Thanh Vĩ

Chương 13




Editor: Sakura Trang

“Thanh Vĩ, bây giờ không được dùng sức, chờ miệng tử cung mở hẳn đã.” Lâm Niệm xoa xoa bụng không ngừng căng và trở nên cứng rắn của người cá nhỏ.

Nhưng Thanh Vĩ lại nghe không hiểu cái gì miệng tử cung mở hết —— hai đứa bé trước cũng đẻ trong tình trạng rối loạn, cậu còn không cả nhận được quá trình miệng tử cung mở hoàn toàn, bảo bảo liền chui ra, cho nên bây giờ nghe Lâm Niệm nói như vậy, Thanh Vĩ chỉ cảm thấy nôn nóng:

“Không được… Nó muốn đi ra, nó… Nó đang đi xuống… Ách a… Đau… Thật là đau a…”

Lâm Niệm vội vàng ngăn lại tay theo bản năng muốn đẩy bụng của Thanh Vĩ, đỡ người cá nhỏ tiều tuỵ dậy, bản thân ngồi ở sau lưng, từ phía sau ôm cậu vào trong ngực, một trái một phải cầm hai tay của người cá nhỏ đặt vào trong tay mình.

“Thanh Vĩ, anh bên cạnh em,” Lâm Niệm dán gò má người yêu rỉ tai nói, “Anh sẽ bên em vượt qua mọi chuyện, đứa trẻ rất tốt, vị trí bào thai cũng xuôi chiều, chúng ta đợi miệng tử cung mở hoàn toàn, lại dùng sức. Nếu mà đau, em liền bóp anh, cắn anh, tùy tiện làm gì với anh đều được, có được hay không?”

Thanh Vĩ tựa vào trong ngực Lâm Niệm, cảm thụ nhiệt độ cơ thể quen thuộc của anh, trong lòng ổn định hơn nhiều. Nhưng mắt có thể thấy bụng đã co thắt không ngừng nghỉ, cậu không nhịn được siết chặt tay của Lâm Niệm, cả người cũng bắt đầu không ngừng co giật:

“Thật là đau… Thật là đau a Lâm Niệm… Em sợ… Em sợ bảo bảo không kịp đợi… Nó… Nó muốn đi ra, em có thể cảm giác được, đã… Đã xuống rất thấp rồi…”

Lâm Niệm đau lòng chôn mặt trên mái tóc dài sau gáy của Thanh Vĩ. Dĩ nhiên Thanh Vĩ sẽ đau, hơn nữa là đau đớn gấp mấy lần so với người bình thường đẻ con —— bởi vì hai đứa bé vừa nãy đẻ khó, tử cung chắc chắn bị tổn thương, giờ phút này bên trong tử cung có vết thương, còn không chỉ là thương một chỗ. Mặc dù như thế, cũng không có cách khác, chỉ có thể chờ Thanh Vĩ đẻ con ra, làm tiếp kiểm tra và điều trị.

“Không sợ, không sợ.” Lâm Niệm ở bên tai Thanh Vĩ lẩm bẩm, giống như dỗ con vậy, “Nhanh thôi, lập tức sẽ tốt ấy mà.”

Bụng tròn to của Thanh Vĩ trĩu xuống giữa hai chân đang dạng rộng, hậu môn rướm máu tí tách chảy ra nước ối, cơn co thắt từng đợt tiếp theo từng đợt, cậu đau đến không biết làm thế nào, ở trong ngực Lâm Niệm không ngừng vặn vẹo cơ thể.

Hai thai vừa đẻ tình huống đặc thù, không có cơ hội chuyên tâm cảm nhận quá trình đau đớn lúc thai chui xuống, lần này coi như là cảm nhận chân thật từng vị trí —— xương hông, bẹn, sau lưng, xương sống… Đau đớn nối thành một mảnh, cuối cùng tụ lại ở bụng, sau đó giống như chú kim cô vậy, một vòng một vòng, không ngừng buộc chặt, lần lượt tăng lên, vừa dài đằng đẵng lại tiêu hao sự chịu đựng của con người. Mỗi khi cậu cảm thấy đau đến trình độ cao nhất, không thể nào có đau đơn nào hơn trận đau này, thì lại có một đau đớn khác sẽ đánh nát may mắn của cậu, tàn nhẫn lăng ngược bụng của cậu.

“Ô… A, hắc a, đau… Đau a… Ừ…”

Rất nhanh, cơ thể trần chuồng của Thanh Vĩ liền chảy đầy mồ hôi, khuôn mặt trắng bệch cũng bởi vì đau đớn hành hạ, mà hơi ửng đỏ. Có kinh nghiệm lúc trước, Thanh Vĩ biết mình hẳn nên tiết kiệm sức lực, đợi sinh đẻ, cho nên lần này cậu cố nén không có gào thét lớn tiếng, lúc đau đến không chịu nổi liền nắm chặc cánh tay của Lâm Niệm, ưỡn người vùi gò má vào trong ngực anh, thở dốc dồn dập, cắn chặt hàm răng không ngừng tràn ra tiếng khóc thút thít, nghe lòng người tan nát theo.

Không biết qua bao lâu, dưới mắt Thanh Vĩ thâm đen, hơi thở yếu ớt, bụng lớn trước người cũng không ngừng rung động.

“Lâm Niệm…Em, em không được rồi… Em chết mất…” Cậu suyễn ra mấy câu yếu ớt, cầu cứu với người yêu đang ôm chặt mình, “Anh giúp em… Giúp em nhìn một chút, đứa trẻ xuống dưới chưa…”

Lâm Niệm tính toán thời gian, cảm giác cũng không xê xích gì nhiều, từ từ đỡ người trong ngực nằm xuống, lần nữa quỳ ngồi vào giữa hai chân cậu, đút ngón tay vào trong miệng tử cung.

“Ừ… Ừ a…” Thanh Vĩ nhắm mắt, khó chịu kêu lên.

“Chín ngón, có thể rặn rồi!” Lâm Niệm ngạc nhiên mừng rỡ lại khích lệ nhìn vào mắt người cá nhỏ, “Thanh Vĩ, đây là đứa cuối cùng, chúng ta cùng nhau cố gắng, tranh thủ một lần đẻ được ra là tốt nhất!”

Thanh Vĩ nhìn bụng như núi nhỏ của mình, từ từ gật đầu một cái.

Lâm Niệm cúi xuống, nhẹ nhàng ấn đỉnh bụng của Thanh Vĩ. Cảm nhận cái bụng dưới bàn tay bắt đầu co thắt, lập tức nói: “Rặn đi! Bây giờ!”

“Ách —— ách ân ân ân ân ân ân ân ân ân —— a —— “

Hai tay Thanh Vĩ túm chặt lấy cạnh gối, cong người lên liều mạng rặn xuống, đem tất cả lực lượng toàn bộ hội tụ ở trên bụng, muốn đẻ con ra nhanh một chút.

Nhưng sau một lần rặn thật dài, đứa trẻ chỉ đi xuống một chút xíu.

“Hô… Hắc… Hắc a…” Thanh Vĩ ngã ngược ra sau, mệt mỏi không chịu nổi, thở hổn hển.

Lâm Niệm cau mày, lần nữa đút ngón tay vào, lần này đã có thể chạm được đầu thai, nhưng mà rất nhanh, lòng của anh thắt lại —— đứa bé này vô cùng lớn, chỉ là đầu thai, sờ lên liền thấy to hơn anh chị nó, người của nó phỏng đoán còn lớn hơn, Thanh Vĩ muốn đẻ được nó, tuyệt đối phải chịu rất nhiều đau đớn.