơn. Giờ phút này Sở Sở liền nghĩ đến một vài sự tình kinh khủng, càng về sau, đầy trong đầu nàng là hình ảnh Sở Thiên không địch lại và đang dần lâm vào tuyệt cảnh, mọi chuyện nàng nghĩ như đang xảy ra vậy, không khỏi lệ tràn khoé mi, nước mắt lưng tròng giống như lúc nào cũng có thể khóc.

"Sở Sở tỷ!"

Âm thanh gọi tên Sở Sở như sét đánh trong lòng nàng, nhìn lại theo hướng âm thanh phát ra, mái tóc bạc trắng, áo trắng như tuyết, không Sở Thiên lại ai?

May quá, ngươi không bị thương chứ. Một khắc này, Sở Sở vô cùng thành kính cảm tạ trời xanh.

Thời gian dài lo lắng chồng chất đã khiến nàng mất đi lý trí, bước nhanh tới nhào vào lòng Sở Thiên, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết. Thân thể thiếu nữ thanh xuân, bị Sở Thiên cảm thụ thật rõ ràng, bất quá hắn cũng không làm ra việc gì vô lễ, mà lắp bắp nói: "Sở Sở tỷ..."

Sở Sở ổn định lại cảm xúc, chậm rãi khôi phục vẻ bình thường, trong lòng ngạc nhiên, mình làm sao lại mất kiểm soát như vậy.

Nghĩ đến hành động vừa rồi, gương mặt xinh đẹp của nàng bỗng nhiên đỏ ửng, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Sở Thiên, nhìn thấy bên cạnh Sở Bảo miệng thì há to, trên mặt nàng lại càng đỏ rực, giống như là quả cây chín mọng vậy.

Làm sao ta lại quên còn một tên dở hơi đứng ở đây vậy, mập mạp trông thật đáng ghét, mở mệng lớn như vậy làm gì a, đó cũng chỉ là việc nhỏ thôi mà, coi như giật mình, thì cũng dừng khoa trương như vậy chứ?

Sở Sở hung hăng lườm đối phương một cái, Sở mập mạp tỉnh táo lại, rụt cổ lại biểu thị chịu thua. Bãi bình Sở Bảo về sau, Sở Sở hướng vẫn ngẩn người Sở Thiên giải thích: "Đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ qua lo lắng cho ngươi."

Nói xong chính nàng cũng không tin thứ mình vừa nói, da mặt mỏng không nhin được lại đỏ ửng, dậm chân hờn dỗi, điềm nhiên quay người chào hỏi Sở Bảo, ba người lần theo đường cũ đi về.

Trên đường trở về, Sở Sở đi cách xa Sở Thiên, một mình bước nhanh về phía trước, Sở Bảo biết nàng đang chột dạ. Cũng không có ý định vạch trần tâm tư của nàng, nha đầu kia nhìn nhã nhặn, sau khi cắn thuốc trở nên hung ác thế nào hẵn cũng thấy qua, huống chi lúc này còn liên quan tới tên quái vật Sở Thiên, đều không thể chọc vào, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện a...

Trong rừng rậm, đại thụ che trời, cây cỏ mọc rậm rạp, khắp nơi tràn ngập vết tích đánh nhau, mấy cây đại thụ vài người ôm không hết bị chém đổ ngổn ngang, giống như phải tiếp nhận kình lực khủng bố, thảm cỏ trên mặt đất cũng bị dày xéo, mặt đất bằng phẳng giờ đã trở thành mấp mô, giống như bị người ta oanh tạc vô số lần.

Nơi đây chắc chắn đã trải qua vô số trận chiến, khả năng trởi về như cũ là rất khó. Tại một gốc cây còn may mắn sống sót sau trận chiến giống như có ba người ngồi trên mặt đất.

Nơi đó chính là hai người Sở Ảnh cùng Sở Quyên. Trải qua một hồi điều trị, Sở Ảnh đã xủ lý xong vết thương, khó khăn lắm mới khôi phục một phần chiến lực, ngồi xếp bằng phương vị cùng Sở Quyên góc cạnh tương hỗ. Mặc dù ngồi, hai người vẫn vô cùng đề phòng, tay đè binh khí, sức mạnh toàn thân không hề che giấu chút nào thả ra ngoài, chủ yếu để đe doạ mãnh thú xung quanh.

Ở giữa hai người, một đại hán cao lớn đang ngồi điều tức. Người này chính là huấn luyện viên của họ La Thành. Máu nhuộm khắp người hắn, vết thương khắp cả người, phải biết hắn là võ giả uẩn khí cảnh, nguyên lực có thể tuỳ tiện che kín toàn thể, lực phòng ngự càng hơn Băng Tức Hùng, lại bị thương đến mức như vậy, cuộc chiến thực sự khốc liệt.

Đối với việc này Sở Ảnh âm thầm tắc lưỡi, kinh nghiệm của hắn có chút phong phú, tự nhận bản trân đã trải qua bao trận huyết chiến, nhưng xem ra, vẫn chưa thể so sánh cùng La huấn luyện viên.

Thánh Vũ đại lục cường giả vô số, mỗi một vị cường giả đều có chỗ hơn người, người bình thường đều muốn đạt được địa vị đỉnh cao như bọn họ, chỉ có cường giả mới hiểu rõ, mỗi một chút thực lực thu được, đều không nhờ may mắn, để có nó phải đẫm qua xác của bao người, người bình thường khó mà chịu được dằn vặt cùng đau khổ.

Sở Quyên trong lòng cảm động, La huấn luyện viên không để ý thương thế việc đầu tiên là quay về chỗ bọn họ, bỏ qua bản thân mà lo lắng cho bọn họ trước.

Người giống như La huấn luyện viên, tuy khác họ, nhưng bởi vì ơn thu nhận của gia tộc, đối đối với tiểu bối trong gia tộc quan tâm không kém bao nhiêu, đối với các tiểu bối trong tộc đi lịch luyện, hắn cũng toàn lực bảo hộ.

Thương thế của hắn rất nặng, không phù hợp với việc đi lại, lại cố gắng chống tay chạy tới, trong lúc chạy vết thương vỡ ra, nên toàn thân mới toàn là máu. Nếu hắn còn đủ sức, hắn còn muốn đi giúp đỡ Sở Thiên, nhưng vì đi đến đây đã là cực hạn, nên đành phải ở đây vận chuyển linh lực, chữa trị thương thế.

Trong bóng tối ẩn nấp một con sói hoang, nó đang vô cùng đói khát, trong đầu đã biến mấy người kia thành một bữa ăn ngon, hai mắt xanh mơn mởn trông rất hung ác, chậm rãi tiến về phía trước, nó chợt phát giác ra một ánh mắt lăng lệ đang nhìn mình, cẩn thận dừng lại dò xét đối phương.

Ở Quyên cắn chặt hàm răng, đôi mắt đẹp hung dữ liếc nhìn con sói, lộ ra một bộ mặt hung thần ác sát. Cùng lúc này Sở Ảnh cũng đưa ánh mắt lạnh băng tới, con sói cảm giác nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống rất nhiều, một loại cảm giác nguy hiểm xông tới.

"Ngao ô!"

Do dự thật lâu, con sói cuối cùng cũng đành bỏ đi, kêu một tiếng trầm thấp, quắp đuôi chui vào trong bóng tối. Con mồi tốt, phải có mạng mới hưởng dụng được, hai người trước mắt khí tức mạnh mẽ, nhìn thế nào cũng không giống người lương thiện.

Tuyết Tùng Lâm khác với những nơi khác, nơi đây nhìn như bình tĩnh, bên trong lại chứa đầy nguy cơ. La huấn luyện viên ngồi xuống vỏn vẹn chỉ một lúc, đã có mấy mãnh thú tiến đến, đều cảm nhận được khí tức của hai người mới bỏ đi.

May mà ngoài Băng Tức Hùng, phụ cận cũng không có yêu thú cường đại tồn tại, nếu tới mà là yêu thú hậu kỳ, chắc chắn chịu không nổi.

Hai người Sở Ảnh chờ đợi trong lo lắng, La huấn luyện viên đột nhiên mở mắt ra, trong mắt tinh quang hiện lên, toàn thân chấn động mạnh một cái, một cỗ uy áp khuếch tán ra, bốn phía cỏ cây cũng rung lên bần bật. Hắn đã dùng nguyên lực tinh thuần áp chế thương thế, mặc dù không thể nói là hoàn toàn áp chế được, nhưng cuối cùng cũng có chút sức để tự vệ.

"Ân, nên đi tìm kiếm Sở Thiên. Yêu thú hậu kỳ nguy hiểm vô cùng, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không thì làm sao giải thích được với gia tộc?"

La huấn luyện viên lúc trước đã hỏi được từ miệng của Sở Quyên và đã hiểu rõ được tình hình chiến đấu, biết Băng Tức hùng đã tiến hoá, trong lòng lo lắng tình cảnh của Sở Thiên, hắn cố đè xuống thương thế, liền đứng dậy dự định đi cứu viện. Chuẩn bị lên đường thì chợt dừng chân lại, trên mặt vui mừng, bởi vì ba người Sở Thiên lần lượt xuất hiện trong tầm mắt.

Hắn cười lớn tiến đến vỗ vào ngực Sở Thiên hai cái: "Hảo tiểu tử, có thể đào thoát từ miệng của hậu kỳ yêu thú, thật khó lường a."

Nghe vậy Sở Thiên âm thầm bật cười, nếu huấn luyện viên biết hắn đã giết con gấu, không biết sẽ kinh ngạc đến mức nào. Chuyện xảy ra cũng quá ly kỳ, nói dăm ba câu cũng không đủ. La huấn luyện viên thì cho rằng, hắn chạy trốn được là tốt rồi. Dù sao, luyện thể tầng năm chém giết yêu thú hậu kỳ, nghe quá kinh dị.

Sở Sở lo lắng hỏi: "La đại thúc, người cùng ngươi chém giết lúc nãy, người biết hắn sao, hắn thuộc thế lực nào? Người này càng như thế khiêu khích ta Sở gia, lá gan cũng không hề nhỏ."

Lịch luyện là tiêu điểm chú ý của các đại gia tộc, mỗi lần đều sẽ cử rất nhiều cường giả bảo vệ, người này dám tập kích với La huấn luyện viên, đây là hành động khiêu khích không thể nghi ngờ, dù là thế lực nào đi nữa, chắc hẳn đều sẽ nổi trận lôi đình.

"Hắn đệ đệ ta." La huấn luyện viên trầm giọng nói.

Mọi người không khỏi kinh ngạc, Sở Sở miệng khẽ nhếch, hiển nhiên nàng cũng chưa thể tiếp nhận thông tin này. Người này làm việc âm tà, chắc chắn không phải người lương thiện, không ngờ lại là đệ đệ của La huấn luyện viên, thật là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.

"Việc này ta sẽ bẩm báo kĩ càng với người trong tộc, các ngươi không cần quá quan tâm. Đệ đệ ta đã gia nhập tà đạo, các ngươi có thể tránh liền tránh. Tương lai thực lực tăng lên, gặp lập tức chém giết, không cần lưu tình."

Nói đến đệ đệ, cảm xúc của La huấn luyện viên bỗng nhiên trùng xuống, nhưng lời nói lại như chém đinh chặt sắt, rất quả quyết.

Đám người càng thêm giật mình, dù là huynh đệ ruột thịt cũng không hề lưu tình, phải thù hằn đến mức nào cơ chứ.

Sở Sở biết rõ La huấn luyện viên làm người trượng nghĩa, hiểu rõ vấn đề hai người là anh em ruột nhưng hình như quá khứ lại có nhiều mâu thuẫn.

La huấn luyện viên đám người xung quanh, hắn cùng Sở Ảnh bị thương chưa khỏi hẳn, Sở Thiên vừa trải qua ác chiến, ba người khác cảm xúc bất ổn. Huống chi lần tập kích này cũng cần nói lại với người trong tộc.

"Lịch luyện đến đây là kết thúc, xếp hàng trở về." Hắn phất phất tay ra lệnh, khuôn mặt chợt hiện ra vẻ khen ngợi: "Tất cả mọi người biểu hiện rất tốt, nhất là Sở Thiên, ta chờ mong biểu hiện của ngươi trong trận so tài."

Nghe vậy tổ viên nhóm nhao nhao kích động lên, đối với trận so tài sắp tới càng thêm chờ mong, cho dù lão luyện trầm ổn như Sở Ảnh cũng nhịn không được sinh gợn sóng trong lòng.

Chỉ cần được người khác khen ngợi một câu, liền phảng phất có được toàn bộ thế giới, người trẻ tuổi đều có điểm giống nhau...

"Xoát xoát xoát!"

Mấy thân ảnh nhanh chóng lướt qua, đánh vỡ yên tĩnh của rừng rậm, cũng hù dọa vô số chim chóc, La huấn luyện viên dẫn đầu trở về gia tộc.

Lúc này mặt trăng chưa lên tới đỉnh, bị cành lá rừng cây chia thành hàng ngàn hàng vạn hình khác nhau, làm cho lòng người yên tĩnh đến lạ.

Ở cuối đội ngũ, Sở Thiên cùng Sở Sở đi cách nhau không xa, ánh trăng chiếu qua thân ảnh bọn họ, xẹt qua khuôn mặt của hai người trẻ tuổi.

Hôm nay không biết sao, bọn họ như có chuyện muốn nói cùng đối phương, tuy nhiên ai cũng không muốn mở miệng trước, bởi vậy cả hai đều trầm mặc. Những giữa hai người dường có một lực hút nào đó, lại không hẹn mà cùng đi cuối cùng, hai người đứng sát nhau, dường như sóng vai tản bộ vậy.

"Chuyện ngày hôm nay, không cho phép suy nghĩ nhiều nha. Nhìn ngươi dũng cảm, tỷ tỷ chỉ muốn cổ vũ cho ngươi chút thôi." Sở Sở bỗng nhiên mở miệng đánh vỡ trầm mặc.

Sở Thiên há hốc mồm, nhìn chằm chằm Sở Sở, chỉ cảm thấy tỷ tỷ hôm nay trông thật xinh đẹp dưới ánh trăng. A, sao nàng lại đỏ mặt?

Sở Sở chạy trốn giống như đổi theo bộ đôi phía trước, chỉ lưu lại một bóng lưng tuyệt mỹ.

Chúng ta edit một chương dùng hơn 2h đồng hồ, nếu cảm thấy đây là một bộ truyện hay đáng đọc hãy bỏ ra vài phút viết đề cử giúp truyện có nhiều người đọc hơn, giúp chúng ta có động lực để làm tiếp bộ truyện này, cuối cùng chúc mọi người có thời gian đọc truyện vui vẻ!