Thánh Viện

Chương 18: Quá trình thích ứng (tám) . . .




Gió nhẹ len lỏi trong rừng, ngẫu nhiên lướt qua hai gò má Dilin, lại không thể nào xua đi phiền não nồng đậm trong mắt cậu.

Soso nắm chặt tay cậu, vừa đi vừa rụt rè đánh giá sắc mặt cậu.

Dilin thả tay ra, ấn nhẹ lên đầu cậu, chậm rãi bước lên trước, “Nhìn đường đi.”

Soso nghe lời đem cổ cố định nhìn về phía trước, nhưng tròng mắt lại linh hoạt quét về phía cậu, “Ngươi cùng Ningya cãi nhau sao?”

Cãi nhau?

Dilin cười khổ. Chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn cãi nhau gấp cả trăm lần.

Cậu thậm chí có thể cảm nhận được cảm giác giận dữ cùng bị sỉ nhục trong lòng Ningya giờ phút này. Nếu đổi lại là mình, đã có thể không tiếc trả giá đại giới dùng thân thể để hấp dẫn đối phương mà đổi lại kết cục như vậy…… Chỉ sợ mình sẽ giết đối phương để diệt khẩu.

Soso đột nhiên cầm lấy tay của cậu nhẹ nhàng quơ lên.

“Làm sao vậy?” Dilin khó hiểu nhìn cậu.

Soso nghiêng đầu, miệng nhỏ nỗ lực ra dấu.

Dilin theo hướng cậu chỉ nhìn lại, chỉ thấy Hydeine đang khoan thai theo sát sau họ, nhìn thấy cậu quay đầu lại thì hơi giơ khóe miệng lên.

Khi một người nhìn thế giới qua lăng kính màu vàng, thế giới trong mắt hắn đều là màu vàng. Còn khi nhìn thế giới qua lăng kính màu đỏ, thế giới sẽ lại biến thành màu đỏ. Trước mắt Dilin hiện giờ cũng có một lăng kính như thế. Bởi vậy nụ cười mang ý nghĩa chào hỏi thuần túy trong mắt Soso, thì dưới cái nhìn của Dilin lại chỉ có ý nghĩa trào phúng đến chói mắt.

Cậu dừng cước bộ, chờ Hydeine thong thả lại gần.

Dilin nói: “Hy...... Đạo sư.” Ba chữ Hydeine suốt ngày gọi sau lưng đến quen mồm, thiếu chút nữa thì lại bật ra.

Hydeine nhướng nói: “Ta sao lại không biết nguyên lai mình họ Hy đâu nhỉ?”

Dilin trấn định nói: “Ta vừa rồi nói là, hi, đạo sư.”

“Nga?” Khóe miệng Hydeine lại thong thả giương lên như cánh buồm.

Khi đối mặt với Hydeine, Dilin chưa bao giờ dám thả lỏng. Cậu cố gắng thu hồi tất cả những cảm xúc bất ổn của mình, “Đạo sư ngài cũng muốn đến địa doanh?”

“Rất nhanh sẽ công bố thành tích cùng danh sách đệ tử được lưu lại.” đôi mắt lam nhạt của Hydeine lóe ra quang mang trêu tức, “Bất quá, đối với ngươi mà nói, có lẽ kiểm tra gì đó ở trong quần áo lại càng thêm trọng yếu chăng?”

Mặt nạ ngụy trang trên mặt Dilin thiếu chút nữa vỡ tan, “Ngài cứ đùa.”

Hydeine nói: “Muốn biết kết quả cuộc thi không?”

Dilin trong lòng căng thẳng, khẩn trương nhìn chằm chằm hắn nói: “Kết quả ra sao?”

“Ân.” Hydeine vừa lòng khi thấy Dilin đột nhiên trợn to ánh mắt, khoan thai nói, “Hẳn là có rồi. Mikris bảo ta đến nhà ngươi để nghe kết quả.”

Dilin ngẩn người, “Nhà của ta?”

Hydeine nói: “Chính là nơi ngươi vừa nói...... địa doanh đó.”

Dilin tim đập nhanh hơn. Cuộc thi học thuộc lòng này quan hệ rất lớn tới chú ngữ trên người Soso. Tuy rằng cậu ở trước mặt Soso vẫn luôn ra sức trấn an, nhưng trên thực tế, một chút tin tưởng cậu đều không có.

“Ngươi sợ?” Hydeine không chút che dấu cảm giác vui sướng khi người gặp họa.

Dilin lén lút hít vào một hơi, thản nhiên nói: “Ta đã cố hết sức rồi.”

Hydeine tựa tiếu phi tiếu, “Những kẻ thất bại đều thích dùng những lời này để an ủi chính mình.”

Dilin không để ý tới sự khiêu khích của hắn, lôi kéo Soso, lùi một bên, “Đạo sư thỉnh.”

“Ngô. Đây là thể hiện sự tôn trọng của ngươi với đạo sư sao? Vẫn là lo lắng ta đi phía sau ngươi?’’ Hydeine nheo mắt đánh giá cậu.

Dilin chung quy nhịn không được, phản kích nói: “Đạo sư chẳng lẽ không muốn được tôn trọng sao?”

“Chờ sau khi ta chính thức thu nhận ngươi thì hãy đến tôn trọng ta.” Hydeine khinh phiêu phiêu nói, ngẩng đầu hướng địa doanh đi tới.

Soso chờ hắn đi được năm sáu thước, mới nhỏ giọng nói: “Hắn giống như thực thích ngươi.”

Dilin thiếu chút nữa bị nước miếng chính mình làm sặc chết, “Như thế nào có thể?”

Soso còn thật sự đáp: “Vừa rồi hắn vẫn luôn nhìn ngươi, từ đầu tới đuôi đều không có liếc mắt nhìn ta lấy một cái nha.”

Dilin cao giọng nói: “Đó là bởi vì ta luôn cùng hắn nói chuyện.”

Soso nghiêng đầu suy nghĩ nói: “Không chỉ là bởi vì nói chuyện, thật giống như trong mắt hắn chỉ thấy một mình ngươi.” Cậu vừa mới rõ ràng nghĩ muốn chen vào nói, lại một chữ cũng đều chen không lọt.

Dilin đối với sức tưởng tượng của cậu thật hết cách, vỗ vỗ bờ vai của cậu nói: “Đi thôi.”

Trở lại địa doanh, tất cả các đệ tử đều đã nhất tề sắp xếp đội ngũ.

Mikris đứng phía trước đội ngũ, hơn mười ma đạo sư đứng chỉnh tề sau lưng hắn, thật giống như hai đội quân đang giằng co nhau, nghiêm túc mà nhìn các đệ tử toát ra vẻ mặt hoặc khẩn trương hoặc sợ hãi hoặc chờ mong. Hydeine cùng hai bên đều duy trì một khoảng cách nhất định, như là kẻ thứ ba thờ ơ đứng đó.

Dilin cùng Soso lén lút chạy vào hàng cuối cùng đứng.

Dilin còn dùng ánh mắt tìm tòi  một vòng, tìm Ningya, đáng tiếc là không hề có thu hoạch.

Mikris giống như vô tình cố ý mà liếc hai người một cái, thanh  thanh cổ họng nói: “Hiện tại sẽ công bố kết quả cuộc thi học thuộc lòng.”

Dilin cả đám ngưng thần tĩnh khí mà theo dõi hắn.

Mikris chậm rãi nói: “Mọi người đều biết, nguyên nhân tổ chức cuộc thi học thuộc lòng là......”

Thần thái long lanh trong ánh mắt cả đám theo âm điệu thao thao bất tuyệt của hắn mà ảm đạm dần. Ngay tại thời điểm đại đa số đệ tử mí mắt đều đã sụp xuống thì bỗng nghe được Mikris xướng lên: “Số một, Kevin, số hai, Dilin, số ba, Michel......”

Dilin đầu óc oanh một tiếng, ước chừng ba giây sau mới kịp phản ứng lại, bọn họ thua rồi, từ lúc bắt đầu thì đã thua rồi. Cậu theo bản năng mà nhìn sang Soso. Sắc mặt tuy rằng hơi tái nhợt, nhưng lại thực trấn định.

Mikris vẫn đang tiếp tục tuyên bố “Số mười hai, Kim, số mười ba, Jack, số mười bốn, Soso......”

Bàn tay đang siết chặt ngón tay Dilin của Soso ngay khi nghe thấy tên mình thì liền nhẹ nhàng mà rụt lại.

Dilin phản thủ cầm lấy tay cậu, muốn đem lực lượng truyền sang cho Soso. Tuy rằng chính cậu cũng thật không biết phải làm sao bây giờ.

“Số năm mươi, Thunder, ” Mikris xướng xong, còn cố ý liếc nhìn Dilin một cái, trong mắt ẩn ẩn cất giấu cổ vũ cùng khen ngợi. Trừ bỏ Ciro căn bản không có dự thi ra, thì lần này sáu gã quý tộc miễn thí sinh tất cả đều đạt được giải cần cù.

“Đệ tử đạt được giải cần cù sẽ được quyền ưu tiên chọn ký túc xá.”

Mikris tuyên bố giải thưởng cũng không tạọ thành bất cứ gợn sóng nào. Trên thực tế, đại đa số mọi người đều biết đặc tính của cuộc thi học thuộc lòng, cũng không hề ôm chờ mong nào đối với giải thưởng của cuộc thi này.

“Như vậy kế tiếp, ta sẽ tuyên bố danh sách học viên đủ tư cách thông qua khảo nghiệm.” Mikris chậm rãi nói.

Những lời này mới chính thức khiến cho tâm tình của chúng đệ tử trở lên sôi trào.

“Dilin, Soso, Ningya......” Bảy vị quý tộc miễn thí sinh nghiễm nhiên trở thành bảy vị đệ tử thông qua danh sách đầu tiên. Nhưng Dilin trong lòng cũng không hề cảm thấy hưng phấn. bọn họ có thể ở lại thánh viện vốn đã là một việc không thể nghi ngờ. Bằng vào hiệp nghị mà thánh viện kí kết với các quốc gia, cho dù bọn họ vốn không có thiên phú học tập ma pháp thì cũng vẫn sẽ được giữ lại. Nhưng là cậu lại không rõ lưu lại như vậy liệu có lợi cho Soso không. Cá cược cùng Hydeine thì đã thua rồi, chú ngữ trên người Soso vẫn như trước là một cái nan đề.Đúng như Hydeine từng nói, đệ tử mà không thể học tập ma pháp thì còn có thể làm gì?

Tốc độ sướng tên của Mikris cũng không chậm, nhưng những đệ tử còn chưa được nghe thấy tên mình thì quả thật chỉ hận không thể banh miệng hắn ra rộng thêm chút nữa.

“Antonio, tổng cộng là sáu mươi sáu người.” Mikris ngẩng đầu lên từ trong danh sách.

Địa doanh một mảnh tĩnh lặng.

Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn hắn.

Ngay cả tiếng kim rơi cũng đều trở lên chói tai.

......

Một trăm tám mươi mốt vị đệ tử tuyển vào St Pades học viện lần này cư nhiên chỉ lấy có sáu mươi sáu người?

Mikris đem danh sách thả lại vào túi không gian, ánh mắt tùy ý nhìn về một góc địa doanh, tận lực không va chạm với ánh mắt thương tâm thất vọng của những đệ tử bị đào thải, “Các ngươi có thời gian ba ngày để chuẩn bị rời đi, nếu như cần người nhà tới đón, có thể liên hệ cùng ta. Ta sẽ hỗ trợ an bài.”

Rời đi hai chữ rốt cục đạp nát mặt nạ ngụy trang của những người bị đào thải kiên cường.

Tiếng khóc rất nhỏ rất nhanh vang lên, như vẽ vòng tròn trong chén nước, chậm rãi lan tràn rồi bao phủ lấy mọi người.

Hốc mắt Soso cũng bắt đầu đỏ lên.

Dilin thấy cậu so vai nhỏ giọng khóc nức nở, nhịn không được ôm lấy cậu an ủi: “Không sao đâu. Chúng ta còn có thể nghĩ biện pháp khác. Trong học viện có nhiều đạo sư như vậy, nhất định sẽ có người nguyện ý giúp chúng ta mà.”

Soso nức nở nói: “Ta khóc không phải vì thế.”

“Vậy ngươi khóc vì cái gì?”

“Không biết.” Soso cố gắng hấp hấp  nước mũi, “Tất cả mọi người đều khóc mà.”

Dilin: “......”

Hydeine đi đến bên người Mikris, thản nhiên nói: “Ta chỉ thu một cái.”

Nguyên bản đang bởi tiếng khóc mà nhức đầu, Mikris lập tức đề cao âm lượng nói: “Ngươi nói cái gì?”

Hydeine không hề ngại ngùng mà nhìn cô, “Ta nói rồi, ta không phải là ngay cả rác rưởi cũng thu dụng, đệ tử của ta phải do chính ta tuyển.”

Mikris tận lực làm biểu tình của mình nhìn qua không quá dữ tợn, “Nhưng lúc trước ngươi đã đáp ứng tiếp nhận rồi!”

“Ta chỉ là cho bọn họ cơ hội khảo nghiệm.” Hydeine liếc cô, “Ngươi không phải cũng chỉ tuyển sáu mươi sáu cái sao?”

......

Nói thì đúng là như vậy. Nhưng đệ tử của hắn cả sáu gã đều là quý tộc nha, tình huống bất đồng.

Mikris liếm liếm môi nói: “Chuyện này là học viện trưởng phân phó.” Thời khắc mấu chốt, chỉ có thể nâng viện trưởng ra làm khiên đỡ tạm. Nội tâm của hắn cũng hơi hơi cảm thấy khổ sở hổ thẹn.

“Ta không có chính tai nghe hắn nói quá.” Hydeine nhướng mày, “Hoặc là, ngươi có thể gọi hắn đến tự mình nói với ta.”

Mikris trầm ngâm, “Chúng ta vẫn là suy nghĩ phương án giải quyết khác đi.”

Tuy rằng còn chưa có thử qua, nhưng trực giác mẫn tuệ của hắn lại sâu sắc cảnh báo rằng, Orosey viện trưởng tuyệt đối sẽ không đồng ý cùng Hydeine trực tiếp nói chuyện—— về cơ bản nếu hắn mà là viện trưởng, thì nhất định cũng sẽ lựa chọn như thế. Cùng Hydeine giao tiếp, tuyệt đối là một việc nếu có thể tránh thì bất cứ ai cũng sẽ cố hết sức để mà tránh.

Có lẽ thế nhân vĩnh viễn sẽ không biết, viện trưởng đời tiếp theo của St Paders ma pháp học viện chính là vào giờ phúp này nhen nhóm quyết tâm đi lên ngai vàng viện trưởng.

Có đôi khi, nhân sinh chính là tại một cái nháy mắt vô thường như vậy mà vĩnh viễn thay đổi.