[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm

Chương 28




Đại Vũ cũng không biết vì sao đã trải qua nhiều năm như vậy mà Vương Thanh vẫn tràn đầy sức sống như thường.

Người hâm mộ đều cho là Vương Thanh thích chơi trò mất tích không động thái, nhưng thật ra thì Vương Thanh bất quá chỉ là muốn thầm lặng cùng cậu chơi đùa.

Chẳng hạn như, Bằng đạo vừa mới cho Vương Thanh một tuần nghỉ ngơi, Vương Thanh ngay lập tức đặt mua vé máy bay dẫn cậu chạy tới Tây Tạng.

Tây Tạng đối với thế nhân mà nói là một địa phương thần bí. Đưa tay lên xúc cảm như chạm phải trời xanh, khí trời mỏng manh mà tinh khiết, những dãy núi tuyết nối tiếp chập chùng; ở nơi này chụp hình cũng không cần phải chỉnh sửa, ánh mắt đi nơi nào cũng đều là phong cảnh.

Hướng đến nơi này, người như Vương Thanh và Đại Vũ buông bỏ xuống hết thảy chạy đến Tây Tạng quả thật là vô cùng ít.

Lại còn là người đột nhiên bảo rằng muốn đi du lịch, nói đi liền đi, quả thật là không phải nhiều. 

Thời điểm khi Đại Vũ yên vị trên máy bay còn không ngừng oán giận Vương Thanh, có nhiều thời gian thì để dành ngủ nướng cũng tốt a, cũng không cần phải nhọc thân đi tới nơi này chạy qua nơi nọ.

Lúc đến nơi mới biết, nơi này chính là một nơi đầy tịnh hóa tâm linh.

Cuộc sống đô thị tiết tấu quá nhanh, nhất là minh tinh như bọn họ thường xuyên kín mít lịch làm việc.

Đến Tây Tạng mới phát hiện, tay chạm tới trời, đụng tới sao không phải chỉ nằm trong truyền thuyết xinh đẹp.

Không khí nơi đây quả thật rất mỏng, nhưng mang lại cảm giác cả người đều có thể thư thái.

Đại Vũ đơn giản là vì sự dụng tâm của Vương Thanh mà âm thầm khen ngợi trong lòng.

Đại Vũ nhắm mắt lại, giang hai tay tận tình hô hấp không khí của vùng núi, Vương Thanh ở phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Đại Vũ, đem đầu tựa vào bên tai Đại Vũ.

Thanh âm trầm thấp từ tính truyền vào tai,

**“Một năm ấy, ta dập đầu nằm rạp trên sơn lộ, chẳng vì gặp gỡ, chỉ để kề cận hơi ấm của người,

Một đời ấy, ta chuyển nước chuyển non dời Phật tháp, chẳng vì tu lai sinh, chỉ để giữa đường cùng người gặp lại.”

Thanh âm của Vương Thanh quả thật êm tai vô cùng, từng âm từng chữ đầy hữu thanh khí lực. Lúc ban đầu Đại Vũ cũng là vì Vương Thanh ở buổi thi văn nghệ đọc lên bài thơ kia, nên cậu mới chú ý đến Vương Thanh, nhớ mãi không quên.

Thương Ương Gia Thố.

Mỗi người khi nhắc đến Tây Tạng, nhất định sẽ nhắc qua ngài.

Sinh bất phùng thời, tâm bất nhập thất.

(Sinh ra không vào thời điểm tốt, thân tâm không bồi dưỡng được an lạc)

Không vương vấn thế tục, siêu thoát cùng hồng trần, tình yêu ngỡ như phai nhạt nhưng lại thâm sâu vùi lấp hồng trần, lấy thân thử tình.

Thương Ương Gia Thố lúc còn trẻ là một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, hơn nữa lại cuồng nhiệt trong tình yêu, có một thanh mai trúc mã, một cô gái mà mình khuynh tâm yêu thương.

Nhưng năm ấy đối với chủ ý của Tàng Vương ngài không thể không tuân theo, cứ như vậy, ngài đã từ bỏ người mình thương, hai người thiên nhai cách biệt.

Tình cảm giữa cậu và Vương Thanh quả thật đúng là tương tự, là sự kết giữ mơ hồ và bất an.

Nghị luận của thế tục cũng giống như chỉ ý của Tàng Vương, đều là một loại quyết định tử hình.

Vậy bọn họ …

“Thương Ương Gia Thố …” Đại Vũ nghĩ đến những thứ này, tỏ ra muốn nói lại thôi.

“Yên tâm.” Chất giọng Vương Thanh như có trọng lượng trấn định lòng người “Anh sẽ không vứt bỏ em, anh không phải là ngài ấy.”

Đại Vũ sửng sốt, sau đó lại yếu ớt cười.

Mình thật đúng là quá lo lắng rồi.

Vương Thanh cũng không phải là Thương Ương Gia Thố, làm sao mà anh ấy có thể buông bỏ mình chứ?

Phùng Kiến Vũ biết rất rõ ràng, cho dù là hành hạ nhau cả đời, Vương Thanh cũng sẽ không bao giờ buông tha cho cậu.

//

“A Tinh A Tinh A Tinh, ” Một nữ sinh thấy được một màn trước mắt, che miệng kinh ngạc mở to hai mắt, kích động nhỏ giọng kêu một cô gái khác mắt ngủ lờ mờ “Mau nhìn xem, đây có phải Thanh ca cùng Đại Vũ không! ”

“Cái gì?! Tểu Bạch, cậu có phải hoa mắt không a, làm sao có thể …” Cô gái tên A Tinh trong nháy mắt im bặt, nhìn theo phương hướng Nghệ Tiểu Bạch đang chỉ, đồng thời hít một ngụm khí lạnh “Ôi trời ơi, là thật đây này…”

Hai người thuần túy là áp lực quá lớn nên muốn đi đâu đó giải tỏa.

Thuần túy là chọn một nơi thích hợp để đi du lịch, nói đi liền đi.

Nhưng lại vô tình bắt gặp người mà bản thân yêu thích mười năm Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ.

Thật sự là, quá hoa mắt rồi.

“Này,” Nghệ Tiểu Bạch đưa ngón tay nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo A Tinh “Chúng ta không nên quấy rầy bọn họ.”

A Tinh gật đầu một cái, hai người lập tức yên lặng rời đi, để lại cho Vương Thanh cùng Đại Vũ một phần yên tĩnh.

“Tiểu Bạch, không có chụp hình, cũng không có ký tên, cậu không hối hận sao?”

“Tại sao lại hối hận a? Tại sao lại muốn quấy rầy hai người họ, hai người bọn họ hạnh phúc là tốt rồi ~ Thật may quá, bọn họ quả nhiên là chung một chỗ.”

“Đúng vậy, không nên quấy rầy, bọn họ hạnh phúc là được rồi.”

“Nhưng quả thật là muốn khóc a! ”

“Tớ cũng vậy! ”

A Tinh và Tiểu Bạch hai mắt ứ lệ.

Thật tốt quá, mười năm, hai người rốt cuộc đã ở bên nhau.

Mười năm ước hẹn, tất thành hiện thực.



Vương Thanh cùng Đại Vũ không hề biết chính mình đã bị người khác nhìn thấy. Đã là chạng vạng tối, hai người vốn đã tính toán trước nói muốn đến ngụ ở thôn dân. Bốn tiếng rưỡi đường bay, cộng thêm một tiếng đường xe, lại còn phải leo nhúi, Đại Vũ thật sự là mệt mỏi đến mắt mở không lên.

“Đến!” Vương Thanh thấy đầu nhỏ Đại Vũ gật gà gật gù, không nhịn được cười trực tiếp đi đến trước mặt Đại Vũ ngồi xổm xuống “Anh cõng em.”

“A, được.” Đại Vũ mở mắt không nổi trực tiếp bò lên “Nếu như anh thấy mệt thì nhớ kêu em nha.”

Giọng mũi đô đô làm nũng khiến cho lòng Vương Thanh cũng trở nên mềm nhũn.

Cõng em thì làm sao có thể mệt mỏi?

Đột nhiên nhớ đến một câu hỏi của Quách Đào.

Thiên hạ to lớn luôn có người so với cậu ấy thích hợp hơn, tại sao không phải cậu ấy thì không thể?

Bởi vì Đại Vũ đã ngủ say, Vương Thanh thoáng chốc lại quay lại trông chừng, sợ Đại Vũ nằm trên lưng hô hấp sẽ không thông.

Nhìn thấy bộ dáng Đại Vũ toàn tâm toàn ý tín nhiệm mình như vậy, khiến cho Vương Thanh lại càng quyết định sẽ cố gắng chiếu cố cậu cả đời.

Giống như là tại nơi này có được câu trả lời.

Em là người mà anh không thể dứt bỏ, là người mà anh không thể nhượng bộ.

Một đời một lần, một lần một đời.

Phần tình cảm này.

Đến chết không buông.

_______________________________

**Trích từ bài thơ《 Một ngày, một tháng, một năm, một đời ấy 》của Thương Ương Gia Thố.

Sinh vì Phật, sống vì tình

Thương Ương Gia Thố (hay Tsangyang Gyatso, phiên âm tiếng Tạng: tshang-dbyangs rgya-mtsho), vị Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 6 của Tây Tạng, người tới mười bốn tuổi bước vào ở Bố Đạt La cung, tuy là người mang duyên với Phật, nhưng vẫn quyến luyến hồng trần, vẫn có những vần thơ tình da diết đến mức làm người ta đau nhói. Rồi tới những năm tháng lưu đày sau này, tình yêu của ông cũng không thể bị băng tuyết chôn vùi hay lửa đỏ thiêu cháy.

(Người Tây Tạng xem Đạt Lai Lạt Ma là hiện thân của Quan Thế Âm. Mỗi một Đạt Lai Lạt Ma được xem là tái sinh của vị trước.)

Tương truyền trước khi được chọn làm Đạt Lai Lạt Ma ông từng có một ý trung nhân thông minh xinh đẹp ở quê. Hai người cả ngày bầu bạn cùng nhau, trồng trọt chăn nuôi, thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng sâu đậm. Sau khi Thương Ương Gia Thố tiến nhập cung điện Potala, ông chán ghét cuộc sống nhàm chán cứng nhắc của người đứng đầu Hoàng giáo trong thâm cung, luôn tưởng nhớ những sinh hoạt phong phú trong dân gian, vương vấn ý trung nhân xinh đẹp. Vào ban đêm ông thường cải trang xuất cung, gặp gỡ tình nhân, theo đuổi cuộc sống tình yêu lãng mạn. Vào một ngày tuyết lớn, Thiết Bổng Lạt Ma (Tàng Vương) buổi sáng ngủ dậy, thấy có dấu chân người trên tuyết, bèn lần tìm theo dấu chân, cuối cùng thấy dấu chân biến mất trong tẩm cung của Thương Ương Gia Thố. Sau đó Thiết Bổng Lạt Ma trừng phạt nghiêm khắc người Lạt ma hầu cận bên cạnh Thương Ương Gia Thố, còn cho người xử tử ý trung nhân của ông, giam lỏng Thương Ương Gia Thố. Những câu chuyện lãng mạn tương tự như thế được truyền lại rất nhiều, nhưng đều kết thúc trong bi kịch.

Một ngày, một tháng, một năm, một đời ấy

1.

Một đêm ấy, ta nghe trọn một đêm Phạn ca, chẳng vì lĩnh hội, chỉ để tìm một chút hơi thở của người.

Một tháng ấy, ta xoay qua tất cả luân kinh, chẳng vì siêu độ, chỉ để chạm đến dấu tay của người.

Một năm ấy, ta dập đầu nhận lấy bụi trần ai, chẳng vì hướng Phật, chỉ để kề cận hơi ấm của người.

Một đời ấy, ta leo qua cả Thập Vạn Đại sơn, chẳng vì tu lai sinh, chỉ để giúp người an bình hạnh phúc.

Một đêm, một tháng, một năm, một đời ấy.

2.

Một khắc ấy, ta giơ cao phong mã, chẳng vì cầu phúc, chỉ vì đợi chờ người trở lại,

Một ngày ấy, nhắm mắt giữa kinh điện mù hương, bỗng nghe thấy chân ngôn trong lời người tụng,

Một tháng ấy, ta xoay hết tất cả luân kinh, chẳng vì siêu độ, chỉ để chạm đến dấu tay của người,

Một năm ấy, ta dập đầu nằm rạp trên sơn lộ, chẳng vì gặp gỡ, chỉ để kề cận hơi ấm của người,

Một đời ấy, ta chuyển nước chuyển non dời Phật tháp, chẳng vì tu lai sinh, chỉ để giữa đường cùng người gặp lại.

Cánh hạc tiên trắng muốt trên trời cao, xin cho ta mượn đôi cánh của người

Ta chẳng muốn bay tới miền xa thẳm, đến Litang liền quay về

Chỉ là, vào đêm hôm ấy

Ta quên đi hết thảy, bỏ cả tín ngưỡng, chẳng màng đến luân hồi

Chỉ vì, đóa hồng từng nỉ non trước Phật kia, đã sớm chẳng còn vẻ lấp lánh như ngày cũ.

3.

Một khắc ấy, ta giơ cao phong mã, chẳng vì cầu phúc, chỉ vì đợi chờ người trở lại,

Một ngày ấy, nhắm mắt giữa kinh điện mù hương, bỗng nghe thấy chân ngôn trong lời người tụng,

Một tháng ấy, ta xoay hết tất cả luân kinh, chẳng vì siêu độ, chỉ để chạm đến dấu tay của người,

Một năm ấy, ta dập đầu nằm rạp trên sơn lộ, chẳng vì gặp gỡ, chỉ để kề cận hơi ấm của người,

Một đời ấy, ta chuyển nước chuyển non dời Phật tháp, chẳng vì tu lai sinh, chỉ để giữa đường cùng người gặp lại.

Đầu tiên tốt nhất đừng gặp nhau, như thế sẽ không phải yêu nhau. Thứ hai tốt nhất đừng hiểu nhau, như thế sẽ không phải nhớ nhau.

Thứ ba tốt nhất đừng giúp nhau, như thế sẽ không phải nợ nhau. Thứ tư tốt nhất đừng luyến tiếc, như thế sẽ không lại nhớ nhau.

Thứ năm tốt nhất đừng yêu nhau, như thế sẽ không phải bỏ nhau. Thứ sáu tốt nhất đừng đối mặt, như thế sẽ không gặp lại nhau.

Thứ bảy tốt nhất đừng lầm lỡ, như thế sẽ không phải phụ nhau. Thứ tám tốt nhất đừng hẹn ước, như thế sẽ không phải dây dưa.

Thứ chín tốt nhất đừng nương tựa, như thế sẽ không phải cận kề. Thứ mười tốt nhất đừng gặp gỡ, như thế sẽ không cần gặp lại.

Nhưng mà, đã từng gặp mặt còn hiểu nhau, gặp lại chẳng thà chưa từng biết. Làm sao có thể cùng người đoạn tuyệt, tránh cho sinh tử hóa tương tư.

4.

Một đêm ấy, ta nghe trọn một đêm Phạn ca, chẳng vì lĩnh hội, chỉ để tìm một chút hơi thở của người.

Một năm ấy, ta dập đầu nằm rạp trên sơn lộ, chẳng vì gặp gỡ, chỉ để kề cận hơi ấm của người,

Một đời ấy, ta chuyển nước chuyển non dời Phật tháp, chẳng vì tu lai sinh, chỉ để giữa đường cùng người gặp lại,

Một đời này, ta thoát khỏi linh hồn bị ràng buộc, chuyển thế luân hồi, chỉ để cùng người gặp lại,

Một năm này, ta tìm khắp trăm núi ngàn sông, đột nhiên quay đầu, đã là biển hóa nương dâu,

Một tháng này, ta quét hết lá bồ đề rụng, chẳng vì nối lại Phật duyên, chỉ để chặt đứt si niệm,

Một ngày này, ta chôn chặt những chuyện đã qua, lại ngưng bước Phật, thế nhưng lòng ta, loạn đã nghìn năm.

Trích: 《Mật Mã Tây Tạng》

Nguồn: ©Miquocholy