Đánh giá: 5.8/10 từ 28 lượt
Văn án
Lúc Thanh Vĩ thức dậy, sắc trời ngoài phòng đã sáng choang, nhưng bên trong phòng ngủ vẫn mờ tối yên tĩnh, giống như buổi tối vậy.
Không cần phải nói, nhìn một cái là biết do Lâm Niệm sắp xếp, cố ý lắp rèm cửa sổ dày không thấu ánh sáng ở trong phòng ngủ, để cho cá nhỏ nhà mình ngủ nhiều thêm hai tiếng, không bị ánh nắng ngoài phòng đánh thức.
Trong lòng Thanh Vĩ mơ màng vui vẻ một lúc, vùi người trong chăn bông mềm mại, dần dần tỉnh táo lại, dùng bản năng của động vật của mình cảm giác thời gian, a, quả nhiên lại ngủ đến trưa rồi.
Một tay cậu đỡ bụng bầu lớn trước người, một cái tay khác khó khăn chống người, ngồi dậy từ trong chăn. Mái tóc dài màu xanh đen xoã tung, hơi cong tự nhiên như rong biển trong nước, che ở trên vai trần trắng như tuyết —— từ sau khi cậu có bầu, Lâm Niệm bảo bệ chăm sóc cậu gấp đôi, nhưng Thanh Vĩ từ đầu đến cuối vẫn gầy gò như lúc ban đầu, người thon dài trắng nõn, chỉ có bảo bảo trong bụng càng ngày càng lớn, nặng trĩu treo ở trước người, vừa đẹp vừa dễ vỡ.
Lúc ở trong đại dương, Thanh Vĩ chính là người cá đẹp nhất, nhan sắc tươi đẹp còn chói mắt hơn đá quý nơi đáy biển. Sau đó lên bờ biến thành người, cũng là một mỹ nhân xinh đẹp như yêu vật mê hoặc lòng người, ra cửa nếu như không đội nón và đeo khẩu trang, cũng sẽ bị những người đi đường coi như người nổi tiếng mà vây quanh, khiến đường phố bị tắc nghẽn nước chảy không lọt.
———-
Bình luận truyện