Editor: Sakura Trang
Khi đó Lâm Niệm mới vừa từ nước ngoài lấy được bằng tiến sĩ thứ hai, đẹp trai nhiều tiền, mới ba mươi tuổi, đã có trình đọ học vẫn cao cấp trong giới khoa học, viết nhiều luận văn nhất, là người nhận được nhiều giải thưởng lớn trong giới học giả nghiên cứu sinh vật đại dương. Sở nghiên cứu tiêu số tiền lớn mới mời được anh, ngày thứ nhất thứ nhất anh đi làm, liền chú ý tới thiếu niên người cá bị khóa ở ở trong bể nước, không chút sức sống kia.
Khi đó Thanh Vĩ trôi lơ lửng ở trong nước, mái tóc dài màu xanh đen quanh quẩn bên người, nhưng ảm đạm không ánh sáng, giống như một đóa hoa màu lam sắp khô héo, chỉ nhìn một cái, cũng để cho lòng Lâm Niệm nhỏ máu.
“Đừng sợ.”
Lâm Niệm giơ tay chạm vào mặt kính của bể nước, nhìn tròng mắt trống rỗng của người cá nói.
Sau đó, Lâm Niệm xin sang phụ trách vật thí nghiệm là Thanh Vĩ, vì để cho cậu khỏi bị thương tổn, Lâm giáo sư luôn luôn khiêm tốn không tiếc dựa vào danh tiếng và địa vị của mình, toàn quyền nhận hết tất cả hạng mục thí nghiệm có liên quan đến Thanh Vĩ, không cho phép bất kỳ người nào khác nhúng tay.
Thanh Vĩ tưởng như gần chết dưới sự chăm sóc của Lâm Niệm, dần dần tốt hơn. Đuôi cá vốn vết thương chồng chất đã dưỡng tốt hoàn toàn, mọc ra vảy mới, cũng khôi phục đường cong khoẻ mạnh xinh đẹp, giống như tóc cậu vậy, tản ra màu xanh đen sáng bóng.
Sau khi Thanh Vĩ khôi phục sức khỏe, Lâm giáo sư đem cậu từ trong bể nước chật hẹp, dời đến trong một ao thí nghiệm lớn trang bị đầy đủ nước biển.
Không gian rộng rãi rốt cuộc để cho Thanh Vĩ thoả thích quẫy đạp, cậu vui vẻ ở trong nước bơi mấy vòng, cách mặt nước sóng gợn lăn tăn, thấy Lâm giáo sư đứng ở trên bờ sư —— người đàn ông này không nói nhiều, cũng không thích cười, lại để cho cậu cảm thấy cực kỳ thân thiết.
Cậu không nhịn được nghĩ đến gần anh, không nhịn được nghĩ muốn chung một chỗ với anh, không nhịn được nghĩ muốn mang anh về nhà.
Nghĩ như vậy, khi Lâm Niệm vẫn còn đang hoa cả mắt tìm thiếu niên người cá dưới làn nước gợn, Thanh Vĩ nổi lên mặt nước, thừa dịp anh không đề phòng, hôn một cái lên môi anh.
Cái hôn này khiến Lâm giáo sư khiếp sợ, cả người cứng tại chỗ, ngón tay chạm vào chỗ môi mới vừa rồi bị hôn qua, nóng bỏng lại lạnh như băng.
Nhưng mà người gây hoạ —— người cá kia, lại giống như được như ý ở trong nước cười vui không ngừng, phun ra một chuỗi bong bóng tựa như hạt châu thủy tinh, sau đó ở phía xa nổi lên mặt nước, thích thú nhìn lỗ tai đỏ ửng của người đàn ông.
REPORT THIS AD
Sau đó, Lâm Niệm dạy Thanh Vĩ ngôn ngữ loài người, dạy cậu ở lúc sở nghiên cứu khoa học kiểm tra theo thông lệ giả bộ uể oải không vui, còn thường xuyên len lén mang đồ ăn ngon từ bên ngoài vào cho cậu, một bên nhìn cậu ăn ngấu nghiến, một bên trông giữ ở bên người cậu, vẻ mặt yên tĩnh lại dịu dàng.
Quan hệ của bọn họ càng ngày càng thân mật. Cho đến một ngày, người cá nhỏ hãm sâu bể tình kéo Lâm giáo sư vào trong nước. Bọn họ hôn, vuốt ve, quấn quít, tình dục để cho làn da trắng như tuyết của người cá hiện lên màu đỏ nhạt, cậu dùng ngón tay đè lên trên đuôi cá của mình, nhẹ nhàng đâm vào mở rộng miệng nhỏ trước người, ba vảy cá bình thường khép lại giờ phút này dưới sự kích tình của chất nhầy, trở nên trong suốt lại mềm mại.
Mái tóc dài của thiếu niên giống như quỷ quái trong nước vây quanh bọn họ lại, cậu nâng khuôn mặt đè nén tình dục của Lâm Niệm, chóp mũi dán chóp mũi, nhẹ giọng nói:
“Lâm giáo sư, không muốn tự thân trải nghiệm làm tình với một người cá giống đực sao? Rất có giá trị nghiên cứu nga.”
Đêm hôm đó, sở nghiên cứu vốn nên không có một bóng người, loáng thoáng vang lên tiếng nước chảy cả đêm.
Sau đó, Thanh Vĩ dần dần nhận ra thân thể mình xuất hiện khác thường, vô cùng thèm ngủ, ăn gì cũng thấy không ngon, thỉnh thoảng sẽ còn muốn ăn một ít thức ăn khác lạ của con người, bụng vốn bằng phẳng, lại có độ cong nhỏ nhô lên.
Lâm Niệm kiểm tra giúp cậu, phát hiện cậu có bầu.
Thanh Vĩ như lâm đại địch. Tuy nói người cá dù giống cái hay giống đực đều có thể mang bầu, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới người cá và loài người cũng có thể có đời sau.
Chuyện này quá mức không thể tưởng tượng nổi, một khi bị người khác biết được, vậy cậu nhất định sẽ bị coi là đối tượng nghiên cứu quan trọng, trở lại cuộc sống bị nhốt ở trong bể kính như trước, có bầu đẻ con giống như cái máy để cho con người quan sát lấy mẫu, ngay cả đứa con của mình, cũng sẽ mất đi tự do suốt đời, coi như vật thí nghiệm, sống cả đời ở nơi gió thổi không lọt này.
Lúc cậu gần như sắp khóc lên, Lâm Niệm ôm lấy cơ thể run rẩy của cậu: “Đừng sợ, đừng sợ…”
Nước mắt của Thanh Vĩ ở trong ngực Lâm Niệm lập tức vỡ đê, sau đó nghe được Lâm Niệm nói: “Tôi mang cậu ra ngoài. Tôi sẽ nghĩ biện pháp, mang cậu đi ra ngoài, sau khi đi ra ngoài, chúng ta trở về nhà.”