[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm

Chương 49




Trịnh Tề cùng Anna đến thăm khiến cho tâm tình của Đại Vũ trở nên tốt hơn rất nhiều, hơn nữa còn có rất nhiều người thật sự lo lắng cho Đại Vũ, Vương Thanh liền gọi Ngõa ca, Khải Hi bọn họ đến làm bạn với Đại Vũ.

Có thể là bọn họ cố gắng quá nhiệt tình, trên mặt Đại Vũ dần dần có lại nụ cười, cho đến khi cha mẹ của Vương Thanh từ Đài Loan trở về Bắc Kinh.

Khi đó đã là vào tháng tám.

Là thời điểm khí trời nóng bức nhất.

“Vương Thanh, ba và mẹ của con đang ở biệt thự ngoại ô, con trở lại cùng chúng ta nói chuyện một chút.”

“Con bây giờ không rãnh.” Vương Thanh nhíu chân mày “Con đang ở bệnh viện.”

“Vương Thanh, con muốn bức chết ba và mẹ con sao?”

“… Được ” Vương Thanh nhìn Quách Đào và Đại Vũ đang nói cười qua cửa sổ thủy tinh, sau đó thỏa hiệp “Một lát nữa con sẽ về.”

Vương Thanh đẩy cửa ra thì nhìn thấy Ngõa ca đang giúp Đại Vũ gọt một trái táo, không khỏi cau mày “Ngõa ca, anh gọt táo thì cách Đại Vũ xa một chút.”

“… A, được …” Ngõa ca bĩu môi, ủy ủy khuất khuất lui vào một góc ở ghế sa lông.

“Đại Vũ,” Vương Thanh đưa tay xoa xoa tóc Đại Vũ, ôn nhu mở miệng “Lát nữa anh phải ra ngoài một chuyến, em có muốn ăn gì không?”

Đại Vũ suy nghĩ một chút rồi lắc lắc đầu nhỏ, sau đó biểu lộ vẻ mặt muốn nói lại thôi.

“Ân?” Vương Thanh tiến gần mặt Đại Vũ, hơi thở của hai người gần sát nhau.

Quách Đào ở một bên làm như không nhìn thấy.

“Anh … nhanh đi... rồi mau trở lại …” Đại Vũ nhỏ giọng nói.

Sau khi Đại Vũ không thể nhìn thấy, người mà cậu lệ thuộc vào nhất, người mà cậu tín nhiệm nhất, chính là Vương Thanh.

Nhận biết điều này khiến cho Đại Vũ cũng cảm thấy rất khổ não, nhưng là không có biện pháp, tim của cậu rất chân thật phản ánh ý nghĩ của cậu.

“Được.” Vương Thanh thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng cười, đem Đại Vũ kéo vào trong ngực, lỗ tai của Đại Vũ dán vào lồng ngực Vương Thanh, tiếng cười nhẹ nhàng của Vương Thanh xuyên thấu qua lồng ngực tiến vào tai Đại Vũ.

Đại Vũ chỉ đơn giản là cảm thấy vô cùng an tâm.

“Đào ca, Ngõa ca, các anh ở chỗ này giúp em chiếu cố Đại Vũ một chút. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho em.” Vương Thanh hôn một cái vào trán Đại Vũ, sau đó đứng dậy rời đi.

Quách Đào cười híp mắt nhận lấy ly nước, sau đó đặt mông ngồi ở bên cạnh Đại Vũ.

“Được a được a, cậu cứ yên tâm đi đi.”

Vương Thanh bất động, nheo mi nhìn Quách Đào.

Ngõa ca liếc mắt, kéo ngược Quách Đào đến trên ghế ngồi sát bên giường.

“Anh sẽ trông chừng anh ta.” Ngõa ca đem trái táo đã gọt xong phân nửa thả vào trong tay Đại Vũ, một nửa kia thì đưa lên miệng cắn cái rụp “Cậu yên tâm, buổi chiều anh cũng không có việc, ở chỗ này bồi Đại Vũ, sẽ không rời đi một bước.”

Vương Thanh gật đầu, sau đó mở miệng phát ra khẩu âm.

Cảm ơn hai người.

//

Ai cũng biết gia cảnh nhà Vương Thanh rất hiển hách, ba Vương mẹ Vương là sự kết hợp giữa một gia đình giàu có và một gia đình học giáo, nhưng Vương Thanh từ nhỏ cho đến lớn là một người rất có chủ kiến.

Ban đầu khi Vương Thanh báo rằng quyết định theo đuổi chuyên ngành nghệ thuật, bước chân vào giới giải trí, ba Vương không phải là không ngăn cản.

“Vương Thanh, sau này con vẫn phải kế thừa doanh nghiệp của gia tộc, con vẫn quyết định làm như vậy thật sao?”

“Phải.”

Một chữ đơn giản ngăn lại tất cả phản đối của ba Vương.

Con trai của mình, mình sao lại có thể không rõ ràng. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là chuyện Vương Thanh muốn làm thì ai cũng không thể ngăn trở hắn.

Ba Vương chưa từng nghĩ rằng, quyết định đó đã nghịch chuyển cả cuộc đời Vương Thanh.

Đúng vậy, Vương Thanh đã gặp phải Phùng Kiến Vũ.

Gặp phải người trong cuộc đời hắn không thể dứt bỏ.

Lúc Nghịch Tập vừa ra mắt đã trở thành một sự kiện hot, mẹ Vương cũng đã xem qua.

Mẹ Vương vẫn cảm thấy diễn phim cũng không có gì, dù sao tất cả đều là giả, nhập vai quá sâu là bởi vì con trai mình diễn tốt.

Mẹ Vương còn rất kiêu ngạo, xem như diễn mà thành thật thì con của mình cũng sẽ không thích một người con trai.

Huống chi sau này Phùng Kiến Vũ còn sang Mỹ đóng phim đến tận tám năm. Cho dù là rất hoài nghi, nhưng sự việc diễn ra như vậy cuối cùng cũng đem hết thảy nghi ngờ gạt bỏ đi.

Nhưng ba Vương mẹ Vương thật sự chưa từng nghĩ qua, nguy hiểm lớn nhất chính là từ giả trở thành sự thật.

Huống chi, trước khi diễn bộ phim kia, Vương Thanh đã sớm yêu Phùng Kiến Vũ.

Sau này, Vương Thanh ở lễ trao giải không màng tất cả thẳng thắn thừa nhận tình yêu mấy chục năm qua của mình.

Ba Vương mẹ Vương muốn bất tỉnh.

Làm sao có thể?

Con của bọn họ ưu tú như vậy, hiếu thuận như vậy, ấm áp như vậy, tốt đẹp như vậy,

Làm sao có thể … yêu một người con trai?

Bọn họ tức tốc từ Đài Loan chạy về Bắc Kinh, trên máy bay lại xem được video Đại Vũ bị chụp trộm.

Người như vậy, làm sao có thể xứng với con trai ưu tú của mình.

Nhưng khi Vương Thanh về nhà hướng bọn họ hai gối quỳ xuống một khắc kia,

Tất cả phiền muộn đều biến thành dày đặc đau lòng.

Đây chính là con của bọn họ a.

Đây chính là con trai vô cùng kiêu ngạo của bọn họ không đứng trước bất kỳ ai mà cúi đầu a.

Con trai từ nhỏ cho đến lớn cũng chưa từng khiến cho bọn họ phiền lòng.

Nhưng lại vì một người con trai khác, không màng thế tục bất chấp một thứ tình cảm không được cho phép, quỳ xuống.

“Ba, mẹ, **bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, con kiếp này không thể lập thất sinh con, là con bất hiếu.”

“Con không thể thừa kế doanh nghiệp của gia tộc, con muốn mang Đại Vũ di dân đến Pháp để bảo vệ em ấy, là con bất nghĩa.”

“Con không thể cung phụng ba mẹ, để cho hai người an hưởng tuổi già, là con bất trung.”

“Ba, mẹ, con biết rất rõ ràng con như vậy là bất hiếu bất nghĩa bất trung, nhưng con vẫn ngoan tâm làm như vậy.”

“Dù là hôm nay hai người muốn mạng của con, cũng không thành vấn đề, mạng này của con vốn chính là hai người đã ban cho.”

“Nhưng Phùng Kiến Vũ cũng là mạng của con a.”

Khi ba Vương mẹ Vương nghe xong lời nói này của hắn, bọn họ cũng biết không có cách nào nghịch chuyển được sự việc rồi, mẹ Vương khóc không thành tiếng.

Con trai của bà đến tột cùng có bao nhiêu khổ sở, bà không phải không biết. Một bên là người bản thân yêu sâu đậm, một bên là song thân ba mẹ, ở giữa còn có người hâm mộ cùng thế tục trách mắng.

Con trai của bà vẫn một mực duy trì bộ dáng quật cường như vậy mà sống.

Nhưng hiện tại lại ôm một dáng vẻ tuyệt vọng, đau đớn khổ sở mà quỳ ở đó.

Đây chính là con của bọn họ.

Là yêu thương duy nhất của bọn họ.

Là lí do duy nhất kéo dài sinh mạng của bọn họ.

Chẳng lẽ thật sự muốn đoạt lại sinh mạng của Vương Thanh sao.

Chẳng lẽ bọn họ thân là cha mẹ lại thật sự muốn giết chết con mình sao.

Ba Vương nhìn mẹ Vương che mặt khóc rống, cuối cùng là không đành lòng lệ rơi đầy mặt.

“Được, con đi đi, nhưng con vĩnh viễn vẫn là con trai của ba. Ở Pháp phải sống cho thật tốt, nhưng con phải cùng Đại Vũ thường xuyên trở lại thăm chúng ta một chút.”

Ba Vương trầm mặc hồi lâu, mở miệng.

Điều này chính là ý tứ đồng ý.

Vương Thanh hé miệng, hốc mắt đỏ bừng.

Khom lưng dập đầu xuống đất.

Thật xin lỗi,

Ba mẹ,

Xin tha thứ con trai bất hiếu.

Vương Thanh lệ nóng đập trên sàn nhà.

Kiếp này, Phùng Kiến Vũ chính là điều mà con không thể dứt bỏ.

Nếu như có kiếp sau, con vẫn nguyện làm con trai của hai người để hồi báo hai người.

_______________________________

**“Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại”

(Tội bất hiếu có ba: không con nối dõi là tội lớn nhất)

Là lời nói của Mạnh Tử, chép trong thiên “Ly lâu thượng” của sách Mạnh Tử. Nhưng sách này thì lại không ghi lời giải thích của chính Mạnh Tử về hai điều bất hiếu kia. Về hai điều này thì Triệu Kỳ đời nhà Hán, khi chú giải sách Mạnh Tử, đã cho rằng một là hùa theo cha mẹ mà đẩy cha mẹ vào chỗ bất nghĩa; hai là không chịu ra làm quan để lấy bổng lộc mà nuôi cha mẹ lúc cha mẹ đã già. Còn cách hiểu thông thường hơn thì cho rằng một là không vâng lời cha mẹ, hai là không chăm lo học hành để phụng dưỡng cha mẹ.