Editor: Sakura Trang
Lúc Thanh Vĩ thức dậy, sắc trời ngoài phòng đã sáng choang, nhưng bên trong phòng ngủ vẫn mờ tối yên tĩnh, giống như buổi tối vậy.
Không cần phải nói, nhìn một cái là biết do Lâm Niệm sắp xếp, cố ý lắp rèm cửa sổ dày không thấu ánh sáng ở trong phòng ngủ, để cho cá nhỏ nhà mình ngủ nhiều thêm hai tiếng, không bị ánh nắng ngoài phòng đánh thức.
Trong lòng Thanh Vĩ mơ màng vui vẻ một lúc, vùi người trong chăn bông mềm mại, dần dần tỉnh táo lại, dùng bản năng của động vật của mình cảm giác thời gian, a, quả nhiên lại ngủ đến trưa rồi.
Một tay cậu đỡ bụng bầu lớn trước người, một cái tay khác khó khăn chống người, ngồi dậy từ trong chăn. Mái tóc dài màu xanh đen xoã tung, hơi cong tự nhiên như rong biển trong nước, che ở trên vai trần trắng như tuyết —— từ sau khi cậu có bầu, Lâm Niệm bảo bệ chăm sóc cậu gấp đôi, nhưng Thanh Vĩ từ đầu đến cuối vẫn gầy gò như lúc ban đầu, người thon dài trắng nõn, chỉ có bảo bảo trong bụng càng ngày càng lớn, nặng trĩu treo ở trước người, vừa đẹp vừa dễ vỡ.
Lúc ở trong đại dương, Thanh Vĩ chính là người cá đẹp nhất, nhan sắc tươi đẹp còn chói mắt hơn đá quý nơi đáy biển. Sau đó lên bờ biến thành người, cũng là một mỹ nhân xinh đẹp như yêu vật mê hoặc lòng người, ra cửa nếu như không đội nón và đeo khẩu trang, cũng sẽ bị những người đi đường coi như người nổi tiếng mà vây quanh, khiến đường phố bị tắc nghẽn nước chảy không lọt.
Cho nên sau khi Thanh Vĩ có bầu bảo bảo, Lâm Niệm liền rất ít để cho cậu ra ngoài, chính cậu cũng trở nên lười biếng, không muốn đi ra ngoài dầm mưa dãi nắng, vì vậy Lâm Niệm liền cùng ở ngoại ô với cậu. Biệt thự rộng rãi, bên trong phòng có một bể tắm giống như hồ bơi thu nhỏ, như vậy Thanh Vĩ ở nhà cũng có thể bơi lội bất cứ lúc nào.
Mỗi ngày Thanh Vĩ tự ở nhà chơi một mình, không lo không nghĩ chờ Lâm Niệm tan việc về nhà. Hai người cùng nhau nấu cơm, cùng nhau trồng hoa ở đất trống sau nhà, cùng nhau tắm ở trong bể tắm. Thanh Vĩ dùng đuôi cá bóng loáng của mình cọ Lâm Niệm, luôn là tắm tắm liền khiêu khích thổi lửa, sau đó trực tiếp ở trong nước giao hoan.
Thanh Vĩ thích lúc ân ái Lâm Niệm một bên ở bên trong cơ thể mình ma sát, một bên cẩn thận đỡ bụng bầu của cậu. Người cá lúc có bầu, cơ thể vô cùng nhạy cảm, không ngừng chảy ra dịch nóng, khoái cảm mãnh liệt ở trong hơi nước vừa dịu dàng lại mê người, mỗi lần Thanh Vĩ đều bị chơi đến mức kêu rên liên tục, tiếng kêu kia ưu mỹ uyển chuyển, tràn đầy tình dục, giống như tiếng ca mị hoặc lòng người của hải yêu. May mà xung quanh hẻo lánh ít người, Lâm Niệm mới không ngăn cản, để cho Thanh Vĩ buông giọng ra kêu thoải mái.
Bây giờ tháng lớn, nằm trên giường lâu sẽ nhức mỏi. Hai tay Thanh Vĩ nâng bụng lê đến mép giường, bụng to cản trở tầm mắt, như thế nào cũng không thấy được chân mình, không thể làm gì khác hơn là dùng chân lê lê ở trên thảm thăm dò từng chút một, chỉ chốc lát sau liền đạp phải dép lông mà sáng sớm Lâm Niệm đã sẵn ở cạnh mép giường.
Đôi chân trắng nõn xinh đẹp xỏ vào trong dép lông, Thanh Vĩ nhẹ thở ra một hơi, chống eo nặng nề, đứng lên, bước như con vịt đi tới bên cửa sổ, soạt một tiếng kéo màn cửa sổ ra.
Ánh mặt trời giống như sữa bò được pha loãng chiếu vào, nếu như lúc này có người nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc không khép được miệng —— thiếu niên này bụng quá lớn, không chỉ gấp hai so với phụ nữ đủ tháng bình thường, một đoàn tròn vo treo ở trên eo thon trước người thiếu niên, tỷ lệ đối nghịch làm cho lòng người kinh sợ.
Gánh nặng như vậy, cho dù là Thanh Vĩ lúc đầu ở trong biển có thể một mình chiến thắng một con cá mực đại vương, đều cảm thấy mơ hồ cố hết sức.
Nhưng dù vậy, hình dáng của chiếc bụng kia lại vô cùng xinh đẹp, da trắng nõn nhẵn nhụi càng lộ sự sáng bóng, cho dù là bụng dưới bụng dưới bị bào thai chống đỡ rất mỏng, nhưng không thấy được một chút mạch máu hay vết rạn, giống như một viên trân châu đầy đặn mà xinh đẹp, nhìn lâu để cho người yêu thích không buông tay, không nhịn được nghĩ muốn sờ một cái.
Thanh Vĩ tự nhìn cũng thích, mặc lên áo choàng tắm rộng thùng thình, cách lớp vải tơ tằm mềm mại vuốt ve bọn nhỏ trong bụng, trong lòng ấm áp nhớ đến cha của bọn nhỏ.
Thanh Vĩ vốn là người cá bị con người mò vớt lên bờ, vết thương chồng chất bị đưa đến sở nghiên cứu sinh vật đại dương, nhốt ở trong bể kín, mở mắt nhìn nhân viên nghiên cứu khoa học và nhân viên y tế đi qua đi lại, chích các loại thuốc cho cậu, đút các loại thuốc xanh xanh đỏ đỏ.
Cậu giãy giụa rồi, phản kháng rồi, cũng tuyệt vọng rồi, sinh ra là sinh vật của biển khơi, tự do lại đơn thuần, cuối cùng vẫn là không địch lại dụng cụ khoa học lạnh như băng của loài người. Lúc Thanh Vĩ muốn buông tha ý nghĩ cầu sinh, cậu gặp Lâm Niệm.