[Thanh Vũ] Thanh Phù

Chương 26




Bị kinh sợ khiến cho thân nhiệt nóng rần lên, Phùng Kiến Vũ ngủ cũng không có cảm giác yên ổn, giật mình tỉnh dậy rất nhiều lần, chỉ cần không thấy Vương Thanh ở bên người, nó liền gấp đến độ vừa khóc vừa kêu, cho đến hắn ôm mình, mới có thể an tâm nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi. Vương Thanh chỉ có thể gọi người đem thức ăn đưa vào trong phòng, ăn chút gì đó đơn giản, sau đó lại ôm lấy nó tiếp tục trấn an. Vô luận đối với người nào bị phát sinh chuyện như vậy, nhất thời sẽ cần một hồi lâu khó khăn mới có thể hoàn toàn khôi phục.

“Bảo bối, ăn cháo đi, ăn xong rồi lại uống thuốc.” Vương Thanh không dám mở đèn, trong phòng chỉ còn ánh sáng từ đèn ngủ. Từ trong ánh sáng yếu ớt, Vương Thanh đứng lên muốn đi lấy thuốc, tiếng cửa vừa mở cũng thiếu chút nữa hù dọa nó, Vương Thanh chỉ có thể cố gắng đem động tác làm thật chậm, tận lực càng ít phát ra âm thanh.

“Ân ……” Trên người ra một thân mồ hôi, Phùng Kiến Vũ bây giờ cảm giác đầu choáng váng, không còn chút sức lực nào, bụng có chút đói, nhưng nó lại ăn không vô, cố gắng ăn xong một chén cháo, thân thể cảm giác có thêm chút khí lực, cầm ly nước ấm uống thuốc, sau đó chui vào chăn trong, ngước mắt nhìn Vương Thanh.

“Không cần sợ a, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra, ngủ đi, chờ đến khi thân thể con khỏe lại, chúng ta đi đem chó con nhỏ về nhà, được không?” Vương Thanh cố ý kêu bạn bè gửi đến rất nhiều hình chó con nhỏ, chó lông vàng, chó Poodle, chó Pomeranian, còn có rất nhiều video, đều là hình ảnh chó con chơi đùa, hắn điều chỉnh âm thanh vừa phải đưa qua cho Phùng Kiến Vũ xem. “Thích không? Có phải đặc biệt rất có ý tứ?”

“Hô......” Phùng Kiến Vũ ôm điện thoại di động một mực nhìn, năng lực phân tán sự chú ý của động vật nhỏ quả thật kinh người, rất nhanh nó đã quên mất sáng sớm hôm nay đã xảy ra chuyện gì, trên mặt cũng lộ ra mỉm cười.

“Không bằng nuôi nhiều thêm mấy con đi, nuôi một con sẽ có lúc nó cũng cảm thấy tịch mịch a, lúc chúng ta không có ở nhà, sẽ không có ai cùng nó trò chuyện.” Vương Thanh cảm giác được thân thể của Phùng Kiến Vũ đang dần dần buông lỏng, từ từ theo tiết tấu vỗ vỗ bụng nó, “Có muốn ngủ thêm một lát nữa không, hay là muốn thức dậy ba cùng chơi với con?”

Phùng Kiến Vũ vỗ vỗ gối đầu, nó lúc này mới phát hiện quần áo trên người Vương Thanh đã bị nó vo thành nhăn nheo, nó vuốt lại quần áo cho Vương Thanh, lại vỗ vỗ gối đầu, ý tứ là muốn hắn bồi mình cùng nhau ngủ.

“Được, ba đi thay quần áo ngay, vừa lúc có cảm giác buồn ngủ, cũng thật lâu rồi ba không có ở nhà ngủ trưa như vậy.” Cởi ra quần áo nhăn nheo trên người, Vương Thanh lưu loát thay vào áo ngủ thoải mái, trở về trên giường nằm xuống, “Được rồi, ngủ đi, một giấc tỉnh dậy bệnh sẽ đỡ hơn, khỏi bệnh rồi chúng ta sẽ đi xem chó nhỏ ngay.”

Chó nhỏ quả nhiên vẫn có ma lực, Phùng Kiến Vũ có được cảm giác ngủ an ổn hơn rất nhiều, chẳng qua là tay chân vẫn sẽ có lúc không tự chủ co quắp lại, bất quá cũng không có bị giật mình nữa. Sau khi tỉnh dậy, lại đi tắm qua một lần, đổi một thân áo ngủ thoáng mát, Phùng Kiến Vũ cảm giác thoải mái hơn, chẳng qua là khi đi ngang qua thư phòng, trên người vẫn không nhịn được run lên, Vương Thanh giúp nó đem tất cả đồ dùng và bàn học trở về phòng ngủ, tính toán đợi kỳ nghỉ qua đi, hắn sẽ kêu người đến sửa sang lại thư phòng, nhất định phải không có một điểm nào tương tự giống lúc trước.

Ở nhà ngây người hai ngày, bệnh của Phùng Kiến Vũ rốt cuộc cũng trở nên tốt hơn, chỉ là mỗi khi nhìn thấy người lạ, nhất là nam sinh sinh viên, sẽ không nhịn được trốn sau lưng Vương Thanh. “Đi thôi, chúng ta đi xem chó con nhỏ chịu không! ” Vương Thanh giúp nó thay một bộ quần áo, áo thun đơn giản cùng quần jeans, trên mặt thủy chung mang theo ưu sầu nhàn nhạt, Phùng Kiến Vũ chỉ khi nắm thật chặc tay của Vương Thanh mới dám bước ra cửa.

Còn chưa tiến vào tiệm thú cưng, ở bên ngoài đã nghe thấy rất nhiều tiếng kêu của chó và mèo, đi vào tiệm xem, không riêng những con vật này, thỏ thương thử cũng một ứng câu toàn, Phùng Kiến Vũ ôm lên một con mèo Exotic lông ngắn không chịu buông tay, con mèo kia cũng đặc biệt ngoan ngoãn, để cho người ta ôm liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật, bị vuốt đến thư thái, phát ra âm thanh “khù khù” ngáy ngủ, trên người mang theo hoa văn màu đỏ cam trông rất giống với chú mèo Garfield ở trong phim hoạt hình.

“Vương tiên sinh, chó nhỏ đều đang ở phía sau, đều đã dứt sữa, hiện tại chỉ cần cho ăn một ít thức ăn cho chó và uống nước là được rồi. Tự nuôi cũng sẽ rất tiện, bọn chúng cũng biết tự mình đi vệ sinh, không cần dạy, đều là những đứa rất biết điều.” Ông chủ của tiệm thú cưng chính là họ hàng của Ngô Kỳ, là một người đàn ông mập mạp, mang mắt kính, thời điểm đối đãi với chó mèo hết sức tỉ mỉ ôn nhu.

“Hiểu Vũ, chúng ta đi xem chó nhỏ, bỏ con mèo này xuống đi.” Vương Thanh cũng không muốn nó mất hứng, nên nói thêm một câu sau vào, “Nếu con thích nó như vậy, thì lần sau ba dẫn con đến đây nữa được không?”

“Ân......” Phùng Kiến Vũ vội vàng gật đầu một cái, đặt con mèo lên ghế dành cho khách, để cho nó ở trên ghế mềm tiếp tục ngủ gà ngủ gật.

Phía sau tiệm thú cưng có mấy căn phòng nhỏ được bày trí đặc biệt, bên trong là chó mẹ cùng một đàn chó con nho nhỏ, mọi người đều phải đứng cách một khoảng xa, nhưng dù đứng cách thật xa vẫn có thể nghe được tiếng kêu của chó nhỏ chơi đùa. Phùng Kiến Vũ tò mò ánh mắt mở to, cửa vừa mở ra, mấy con chó nhỏ nghịch ngợm từ trong khe cửa chui ra.

“Mấy cái đứa quỷ nghịch ngợm này! Lại muốn đào ngục đúng không?! ” Ông chủ vội vàng bắt lại mấy con chó nhỏ tính toán chạy ra bên ngoài thăm dò thế giới, một tay đem hai con ôm vào trong phòng, thả lại bên người mẹ của tụi nó. “Vào trong xem đi, chó này rất biết điều.”

Vương Thanh cũng bị những tiểu tử này làm cho mê mẫn, sờ bên này một cái, trêu chọc bên kia một cái, “Hiểu Vũ, rất là đáng yêu a …… chúng ta chọn một con trong đám này đi?” Vương Thanh đã sớm quên tính toán ngay từ đầu của hắn, cái gì mà chó hộ vệ, chó sủng vật, ở trước mặt một đám chó con vừa mới cai sữa này, tất cả đều gạt sang một bên.

Phùng Kiến Vũ quan sát con này một chút, sờ sờ con kia một chút, con chó nhỏ cùng chó mẹ cũng hết sức ôn thuận, còn đặc biệt quấn người, nhìn thấy có người tới, đứng lên tiến tới bên tay nó, đưa mũi ngửi ngửi mùi, lại liếm liếm lòng bàn tay của nó, khiến cho Phùng Kiến Vũ có chút thụ sủng nhược kinh. Đột nhiên nó nhìn thấy một ổ chó con trong góc phòng, màu lông của đám chó con nhỏ bên trong thoạt nhìn có chút hỗn loạn, phẩm loại tựa hồ như là gần giống với giống chó ta thường gặp, nó chỉ chỉ ổ chó trong góc, tò mò nhìn chủ tiệm.

“Cái đó a …… là ổ chó con trước đó được người cứu trợ, mẹ của bọn chúng bị xe đụng, thời điểm đưa đến đây đã sớm tắt thở, chúng tôi phải làm phẩu thuật đem chó con từ trong bụng lấy ra, chó con vẫn còn sống, nhưng lại không có mẹ, đều là được các chó mẹ ở trong phòng này thay phiên nuôi lớn, bọn chúng cũng rất là biết điều, chính là phẩm loại …… đều là giống chó nông thôn Trung Quốc. Loại chó này giữ cửa rất tốt, tính thông minh cũng rất cao, chỉ là nhìn có chút không được đẹp mắt mà thôi. Nếu ngài không ngại thì có thể mang về, tổng cộng có bốn con, đã có người đặt trước hai con rồi.” Ông chủ rất kiên nhẫn giải thích cho hắn, lại đem một con chó nhỏ từ trong ổ ra, “Thật ra thì chó ta so cùng các loại chó cưng khác dễ dàng nuôi hơn rất nhiều, cũng không dễ ngã bệnh, cũng không có nhiều phiền toái để chăm sóc, còn rất trung thành, rất dễ huấn luyện, còn biết cách băng qua đường, đặc biệt tốt.”

“Vậy tôi lấy bọn chúng! Thật thích hợp.” Vương Thanh sờ một con chó vẫn còn đang ngủ, thành công làm cho một con khác trong số đó mở mắt, “Thật đáng yêu! Đúng không, Hiểu Vũ.”

“Ân......” Phùng Kiến Vũ hung hăng gật đầu hai cái, trong đó có một con trông có đến tám phần giống với chó con mình nuôi lúc trước, nó chỉ chỉ một con toàn thân lông vàng, đỉnh đầu có một nhúm lông mao trắng, vội vàng ôm vào trong ngực, ở trên người nó qua lại sờ thêm hai cái, con chó nhỏ mở mắt, dùng chóp mũi quệt qua quệt lại lỗ mũi Phùng Kiến Vũ, lại ở trên mặt nó liếm một cái, “A a a a......” Phùng Kiến Vũ một khắc nhìn thấy con chó này liền thích, chỉ chỉ một con khác màu xám tro vân trắng, quyết định lấy hai con này.

“Thật tốt quá, bọn chúng cũng đã từng đánh nhau một trận, cũng biết tự đi vệ sinh, tôi đây còn tưởng rằng phải đợi rất lâu mới có người chịu nhận nuôi …… Đại đa số người đến xem chó vẫn thích chú trọng vào phẩm loại hơn, rất nhiều người xem thường loại này chó ta này. Thật ra thì chó ta một chúng cũng không thua kém những giống chó khác.” Ông chủ xem ra là người chân chính yêu thích động vật, đối đãi với động vật nhỏ này vô cùng yêu thương, đem tất cả làm thành một gia đình, cũng sẽ không vì phẩm loại cao thấp của bọn chúng mà phân biệt đối xử.

“Phẩm loại không quan trọng, có thể cho nhà chúng ta giữ cửa, thời khắc mấu chốt còn có thể nhảy ra bảo vệ chủ nhân là được rồi, dáng dấp nhìn được hay không ngược lại không quan trọng lắm.” Vương Thanh sờ sờ hai con chó nhỏ, hắn cảm thấy loại chó ta này thoạt nhìn có tinh thần nhất, đối với hai người xa lạ như hắn và Hiểu Vũ, cũng hiện ra một chút cảnh giác. “Bọn chúng có cắn người không?”

“Điều này …… nếu được huấn luyện tốt thì sẽ không, bất quá ý thức lãnh địa của bọn chúng phi thường mạnh, một khi có người xa lạ xâm phạm lãnh địa, bọn chúng sẽ lập tức hành động công kích. Về phần trung thành, điều này ngài có thể hoàn toàn yên tâm, tuyệt đối giống như là Husky và Alaska! Đều có khả năng phân biệt được người có ý tốt hay không.” Ông chủ đối với tập tính của nhiều loại chó khác nhau đều hiểu vô cùng rõ, nói nhiều đến mức đầu của Vương Thanh cũng ong ong, “Ngài nếu lo lắng bọn chúng cắn người, có thể bắt đầu huấn luyện thật tốt từ giờ a.”

“Không phải, ta lo lắng bọn chúng sẽ không cắn người …… chó quá đàng hoàng, cũng không khác gì với chó đồ chơi.” Vương Thanh ôm con chó nhỏ màu xám tro kia ra ngoài, “Ta vốn chính là muốn nuôi chó hộ vệ, bọn chúng có thể dài bao lớn?”

“Ân …… đại khái là hình thể trung đẳng, không biết ba của bọn chúng bao lớn, mẹ của bọn chúng là dạng lớn đầu, tuyệt đối không phải là loại chó nhỏ một cước có thể đá văng.” Ông chủ đưa tay miêu tả dáng dấp hình thể của chó mẹ được bao lớn, “So với giống chó lớn thì không mấy cao to, nhưng so với giống chó trung bình thì cũng thuộc dạng uy vũ hơn nhiều, trên người cũng có thể thấy bắp thịt, thoạt nhìn lại trông rất đẹp!”

“Vậy thì tốt, chúng ta còn cần một ít thức ăn cho chó cùng đồ dùng thú cưng, giúp chúng ta tính toán giá cả, cùng nhau mang đi.” Vương Thanh nhìn khắp phòng dành cho chó, ổ chó, chậu nước, bồn thức ăn, những thứ này đều là nhất định phải có. Trong nhà còn có vườn hoa, nhưng cũng thể để cho bọn chúng tùy ý phá hư, còn cần cả nhà cầu, phải tương ứng thích hợp với chúng, còn có chất khử mùi, chất đuổi côn trùng ngoài da, sữa tắm, thuốc miễn dịch trong cơ thể …… những thứ này tựa hồ đều cần phải mua cả bộ, “Bọn chúng cũng cần phải đánh răng sao?”

“Đánh răng có thể có chút phiền toái, nhưng đối với hàn răng của chó cũng có chỗ tốt, tôi lấy cho ngài một bộ bàn chãi đánh răng đi, không cần mỗi ngày phải đánh, theo định kỳ là được rồi.” Ông chủ đem tất cả đồ dùng mà bọn họ cần từ hàng trên kệ lấy ra, mỗi một lần bán đi một con chó nhỏ, ông đều cảm thấy có chút đau lòng, “Chó con cũng không cần thu tiền, vốn chính là để nhận nuôi, có người nguyện ý nuôi bọn chúng chính là chuyện tốt. Bọn chúng tương đói quen với loại thức ăn cho chó này, bao lớn cầm theo không tiện, tôi đưa cho ngài bao nhỏ vậy, mỗi lần chỉ cần một muỗng nhỏ là đủ rồi, dùng thêm một ít nước uống, tuyệt đối không thể ăn quá nhiều, ăn nhiều không tiêu sẽ rất phiền toái.”

Phùng Kiến Vũ ở một bên lắng nghe nghiêm túc, thỉnh thoảng gật gật đầu, đồng ý với dặn dò của ông chủ. Nó ôm lấy hai con chó nhỏ, từ từ thả bọn chúng vào trong lồng tre, một lát khi về nhà là có thể thả ra rồi. Vương Thanh cùng ông chủ cùng nhau đem một đống đồ dùng bỏ vào cốp xe phía sau, có thể chọn được loại chó thích hợp như vậy, hắn cũng rất hài lòng. “Hiểu Vũ, ôm chó con về nhà thôi, lần sau sẽ dẫn con đến đây chơi nữa.”

Phùng Kiến Vũ ôm lấy lồng chó, đưa ngón tay cùng bọn chúng chơi đùa, dáng vẻ vui vẻ thỏa mãn khiến cho Vương Thanh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Xem như lúc hắn không có ở nhà, cũng sẽ có hai tiểu tử trung thành này thay hắn bảo vệ nó.