Nghĩ đến Phùng Kiến Vũ uống rượu vào sẽ thành ra cái dạng gì, Vương Thanh dù thế nào cũng không yên tâm để cậu trở về phòng ngủ. Lão Bạch chỉ là đưa Cố Ninh về phòng kí túc xá, tên kia tối nay chắc hẳn vẫn về phòng. Suy nghĩ được mấy phút, một ý nghĩ bỗng quét qua đầu Vương Thanh với cái tên "khách sạn gần trường học".
"Đi thôi...".
Trên đường lúc này không còn bao nhiêu người, Vương Thanh nắm tay cậu dắt về phía trước, Phùng Kiến Vũ rất nghe lời, cũng không hỏi hắn đi chỗ nào, cứ vậy mà ngoan ngoãn đi theo.
Đây cũng là lần đầu Vương Thanh cùng người mà hắn thích ngủ ở bên ngoài.
Đứng ở quầy lễ tân đăng kí phòng, trong lúc đợi đưa chìa khóa phòng cả người Vương Thanh đều thấy hoảng hốt. Phảng phất như bà dì kia ánh mắt sắc lẹm đã sớm nhìn thấu mấy cái suy nghĩ không hay trong đầu hắn.
Khách sạn nhỏ này là dùng nhà dân xây lại, cầu thang vừa nhỏ lại vừa hẹp, đi ngang qua một phòng còn có thể nghe thấy tiếng ti vi cực lớn ở bên trong vọng ra.
Cuối cùng cũng đến gian phòng nhỏ, bên trong không có điều hòa cũng không có cửa sổ, chí ít khi mở cửa đi vào cũng có được chút không khí mát mẻ. Phùng Kiến Vũ thấy giường liền nhào tới, Vương Thanh có gọi thế nào cũng không chịu đứng lên.
"Vậy em nằm đây a, không được chạy loạn, anh sẽ về ngay. Nhớ chưa?".
Phùng Kiến Vũ mơ hồ đáp trả hai tiếng, Vương Thanh cúi đầu hôn một cái lên tai cậu xong mới đóng cửa đi ra ngoài mua bàn chải cùng khăn mặt. Siêu thị nhỏ bên cạnh nửa đêm vẫn còn mở, ông chủ đeo kính thu tiền khăn mặt và bàn chải đánh răng, còn đưa ra một hộp nhỏ: "Cái này đang khuyến mãi, mua một tặng một. Thanh niên như cậu dùng mấy cái này rất tốn, nên thừa dịp đang rẻ mua nhiều một chút...".
Vương Thanh mặt đỏ tới tận mang tai liếc cái hộp kia mấy lần: "Không, không cần...".
Hắn vội vã chạy về phòng nghỉ nhỏ, vừa mở cửa thì suýt chút nữa là ngất đi. Phùng Kiến Vũ của hắn không biết từ lúc nào đã cởi hết quần áo, trần như nhộng mà nằm lỳ trên giường.
Ánh đèn mờ mờ bên trong phòng nhỏ phản chiếu lên đường cong trên người cậu, Vương Thanh trong lòng lộp bộp hai tiếng, hạ thân đột ngột căng thẳng, nhanh tay vội vội vàng vàng mà đóng cửa.
"Đại Vũ, Đại Vũ. Em không lạnh à".
Phùng Kiến Vũ mơ mơ màng màng trở mình, cau mày nhìn Vương Thanh trước mắt: "Anh tới rồi?. Nhanh cởi quần áo, một lát nữa Từ Khoát về!".
Vương Thanh ngay cả cười khổ cũng không nổi. Đây là thói xấu gì vậy, uống nhiều rồi tự cởi quần áo của bản thân thì không nói, sao lại muốn đem quần áo của người khác cùng cởi ra theo?. Vương Thanh chưa kịp phản ứng, Phùng Kiến Vũ cả người trơn nhẵn không biết thế nào lại bắt đầu ngang ngược, trực tiếp đem hắn đè xuống giường, không đầu không đuôi mà hôn lung tung. Thế nhưng cậu hạ thủ lại rất chuẩn, vô luận là bóp ngực hay cởi quần áo điều lưu loát lạ thường.
"Em đây là có bài hết rồi phải không?. Là giả bộ phải không?".
Vương Thanh thở hổn hển bị Phùng Kiến Vũ mạnh mẽ ghìm chặt xuống, hạ thân bị đầu gối của cậu chỉa vào, bao nhiêu đây thôi cùng đủ khiến cho dục vọng của hắn trong nháy mắt nhân lên gấp bội.
Phùng Kiến Vũ tay từ ngực sờ xuống phía dưới, tiến sâu vào trong quần Vương Thanh sờ soạng, miệng lẩm lẩm: "Rừng rậm sâu thẳm".
(Nói chứngồimòđoạnnàylúcnửa đêmkhôngnhịn đượccườilăn lộnmộtlúc, thậtsựhạnhánngônngữ rồi^O^ ^O^)
Vương Thanh thật sự không muốn vào lúc này lại cười phá lên, hắn thật không hiểu người này đang nghĩ cái gì trong đầu nữa. Xoa xoa lỗ tai mềm dẻo của Phùng Kiến Vũ, quấn quýt lấy đầu lưỡi mà dây dưa. Phùng Kiến Vũ hừ một tiếng, cả người mềm nhũn dính sát lấy Vương Thanh, vật giữa hai chân đang nóng hừng hực cọ cọ lên đùi hắn.
Tay từ trên đầu trượt xuống bả vai, đi qua thắt lưng, rồi nhào nặn cái mông rắn chắc. Vương Thanh bắt đầu cảm thấy không còn được tỉnh táo, đại khái là rượu hắn uống vào đến lúc này mới phát huy tác dụng, cảm thấy hôn bao nhiêu cũng không đủ, ôm bao nhiêu cũng không thỏa mãn.
Phùng Kiến Vũ hôn cũng hôn được rồi, liền rời môi của hắn tiến dần xuống cổ, đến xương quai xanh bắt đầu liếm vòng xung quanh. Vương Thanh xoa nhẹ tóc cậu: "Muốn làm gì?".
Phùng Kiến Vũ không đáp lời, kéo áo phông của hắn lên trên, cắn một cái lên ngực hắn. Vương Thanh bị đau liền kêu lên một tiếng, nắm lấy tai cậu kéo về phía sau. Nhưng Phùng Kiến Vũ giống như chỉ cắn thôi thì không đủ, phải vừa cắn vừa liếm mới cảm thấy vui.
Lúc Phùng Kiến Vũ hôn xuống đến cơ bụng, Vương Thanh chính là sợ. Sợ vạn nhất người này cũng cắn một cái y như vậy ở chỗ đó thì thật sự náo nhiệt rồi.
"Được rồi, được rồi. Đừng làm rộn".
Phùng Kiến Vũ căn bản nghe không vào, uống nhiều rồi hình như chỉ muốn làm mấy cái chuyện thân thiết, ai cũng không ngăn lại được, một bộ nhất định phải đem tiện nghi mà chiếm hết, mang tất cả những gì học được đem ra sử dụng một lần.
Cậu gạt tay Vương Thanh ra, cởi bỏ quần của hắn, trước tiên ở bên đùi trong cắn một cái, cắn xong lại liếm dần lên phía trên.
Vương Thanh vừa nén tiếng thở dốc vừa thở dài. Không biết Phùng Kiến Vũ học mấy thứ này từ lúc nào, cái gì cũng nhớ kĩ hết.
Đầu lưỡi mềm mại của Phùng Kiến Vũ liếm dọc lên hạ thân hắn, nhẹ nhàng đảo qua phần đỉnh đầu, chỗ lỗ nhỏ còn cố ý mân mê, sau đó mới chậm rãi đem toàn bộ nuốt vào miệng, từ từ nuốt vào rồi nhả ra.
Vương Thanh cúi đầu hừ một cái, cong người ngồi dậy, nhìn thấy đầu Phùng Kiến Vũ nhấp nhô ở giữa hai chân hắn, phần mông dưới ánh đèn lờ mờ hơi vểnh lênh, nhịn không được phải giơ một tay lên để che đi đôi mắt. Đối với Vương Thanh mà nói, Phùng Kiến Vũ thực sự rất đáng sợ. Cậu có thể điều khiển được dục vọng của hắn, thậm chí là cả về lí trí lẫn trái tim.
"Đại vũ...".
"Ừ...".
"Lộn lại, quay mông qua...".
Phùng Kiến Vũ vốn đang hăng hái với việc này nhưng lại rất ngoan ngoãn nghe theo lời Vương Thanh mà đảo người lại, đầu gối chạm vào bả vai hắn, chần chờ quay đầu lại nhìn hắn. Vương Thanh khẽ cười một tiếng, nắm hai chân cậu tách ra.
Cảnh trí bày ra trước mắt khiến hạ thân hắn càng cứng rắn hơn, hắn có ý đồ đưa tay thăm dò bộ phận đang lõa lồ trước mắt, sạch sẽ lại chặt dồn. Vương Thanh nhịn không được dùng ngón tay sờ soạng, Phùng Kiến Vũ liền vô thức nhoài người về phía trước né tránh.
Hắn thở dài. Quên đi, cứ từ từ để cậu ấy tự biết.
Hắn nghĩ nghĩ, rồi xoa xoa cái mông trơn nhẵn trước mặt, liếm liếm lên hạ thân cậu. Phùng Kiến Vũ vẫn đang ngậm vật của Vương Thanh, trong cổ họng nức nở một tiếng, Vương Thanh nghe ra được đây là cậu đang thoải mái. Nắm hạ thân cậu nhẹ nhàng vuốt hai cái, Phùng Kiến Vũ nhả vật trong miệng ra ngửa đầu thở gấp: "Anh... anh chậm một chút...".
Vương Thanh cười cười không nói, nắm lấy tiểu huynh đệ của cậu ngậm vào, so với việc Phùng Kiến Vũ thích hắn chậm rãi mà làm, hắn lại muốn nhanh chóng kích thích cho cậu cao trào thở gấp.
Phùng Kiến Vũ thở gấp liên tục không thế tiếp tục nuốt vật kia, chỉ có thể miễn cưỡng dùng đầu lưỡi liếm liếm phần đỉnh, cuối cùng còn xấu xa dùng cằm cọ cọ nơi lỗ nhỏ ướt át.
Vương Thanh mắng một câu thô tục, tay di chuyển nhanh trên hạ thân Phùng Kiến Vũ, vừa thở hổn hển vừa nói thầm: "Đây là dù có uống nhiều hay ít, thì cái gì cũng nghĩ ra được?. Chớ chớ chớ. Thao, thật sắp bị em cọ trầy da rồi...".
Phùng Kiến Vũ không để ý hắn, vẫn cọ cọ thêm một hồi lâu, cọ cho đã thì chuyển sang ngậm vào miệng. Vương Thanh vỗn dĩ có thể nhẫn nhịn một lúc, nhưng bị cậu dùng cằm kích thích một hồi, lúc này thật sự không nhịn được.
Dịch thể bỗng nhiên mạnh mẽ phun trào, Phùng Kiến Vũ chần chừ đem gì đó trong miệng nhổ ra rồi lại dùng cằm mà cọ cọ.
Vật trước mắt căng cứng lại tiết ra dịch thể sau đó mới dần dần mềm nhũn xuống, Phùng Kiến Vũ có chút kinh ngạc mà nhìn. Vương Thanh sau đợt cao trào dần dần hồi phục tinh thần, Phùng Kiến Vũ vẫn đang ngồi ngây ra ở kia, hắn kéo tay ôm cậu lại mới phát hiện ra có chuyện.
Hắn lúc nãy quá kích động nên không tự chủ được. Lúc này trên cằm, môi, mặt, mũi, thậm chí là cả lông mi của Phừng Kiến Vũ đều dính dịch thể màu trắng... nhưng Vương Thanh vẫn thấy thật đẹp mắt.
Vương Thanh thật muốn đánh cho tên tiểu biến thái trong lòng mình một cái, không nhịn được lấy tay lau sạch đôi môi cậu. Phùng Kiến Vũ chớp chớp mắt, rốt cuộc cũng phản ứng được chuyện gì vừa xảy ra, liền mím mím môi mà lau mặt, lau xong thì đem bàn tay dính dịch thể bôi hết lên ngực Vương Thanh.
"Huề nhau!".
Vương Thanh nở nụ cười, dùng tay lau hết tinh dịch còn sót lại trên mặt Phùng Kiến Vũ, tiến đến trước mặt cậu, thừa dịp cậu nhắm mắt liền hôn một cái.
Phùng Kiến Vũ mở mắt nhìn Vương Thanh, dưới ánh đèn có chút hoảng hốt không biết có phải đang nằm mơ hay không: "Em hình như tỉnh rượu rồi...".
"Vậy sao?" Vương Thanh hôn một cái lên môi Phùng Kiến Vũ, đè cậu xuống giường. Tay hắn vuốt vuốt vầng trán cao, nụ hôn từ trên mắt rơi dần đến môi.
Phùng Kiến Vũ rất phối hợp, hé miệng nghênh đón Vương Thanh ôn nhu thân mật, một chân vắt lên lưng hắn, nâng eo lên nhiệt tình mời gọi ai kia. Lúc gần tới cao trào, Phùng Kiến Vũ không nhịn được cau mày ngửa cổ lên, Vương Thanh nhìn hồi lâu liền cúi xuống cắn lên yết hầu của Phùng Kiến Vũ.
Hai người nháo một trận trên giường rồi mới ngồi dậy đi tắm rửa, nước nóng ở khách sạn có hơi lạ, Vương Thanh cảm thấy lạnh, còn Phùng Kiến Vũ lại cảm thấy vừa. Lau khô người xong lúc về giường nằm Phùng Kiến Vũ mới lên tiếng hỏi: "Đây là đâu a~".
Vương Thanh ngồi ở mép giường vỗ vỗ lên mông cậu: "Gần trường học. Anh sợ em mang bộ dạng kia về phòng gặp ai cũng đòi cởi quần áo của người ta, đừng nói đến người khác, bản thân anh cũng sắp phát điên rồi".
Phùng Kiến Vũ hắc hắc cười rộ lên: "Em chỉ thử uống một chén, sau đó Bạch Nham lại rót một chén, Cố Ninh cũng rót một chén...".
"Hai người bọn họ trời sinh một cặp xấu xa!" Vương Thanh nằm xuống bên cạnh cậu, xoa xoa cái mông rồi hôn một cái lên môi: "Vậy em có biết vừa làm gì không?".
Nói chưa dứt lời Phùng Kiến Vũ cả mặt cũng đã nóng hết lên, cố ý nói lảng sang chuyện khác: "Anh ra thật nhiều mồ hôi a,..".
Vương Thanh gõ nhẹ đầu cậu: "Đừng có giả bộ!".
Phùng Kiến Vũ cười cười nghiêng người, gối đầu lên ngực hắn, khuyên tai bên trái cũng đè vào ngực.
"Em từ lúc nào xỏ khuyên tai?".
Hắn nhắc tới lỗ tai, Phùng Kiến Vũ mới nhớ ra cách đây mấy tiếng trước hai người vẫn còn đang giận dỗi chuyện tin nhăn. Xem ra để tránh Vương Thanh lại ghen, đành phải kể ra toàn bộ sự thật.
"Năm đó, cái chuyện kia, em không biết phải nghĩ như thế nào. Sau đó quyết định đi quán bar xem những người đó rốt cuộc là dạng gì...".
Phùng Kiến Vũ giọng nói rất bình tĩnh, không giống như cái đêm đầu tiên cậu nhận ra mình thích một người con trai, căng thẳng đến tay chân đều luống cuống.
Đó đều là khoảng thời gian khó khăn với cả hai người.
Vương Thanh sống mũi cay cay, nhưng ngoài miệng lại nói khác: "Hai người đúng là có duyên phận, vậy mà lại không ở bên nhau...".
"Đúng vậy" Phùng Kiến Vũ vẫn chưa phát hiện ra trong giọng nói của hắn có phần khác lạ: "Em hôm qua cũng nghĩ như vậy, nghĩ rồi lại muốn hỏi Cố Ninh một chút xem cô ấy thấy thế nào. Cuối cùng lại nhắn nhầm cho anh".
Vương Thanh trong lòng âm thầm thở dài, vuốt vuốt lên tóc Phùng Kiến Vũ không nhịn được mà suy nghĩ. Vợ hắn đúng là vợ hắn, ngay cả một câu nói dối cũng không muốn lừa dối hắn, đây quả là một con người thẳng thắn. Hay tại vốn dĩ tình cảm giữa hai người từ lâu đã có sự tin tưởng lớn vô cùng?.
****************
P/s: Đấy, nói có sai đâu. Thanh nhi căn bản là ysl, vốn là "KHÔNG ĐƯỢC" mà cứ bắt người ta làm công là nàm thao????