Ta còn có thể nghĩ được ra biện pháp gì tốt hơn chứ, một cái mạng, một quả tim, ai muốn thì cứ lấy đi.
Nằm ở giả sơn trong Hạnh Nguyệt cung, Thanh Văn miệng cắn cơm, ánh mắt nhìn lên ánh trăng trong không trung. Nguyệt nha nhi loan loan, phiêu phiêu lượng lượng, khiến Thanh Văn nhớ tới ánh mắt trầm nhu, lông mày tiêu tuệ (tiêu điều sáng láng), cả khi Đông Phương Hồng cười lên. Lúc trước coi trọng Nguy Văn thật sự là bởi vì bộ dạng thẹn thùng của hắn có ba phần giống Đông Phương Hồng. Cùng một chỗ mấy buổi tối, khoái hoạt phân hưởng thân thể, nhưng hắn lại cho mình một bạt tai rồi đuổi ra khỏi phòng hắn.
Vì cái gì? ta lại không muốn chọn Đông Phương Hồng, hắn từ bỏ ta, ta vì cái gì muốn tìm hắn về. Ta sẽ luôn luôn cùng hắn một chỗ a, ta sẽ luôn luôn yêu hắn, thương hắn a. Hắn không phải thích ta ôm cùng hôn môi sao, hắn a, ta sẽ cho hắn rất nhiều rất nhiều, nhưng hắn vì cái gì vẫn sinh khí. Ta nên trở về tìm hắn sao? làm không tốt, hắn lại khóc mất.
“Thanh Văn? Thanh Văn?”
Tiếng kêu như con mèo nhỏ, khiến Thanh Văn hơi hơi nhăn mày, nhìn xuống phía dưới giả sơn,
Tiểu Nguyệt Nhi đang ngoắc hắn!
Cô nãi nãi! lúc này ngươi không ở trong lòng Hoàng Thượng nhà chúng ta, lại muốn hại Thanh Văn bị chém đâu sao!
Thanh Văn thiếu chút nữa té từ giả sơn xuống, nhưng cũng may hắn tuy rằng là con sâu lười, nhưng lại là con sâu lười có thân thủ nhanh nhẹn.
Thanh Văn thật vất vả mới đứng bình ổn trước mắt Tiểu Nguyệt Nhi, Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng lôi kéo tay hắn tới sau giả sơn.
Thanh Văn tất nhiên là liều chết không theo!
Đùa hả, nhảy xuống Hạnh Nguyệt hồ cũng tẩy không được! Thanh Văn hắn cũng không có lá gan lớn đến mức đi khiêu chiến cực hạn của Hoàng Phủ Thiểu Hoa đâu!
“Ngươi không đi cùng ta hả, nói thế nào cũng phải thầm lặng mà nói a” Tiểu Nguyệt Nhi sinh khí, dậm chân.
“Ngài trước tiên là nói ngài đường lại ở chỗ này đi!” Thanh Văn cơ hồ phải hét lên. Vừa đứng một hồi còn nghe hai người bọn hắn bên trong hanh hanh a a, đường nháy mắt lại xuất hiện ở đây!
Không đúng! trọng điểm là xem ra lửa giận của Hoàng Phủ Thiểu Hoa lần này không cháy đến chín ngày cũng khó đi!
“Ta cùng Thiểu Hoa làm được một nửa, ta chợt nghe có tiếng bước chân của ngươi. Ta bảo Thiểu Hoa từ từ, nhưng hắn nói không dừng được, cho nên ta chỉ đành đợi cho hắn làm xong, mới đi ra đây tìm ngươi” Tiểu Nguyệt Nhi nói.
Khó trách lão nhân gia ngài hiện giờ hai gò má đỏ ửng, ánh mắt mờ sương, quần áo bất chỉnh!
Thanh Văn cúi đầu kêu rên một tiếng, vẫn là mang ngoại y của mình cởi xuống, phủ lên người Tiểu Nguyệt Nhi, để tránh hắn cảnh xuân lộ ra ngoài, cái này không phải càng giống tình lữ đang hẹn hò ở Hạnh Nguyệt hô hơn sao, hơn nữa lại còn là loại hẹn hò không thuần khiết.
“Muốn nói gì nói nhanh đi! nói trọng điểm thì cho ngươi nói một câu” Thanh Văn vội vàng nói, vừa nhìn chỗ Hạnh Nguyệt cung. Chỗ đó không hiểu được vì đột nhiên lại có một cỗ sát khí sắp phá cửa mà ra, Thanh Văn liền vội vàng thúc giục [=))]
“Ngươi đồng thời thú cả Tào tổng cùng sư phụ của Thiểu Hoa đi!”.
“...” Thanh Văn xoay người, quyết định trực tiếp nhảy xuống hồ.
“Thanh Văn! không cần a! ngươi không cần nghĩ quẩn trong lòng a! từ xưa nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường a!” Tiểu Nguyệt Nhi kéo tay Thanh Văn khóc lớn lên.
“Tiểu Nguyệt Nhi, lúc này ngươi không cần làm rối loạn thêm có được không” Thanh Văn ai ai nói.
“Thứ nhất, Ngụy Văn đã bỏ ta rồi. Thứ hai, tự Đông Phương Hồng muốn quay lại, ta lại không muốn để cho hắn ăn, Thứ ba, đám thị vệ này ta mặc kệ, cứ như vậy đi, tái kiến” Thanh Văn huy tay.
Nhìn thân ảnh Thanh Văn càng chạy càng xa, Tiểu Nguyệt Nhi không nóng nảy, bước đi thong thả.
“Thanh Văn! ngươi mà đi, nhất định sẽ hối hận!”
“Cáp! Thanh Văn ta chưa từng hối hận!” Thanh Văn vừa đi vừa nói “chờ Đông Phương Hồng đi rồi ta mới trở về, ngươi giúp ta nói với Hoàng Thượng một tiếng”.
“Thanh Văn! nếu Đông Phương Hồng chết, ngươi mới có thể cao hứng sao!” Tiểu Nguyệt Nhi lại hô
“Hắn chính là trưởng lão Đông Phương tộc, võ công cái thể, dù cho người trong khắp thiên hạ chết hết, hắn nhất định còn sống” Thanh Văn không tin.
“Hắn mang hài tử của của ngươi! công lực còn lại không đến một thành! bằng không hắn làm gì phải nhờ Thiểu Hoa phái binh đi giúp hắn!”.
Thanh Văn rốt cục dừng chân lại. Mà phần tử xấu xa nào đó trốn trong chỗ tối, lại vui xướng không thôi mà đứng nghe.
“Hài tử của ta? không đến một thành? ngươi nói thật?” Thanh Văn quay đầu lại, biểu tình phức tạp nhìn Tiểu Nguyệt Nhi.
“Đúng vậy, hơn nữa hắn vẫn muốn đi, ta cùng Thiểu Hoa không giữ được hắn. Nếu người xấu đến đây, hắn cùng đứa nhỏ không phải đều sẽ chết sao” Tiểu Nguyệt Nhi sầu não nói, còn đưa tay sát nước mắt.
Thanh Văn hơi hơi cau mày, cúi đầu không nói.
“Ta không muốn hắn mang hài tử của ta” (trọng điểm là ở chỗ này sao?)
“Nhưng hắn cũng đã có, bằng không ngươi nói nên làm thế nào? đứa nhỏ sinh ra sau này không có phụ thân phải làm sao bây giờ? A, có lẽ trên đường Đông Phương Hồng sẽ chết, một xác hai mạng, còn không có ai nhặt xác cho bọn họ nữa” càng nghĩ càng sợ, thanh âm của Tiểu Nguyệt Nhi run rẩy.
“...” Thanh Văn nhìn mặt đất, không nói gì.
“Hảo đáng thương nha, hắn còn bảo ta không cần nói với ngươi chuyện hắn có đứa nhỏ, hắn nói hắn có thể tự sinh dưỡng đứa nhỏ ở Đông Phương tộc, thật đáng thương mà”.
“Được rồi, được rồi, ta sẽ không để bọn họ có việc gì. Ta mang bọn họ trở về không phải được rồi sao” Thanh Văn thảo hiệp.
“Vậy đón dâu”.
“Đừng nghĩ”.
“Ô Đông Phương Hồng hảo đáng thương, bị người ta bội tình bạc nghĩa, có đứa nhỏ nhưng không thể kêu cha”.
“%$#! @%$”
“Ta nhớ rõ người bị bội tình bạc nghĩa hình như là ta mới đúng”.
“Nam hài tử lòng dạ hẹp hỏi làm cái gì” Tiểu Nguyệt Nhi dạy bảo nói.
“Được rồi được rồi, ta đáp ứng sẽ suy nghĩ lại không phải được rồi sao. Khi nào thì xuất phát?”.
“Mười ngày sau, đi đường biển quay về Đông Bắc, Đông Phương bảo” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng nói.
“Đường biển mặc dù nhanh, nhưng không phải cũng rất nguy hiểm sao? các ngươi cả đời chưa từng thấy qua người ở biển, một cơn sóng to đánh cho thuyền bị lật, phải làm sao bây giờ?” Thanh Văn không đồng ý.
“Nhưng Đông Phương Hồng nói nếu như vậy cứ chết đi càng tốt, ta cùng Thiểu Hoa không khuyên được hắn.”
“Được rồi được rồi, ta không phải đang ở đây sao. Cần gì phải dùng loại ánh mắt cầu xin này nhìn ta?” Thanh Văn không nhìn đến ánh mắt kia, nói “người là bằng hữu của ta, ngươi nói như thế nào ta liền làm như vậy, ngươi sẽ không hại ta, ta cũng sẽ không để ngươi thương tâm”.
“Vậy còn đón dâu”.
“Đừng mơ”.
“Ô! Thanh Văn khi dễ ta!” Tiểu Nguyệt Nhi khóc lớn.
“Uy uy uy! nói loại lời nói này dễ làm cho người ta hiểu lầm lắm đó!”.
“Lý Thanh Văn! Ngươi ngay cả tẩu tử cũng dám động!” nghe được tiếng Tiểu Nguyệt Nhi khóc, Hoàng Phủ Thiểu Hoa chuẩn bị đã lâu, đằng đằng sát khí rút kiếm vọt ra.
Thanh Văn vô ngữ vấn thượng thiên.
Mười ngày sau, đội ngũ hộ tống Đông Phương Hồng lại chậm rãi xuất phát.
Từ Kinh Thành đi khoảng năm sáu ngày đường bộ, có thể đến cửa hải cảng. Tiếp theo đạp gió rẽ sóng, mười ngày là đến Đông Phương bảo.
Đông Phương Hồng ngồi trong kiệu, cũng không biết được biểu tình cùng động tác đã ra cái dạng gì.
Mà Thanh Văn giữa con ngựa cao to, cùng Thiết đại tướng quân, song song kỵ mã dẫn đầu đội ngũ, một thân trang phục phối xứng vô cùng mĩ mạo lại anh khí bừng bừng tới cực điểm, làm cho tất cả thiếu nam thiếu nữ chỉ muốn hét chói tai.
“Tài tử giai nhân, thật sự là tuyệt phối a” Tiểu Nguyệt Nhi ngồi ở trong cung, nhưng tâm tình lại bay tới nơi rất xa ngoài thành.
Hoàng Phủ Thiểu Hoa thay hắn đi tiễn sư phụ, trước khi đi chỉ kém không có đem cửa phòng của Tiểu Nguyệt Nhi khóa lại.
Tiểu Trần Nhi lúc này đang ngồi ở bên cạnh Tiểu Nguyệt Nhi cắn hạt dưa, biểu tình phải nói là có bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu “Ngươi khi không tác hợp hai người bọn họ để làm gì, hiện tại tốt rồi, Thanh Văn cũng không ở đây, hai thiếu hai rồi!”.
[ý là thiếu chân chơi bài]
“Nhưng mà Tiểu Trần Nhi, ngươi không thấy bọn họ rất xứng đôi sao?” Tiểu Nguyệt Nhi lôi kéo tay Tiểu Trần Nhi nói.
“Làm sao xứng, đứng chung một chỗ nhìn qua giống một đôi tỷ muội hoa!” Tiểu Nguyệt Nhi ê ẩm nói.
“Nhưng ít nhất Thanh Văn sẽ đem người ta ‘thú’ về, sẽ không phải ‘gả’ đi. Vậy nên chúng ta không bao lâu nữa sẽ có nhiều người” Tiểu Nguyệt Nhi tràn đầy tự tin nói.
“Ta là rất muốn khích lệ ngươi thông minh, nhưng Đông Phương bảo sẽ không đổi tên thành Lý bảo đi”
“Cho nên?” Tiểu Nguyệt Nhi mở to hai mắt nhìn Tiểu Trần Nhi
“Để ta giải thích cho ngươi một chút, sư phụ của tảng đá nào đó nói cho hắn sau đó hắn lại tình báo cho ta biết” Tiểu Trần Nhi vuốt vuốt ngực, cảm thấy uy phong, Tiểu Nguyệt Nhi cũng thực tâng bốc bày ra vẻ mặt sùng bái nhìn hắn, hắn mới bắt đầu nói “hơn tám trăm năm trước, Đông Phương Hồng đột nhiên xuất hiện ở Đông Bắc, không ai biết được lai lịch của hắn, chỉ biết là hắn võ công rất cao, kiếm pháp rất tốt”.
“Ừ ừ!” Tiểu Nguyệt Nhi vội vã gật đầu.
“Vài năm sau, hắn thu dưỡng hai người con trai, một người là cô nhi thì mang họ Đông Phương cùng với hắn, còn một người họ Hoàng Phủ”
“Ác” Tiểu Nguyệt Nhi bừng tỉnh đại ngộ gật đầu
“Dã tâm của tên Hoàng Phủ kia rất lớn, tự cố tự đia đi giành thiên hạ Trung Nguyên. Đông Phương Hồng trong lòng không bỏ xuống được, muốn hắn mỗi mười năm đều phải trở về để cho y gặp” Tiểu Trần Nhi nói xong. Nuốt một ngụm nước miếng, nhuận nhuận cổ, sau đó mới từ trong ánh mắt chờ mong của Tiểu Nguyệt Nhi mà nói tiếp.
“Người họ Đông Phương bởi vì có Đông Phương Hồng, ở Đông Bắc rất nhanh có sự nghiệp của bản thân. Chẳng những xây Đông Phương bảo, còn sinh sôi nảy nở thật nhanh. Nhưng Hoàng Phủ kia, bởi vì Đông Phương Hồng không có biện pháp ở cạnh bọn họ, mà mấy lần kém chút nữa là diệt sạch. Cho nên, sau này Đông Phương Hồng muốn mỗi một đời Hoàng Phủ gia tìm đến hắn, để hắn truyền thụ võ nghệ, dạy đọc sách, tận sức giúp đỡ để khi người đó về Trung Nguyên có thể đứng vững. Cho nên, có sự hỗ trợ của Đông Phương tộc, Hoàng Phủ gia mới chẩm rãi nổi lên, thẳng đến một trăm năm trước thông nhất Trung Nguyên”
“Quá giỏi!” Tiểu Nguyệt Nhi vỗ tay.
“Trọng điểm là, Đông Phương Hồng chỉ có thể là Đông Phương Hồng, không thể gọi là Lý Hồng. Cho nên Thanh Văn nhất định phải ở rể.
“A! Chúng ta vừa thiếu mất một người!” Tiểu Nguyệt Nhi bừng tỉnh đại ngộ.
“Đúng vậy” Tiểu Trần Nhi tiếp tục cắn hạt dưa.
“Ô, ta không muốn”.
Cái này gọi là tiền mất tật mang. Tiểu Trần Nhi oán hận tiếp tục cắn hạt dưa.
Buổi tối mùa hè, có điểm oi bức.
Mọi người dựng trại bắt đầu nhóm lửa nướng thịt, Đông Phương Hồng ở trong trướng, cũng có chút mờ mịt.
Dựa vào tấm đệm, Đông Phương Hồng bởi vì gần đây thường có nhiệt cảm thấp mà phi thường không thoải mái. Mà khắp nơi truyền đến hương thơm thịt nướng lại khiến cho dạ dày hắn khó chịu.
Ngô ác “ụa”.
Rốt cục nhịn không không được, Đông Phương Hồng nôn khan. May mà cả ngày đi mã xa mệt nhọc, hắn khó chịu đến mức gần như là tích thủy bất tiến (nước chảy không vào), mới không nôn đầy đất. Chỉ là cảm giác nôn khan thập phần khó chịu, hắn nôn vài lần, toàn thân bắt đầu toát ra một thân mồ hôi.
Nhưng lúc này, mành trướng bị người ta xốc lên, tuy rằng vẫn có sốt, nhưng gió thổi vào trong, cũng mát mẻ hơn rất nhiều, rốt cục cũng cuốn theo đi một chút buồn bực ẩm ướt. Đông Phương Hồng miễn cưỡng mở mắt, Thanh Văn đã mang theo một mâm thịt nướng chín đi vào.
Ngô ‘ác ác’
Hương vị thịt nướng rất thơm, nhưng đối với hắn lúc này là một loại tra tấn. Ngay trước mặt Thanh Văn, Đông Phương Hồng lại nôn đến mức muốn ngất đi, Thanh Văn sợ tới mức vội vàng đem thịt ra khỏi trướng, rồi lấp tức chạy vào, đem hắn đã yếu đuối ngã xuống tấm đệm trên mặt đất đỡ dậy.
“Ngươi thế nào rồi?” Thanh Văn thấp giọng hỏi.
“Rất khó chịu” Đông Phương Hồng hạ thấp mắt.
“Ta có biện pháp” Thanh Văn nói xong, đem Đông Phương Hồng đỡ dây, cẩn thận dựa vào đệm lưng phía sau, rồi vội vàng ra ngoài trướng, không bao lâu, lại vội vàng mang theo một bao gói về.
Thật may trước đó có hỏi qua tiểu thạch đầu.
Cũng bởi vậy, khi Đông Phương Hồng phát hiện mình đang tựa trong lòng Thanh Văn, ba phần xấu hổ thêm ba phần vui vẻ, khiến cho hắn cũng chỉ muốn dựa vào Thanh Văn, cái gì cũng muốn muốn quản. Nhưng Thanh Văn lúc này cũng đã lấy một quả ô mai đưa đến bên môi hắn.
Mùi vị chua chua làm cho Đông Phương Hồng tò mò mở to mắt, khi hắn nhìn thấy quả ô mai bên miệng mình thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Văn.
“Đây là quả ô mai mà nhóm đại trù trong Hà phủ làm đó. Ta đã lựa chọn kĩ rồi, ngươi nếm thử một chút xem sao? Đôi với việc nôn ọe rất có ích” Thanh Văn thấp giọng nói.
[QT ghi là quả mơ, nhưng quả mơ thường chỉ hái, nếu làm có lẽ là ô mai, nên ta thay đổi một chút ;)]
Mặt Đông Phương Hồng hơi hơi đỏ. Hắn cúi đầu nhìn mặt đất trong chốc lát, mới mở miệng ra, nhẹ nhàng đem quả ô mai kia cắn trong miệng.
Vừa vào miệng vị chua ngọt, hương thơm phác mũi, Đông Phương Hồng kinh hỉ mở to hai mắt mà lúc này Thanh Văn cũng đã lấy cái khăn khô giúp hắn lau mồ hôi.
Từ xa nhìn lại, chính là một đôi bích nhân a. Nhưng đó là khi ánh mắt Thanh Văn không có phức tạp như vậy.
Đông Phương Hồng xấu hổ hơi hơi cúi đầu, nhưng không giãy giụa, để Thanh Văn lau mồ hôi cho mình.
“Bên ngoài gió mát, nhưng lại có nhiều muỗi. Vân là nên ngủ trong trướng thì tốt hơn” Thanh Văn thấp giọng nói.
“Ta biết” Đông Phương Hồng thấp giọng đáp.
“Ngươi cả ngày cũng chưa ăn gì, có chịu được không?”.
Đông Phương Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng lúc này cái bụng lai không chịu thua kém cô cô kêu lên, khiến Đông Phương Hồng lúng túng đến mức trên mặt lai đỏ ba phần.
“Hiểu Thạch có mang chút quả khô, rất ngon, ăn một chút có được không?”.
“Ừ” đầu Đông Phương Hồng cúi càng ngày càng thấp.
“...” Thanh Văn nhìn hắn một lúc, sờ sờ hai má hắn, mới buông hắn ra, rời khỏi trướng.
Thời tiết mùa hè vẫn oi bức như trước, nhưng Đông Phương Hồng lại không cảm thấy khó chịu như vậy.
Vẫn như trước, tựa vào đệm lưng, Đông Phương Hồng ôm chăn bông, cười đến hạnh phúc cực kỳ.
Cũng bởi vậy. giữa cảnh chúng đại quân đang chết lặng, Thanh Văn uy Đông Phương Hồng ăn cơm.
Ngay mai có lẽ sẽ ra hải cảng, đại quân lại ở phụ cận dựng trại. Đắp lửa giữ trại, chúng quân sĩ vốn đều tự ăn bữa tối, nói chuyện phiếm cười to, nhưng mấy vệ binh cũng không quá phận động vào bàn ăn bên cạnh Thanh Văn một chút nào, Thanh Văn cáo từ nửa canh giờ, sau đó liền lại lôi kéo Đông Phương Hồng trở về.
Trưởng lão Đông Phương tộc a! Lúc Đông Phương Hồng xuất hiện bên cạnh Thanh Văn, Thiết đại tướng quân, Đông Phương tộc tộc trưởng, còn có mấy vị tướng quân đáng đốt lửa trại kia, đa phần quân sĩ đều sẽ kinh ngạc đến mức ngay cả nói chuyện ăn cơm cũng quên mắt, cắn xâu thịt nướng mà nhìn Đông Phương Hồng trẻ tuổi đến kì lạ kia.
Nhưng Đông Phương Hồng một đường bị Thanh Văn kéo đến vẫn luôn cúi đầu, đỏ mặt, chờ Thanh Văn đem một xâu thịt nướng đưa qua, Đông Phương Hồng mới nhếch môi, bướng bỉnh nhìn chằm chằm Thanh Văn.
Hắn chính là trưởng lão tộc nhân Đông Phương tộc tôn kính, nói là làm, nói không ăn chính là không ăn.
Nhưng Thanh Văn từ khi Long Diệu quốc khởi đầu đến nay, hắn là người nhàn hạ rất có khả năng đối phó với những yêu ma quỷ quái tính cách lạ kì, hắn ra tay chưa từng thất bại một lần.
Vì thế, một hồi tiền đặt cược trong nháy mắt liền lặng lẽ lan tràn ra
Mười so với một! cược Thanh Văn thắng!
“Không ăn cơm, sao có khí lực đi đường?” lời nói dịu dàng.
“Nhân thị thiết, phạn thị cường, nước nhỏ không vào, sẽ làm người toàn thân mềm nhũn nằm sấp nằm bò, chờ kẻ xấu đến đây ngươi ngay cả chạy cũng chạy không được!” uy hiếp.
[khỏi lo, có anh Văn bế chạy rồi =)]
“Đông Phương trưởng lão, Thanh Văn cũng chỉ là một cái thị vệ nho nhỏ nhận bổng lộc thôi a, ngài không chịu ăn gì, truyền về kinh, ái đồ không biết đời thứ mấy của ngài sẽ chém đầu Thanh Văn đó a” cầu xin.
“Ăn một miếng thôi có được hay không? không ăn cơm, thân thể ngươi sao chịu đựng được?” yêu thương.
[lắm vở thế = 3=]
Đông Phương Hồng mở miệng ra, Thanh Văn vội vàng đưa qua một miếng thịt nướng.
Đông Phương Hồng cắn một chút, không nói lời nào chỉ cúi đầu chậm rãi nhai. Cắn cắn, tự nhiên lại trở thành một kẻ làm việc ác.
Tay Thanh Văn không hiểu được vì cái gì liền đưa qua, mà thân thể Đông Phương Hồng cũng không biết được là vì cái gì liền cứ như vậy rúc vào vòng tay của Thanh Văn.
Mặc kệ là từ đằng trước nhìn đi nhìn lại thế nào cũng đều nhìn ra một đôi tình nhân ngọt ngào a.
Thiết Hiểu Thạch cảm động không thôi, vừa cảm khái thổn thức, vừa tiếp tục gặm xâu thịt nướng trên tay mình.
Mà Đông Phương trưởng lão nào đó rúc vào lòng Thanh Văn, nói cái gì cũng không nói cứ như vậy mà nhìn mặt đất.
“Thịt này nhiều mỡ ngươi ăn không quen? ta sai người ta nấu nồi cháo thịt mang đến, được không?” Thanh Văn hỏi.
“Hương vị món thịt này ta vừa ngửi thấy liền buồn nôn” Đông Phương Hồng nhỏ giọng nói.
“Vậy nấu nồi cháo dã thái đi” Thanh Văn như trước ôm Đông Phương Hồng, liếc mắt qua, Thiết Hiểu Thạch cũng vội vàng sai thủ hạ đi thái rau dại
[dã thái là rau dại, nhưng cháo rau dại nghe nó hơi chuối, nên ta để nguyên]
Lúc mọi người bắt đầu tính tiền, giao tiền, cháo đã nấu xong. Thanh Văn tay trái cầm bát, tay phải cầm thìa, Đông Phương trưởng lão nào đó thì lại nằm trong lòng Thanh Văn.
Gió đêm mát lạnh, trăng sáng treo cao, Thanh Văn thổi nguội một thìa cháo, đưa đến bên miệng Đông Phương Hồng.
Đông Phương Hồng nếm thử một chút, liếc mắt nhìn Thanh Văn, liền xấu hổ mà cúi đầu nghiêng mặt đi, chỉ lộ ra hai má đã ửng hồng. Thanh Văn nhịn không được nhẹ nhàng cười, lại thổi nguội một ngụm cháo đưa đến. Đông Phương Hồng ngoan ngoãn há mồm ăn, chậm rãi nhai, hương vị rau dại trong miệng ngọt ngào nhưng không bằng vị ngọt trong lòng.
Một chén cháo uy nửa canh giờ, Thanh Văn đưa qua cái bát không, Thiết Hiểu Thạch vội vàng đưa thêm một chén. Mà nhìn thấy chén cháo lại đầy, mày Đông Phương Hồng nhíu lại.
“Ngoan, cố chịu thêm một chút, đến” Thanh Văn thấp giọng nói, lại thổi nguội một thìa cháo. Đông Phương Hồng cẩn thận liếc mắt nhìn hắn một cái, mới hơi hơi mở miệng, để Thanh Văn tiếp tục uy.
Cứ như vậy một người ăn một người dỗ dành, một chén tiếp thêm một chén đều trắng trơn. Đợi đến bát thứ năm đưa đến, mặt Đông Phương Hồng đã xanh mét.
“Này không còn là của ngươi nữa rồi” Thanh Văn cười, buông Đông Phương Hồng ra, bắt đầu tự mình ăn “trên đường ăn lương khô thịt nướng, ta cũng muốn ăn nhẹ một chút”.
Đông Phương Hồng mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng ý niệm trong đầu phát hiện Thanh Văn không muốn ôm hắn nữa, lại bắt đầu nhăn mi.
Đông Phương Hồng quay đầu nhìn Đông Phương tộc trưởng một cái, mà vị tộc trưởng kia đang thật cẩn thận cầm một xâu thịt nướng ăn, thì lại tâm thần lĩnh hội.
“A! Trưởng lão! ngài không thể đột nhiên đứng dậy nhanh như thế a, sẽ bị ngất đó!”
đúng là không nuôi không ngươi!
Đông Phương Hồng tâm tình cao hứng, vội vã đứng lên.
Ai nha nha, vừa đứng lên một cái, đầu choáng mắt hoa a.
“Cẩn thận!”.
Quả nhiên, người vừa ngã, liền bị Thanh Văn ôm vào lòng.
Giống như phương pháp anh hùng cứu mĩ nhân a, hạnh phúc cực kì.
“Sắc mặt ngươi sao lại trắng như thế, không thoải mái sao? trưởng lão? trưởng lão? Đông Phương Hồng? Đông Phương Hồng? Hồng nhi!”
Lúc Thanh Văn vẻ mặt lo lắng quan tâm, kì thực là rất mất mặt, Đông Phương Hồng là hôn mê thật.
Nếu có thể, hắn hy vọng vĩnh viễn cũng không phải tỉnh lại
Nhưng mà, không như mong muốn, Đông Phương Hồng trời vừa sáng liền tỉnh.
Tỉnh trong vòng tay của Thanh Văn
Đầu óc Đông Phương Hồng có điểm mơ mơ màng màng chưa kịp hồi phục bình thường, Thanh Văn liền hôn một cái, áp xuống dưới.
Lúc Thanh Văn đang từ giữa thoải mái đột nhiên tỉnh giấc muốn rời đi, Đông Phương Hồng cũng không bỏ qua mà đưa tay ôm lấy đầu hắn, không cho hắn đi.
Đối mặt Đông Phương Hồng không ngừng hôn trả, Thanh Văn có vẻ hơi né tránh cự tuyệt. Đông Phương Hồng hôn một hồi phát hiện không thích hợp, trong tư thế môi dán môi, ánh mắt Đông Phương Hồng hơi hơi xoáy lại.
Đông Phương tộc trưởng nào đó đã muốn ngổi xổm một góc mà rơi lệ, Thiết tướng quân nào đó cùng ba tướng quân còn lại đứng ở cửa, cứng ngắc đỏ mặt, tiến lui đều không được.
Đông Phương Hồng mất hứng.
“Ta hôn Thanh Văn các ngươi đứng ở chỗ đó nhìn làm cái gì! còn không đi xuống cho bổn tọa!” Đông Phương Hồng trung khí mười phần cộng thêm mười phân uy nghiêm hét lên.
“Dạ vâng vâng”.
Người liên can vội vàng lui ra, rồi vội vàng đóng cửa lại, cũng vội vàng hét to một số thị vệ bao quanh phòng thủ tạm thời để trưởng lão nghỉ tạm trong khu nhà! Cần phải làm đến nước không có đường chảy, ngay cả con chim cũng không thể bay vào!
“Thanh Văn, đầu người ta vẫn còn choáng a” dán lên môi Thanh Văn, Đông Phương Hồng ‘suy yếu’ nói.
“...” Thanh Văn có chút phức tạp nhìn ‘Đông Phương Hồng nhu nhược’ gần ngay trước mắt, nhưng nhiều năm được dạy bảo phải ‘thương hoa’ vẫn làm cho hắn thuận tay đem Đông Phương Hồng nào đó giống cái loại anh hùng ôm mĩ nhân mà ôm vào lòng.
“Thanh Văn” hơi hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt Đông Phương Hồng hàm chứa hơi nước, bất lực nhìn Thanh Văn.
“Ta thân thiết sẽ không bất tỉnh chứ” Thanh Văn cúi đầu cười, vẫn là hôn lên.
Bởi vì Đông Phương trưởng lão nào đó ‘bệnh nặng’ vì vậy hiện tại đại quân liền đóng tại khu đất trống ngoài hải cảng, mà tưởng lão cùng vị tướng quân lại ở nhờ trong nhà của một địa chủ giàu có.
Địa chủ kia hầu hạ cũng rất chu đáo, nhưng mà bệnh tình của Đông Phương trưởng lão cũng không có một chút khởi sắc. Chỉ thấy Đông Phương trưởng lão càng ngày càng nhu nhược không chịu nổi, mà vị địa chủ vội vàng vì khách quý mời đến một đại thần y, nhưng còn chưa kịp bước đến viện tử của trưởng lão, liền bị người ta bịt mắt đánh bất tỉnh khiêng ra ngoài.
Thân thể suy yếu như vậy, thì sao mà đi thuyền được!
Huống chi, sóng to gió lớn như vậy, chẳng những xóc này còn dễ xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn!
Đối mặt với ‘đường biển’ dữ dội, Thiết đại tướng quân nghe đến tư nhiên ngẩn cả người, nhưng Thanh Văn lại nghi hoặc nhìn về mặt biển ở phương xa. Hải âu nhàn nhã bay trên mặt biển, bọn nhỏ ở bên bờ biển hải cảng chơi đùa tìm vỏ sò. Phụ nhân ở dưới mái nhà tránh ánh mặt trời chói chang đan lưới đánh cá, tiếng sóng bình lặng từng tiếng từng tiếng truyền đến.
“Tiểu thạch đẩu, ngươi mang người về Kinh trước đi, ta thấy trưởng lão ‘đang bệnh’ này cần phải tĩnh dưỡng thật lâu mới được” Thanh Văn thở dài.
“Không được, Thanh Văn, Hoàng Thượng ngàn dặn vạn dặn muốn ta phải cẩn thận bảo hộ trưởng lão, chưa thấy hắn lên thuyền, ta không thể đi được”
Cầm tặc tiên cầm vương (bắt trộm trước hết phải bắt được đầu lĩnh). Thanh Văn đã có chủ kiến rồi.
“Ám sát!”
Thanh Văn trừng.
“Bắt cóc!”
Thanh Văn xem thường
“Quỳ cầu!”
Thanh Văn mở lớn mắt.
“Sắc dụ!”
“Các ngươi nghĩ ra được biện pháp gì, vì cái gì không đích thân đến được” Thanh Văn băng lãnh nói.
“Thanh Văn, ngươi rõ ràng biết vấn đề nằm ở chỗ nào”.
“....”
Kỳ thật, sắc mặt Đông Phương Hồng ngày càng khó coi thật, nhưng hắn căn bản không biểu hiện ‘suy yếu’ như vài ngày trước đây.
Bằng chứng là, hiện giờ không có Thanh Văn ở đây, ban đêm lại nhiều muỗi. Chỉ thấy một con muỗi thong dong nhàn nhã bay qua, trưởng lão nào đó bắn ngón tay một cái. Một cỗ chân khí kích phát ra, sinh vật đang bay nào đó liền cứ như vậy mà hương tiêu ngọc vẫn, chậm rãi nhẹ nhàng rơi xuống.
[bó tay rồi = =]
Trưởng lão nào đó không đợi được Thanh Văn về, đang lúc nhàm chán, vừa lúc ‘đánh’ con muỗi giết thời gian. Huân hương đuổi muỗi kia nào bằng được võ công của mình, nhớ lúc xưa hai tên tiểu quỷ ồn ào đều muốn học công phu ‘đạn chỉ thần công’ đầu tiên a!
Xem ta liên tiếp bắn ra ba phát đạn!
Phản thủ! không trung quay lại! tiên phát hậu chí!
Thanh Văn đi đến.
“A” Đông Phương Hồng lập tức nghiêng người dựa vào cái ghế tựa, mềm mại trên ghế
Thanh Văn có chút bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, vẫn là đi đến vuốt mặt mặt hắn một cái.
“Không thoải mái sao?”.
“Đầu choáng váng, toàn thân không có khí lực” Đông Phương Hồng đáng thương hề hề nói.
“Nên ngủ đi, như thế nào còn đốt đèn làm gì?”
“Ta sợ bóng tối”.
“Vậy đốt đèn ngủ”.
“Ta sợ lạnh”.
“Đang trời mùa hè, trên giường ngươi cũng có năm cái chăn”.
“Ôm ta ngủ” Đông Phương Hồng tiến lên phía trước ôm thắt lưng Thanh Văn. Lúc này, hắn không phải cái gì trưởng lão của Đông Phương tộc, hắn chính là tiểu Hồng nhi của Thanh Văn.
“Hồng nhi”
“Ân?” ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng trong suốt.
“Ta sợ nóng, mùa hè rồi”.
Đông Phương Hồng buông thắt lưng Thanh Văn ra, xoa hai tay của mình sinh hờn rỗi.
“Đừng nháo nữa, cả hai đều đã lớn rồi, để cho tiểu bối chế diễu sao” Thanh Văn bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh hắn, tràn đầy thành khẩn nói đạo lý với hắn.
“Ta biết ngươi chê ta già, không đủ xinh đẹp” Đông Phương Hồng rầu rĩ nói “ngươi cũng chỉ thích tiểu nam hài”.
“Không phải như vậy” Thanh Văn hít một hơi thật sâu, không ngừng nói bản thân mình phải nhẫn lại “nhớ rõ không, ngày đó là ngươi bỏ đi trước, ngay cả một lời nhắn cũng không lưu lại. Đi rồi, liên chia đôi đường, hiện tại ngươi còn muốn ta quay đầu lại?”
“Ta vốn theo lời Thiểu Hoa trở về! chỉ là, ta đột nhiên trưởng thành, Đông Bắc cũng đại loạn, ngươi nghĩ rằng ta gặp lại ngươi ta nói ta là Đông Phương Hồng ngươi sẽ tin? ngươi muốn ta buông tay vụ tương tàn này để cùng đứa nhỏ và người ở kinh thành sao?” ánh mắt Đông Phương Hồng ủy khuất đỏ ừng “đừng tưởng rằng ta thích ngươi, là ngươi có thể chà đạp ta như vậy. Lúc ngươi cùng người nọ xằng bậy, có từng nghĩ đến ta chưa?”.
“Nếu ngươi vẫn ở bên cạnh ta, ta sao có thể chạm vào những người khác” Thanh Văn nói.
“Ngươi nếu thực sự yêu ta, như thế nào mới ba tháng không gặp liền thay lòng đổi dạ?” Đông Phương Hồng lên án “ta đem sự tình này xử lý xong, lập tức sẽ trở lại tìm ngươi. Nhưng ngươi thì sao? đè nam nhân trên bàn làm đến thiên hôn địa ám!”
“....” Thanh Văn xoa thái dướng “ta nói không lại ngươi, coi như ngươi đúng là được”
“Ngươi cái đồ hỗn đản, tên cặn bã vô lương tâm!” Đông Phương Hồng cứ hét lên, thuận tay giơ tay lên!
Nhưng gần đến hai má Thanh Văn, Thanh Văn vẫn bình tĩnh nhìn hắn, Đông Phương Hồng cũng cứng lại tại chỗ.
“Ngươi... hừ!” Đông Phương Hồng tức giận dậm chân, nhưng vẫn thu tay lại. Không quan tâm Thanh Văn nữa, hắn chỉ nắm nắm tay sinh hờn dỗi.
Thanh Văn cũng không nói gì, cũng chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
“Ta vẫn là người của ngươi, nhưng ngươi....” Đông Phương Hồng bắt đầu nghẹn ngào “ngày đó, ngươi rõ ràng đã nói, một đời lấy thật tình đối đãi. Bệnh tật không vứt bỏ, tranh chấp không ác ngôn”
“Ta...”
“ngươi cũng không ngẫm lại bản thân hơn phẩn nửa là một lão quái vật nửa yêu, ngươi cho là tiểu bạch kiểm kia về sau còn có thể coi trọng ngươi?”
Từ rất xa truyền đến một thanh âm tràn ngập ác ý, Đông Phương Hồng mặt đỏ biến sắc, Thanh Văn cũng thế.
“Đông Phương Hồng, một khi đã như vậy, lúc trước chết ở trên tay ta không phải thống khoái hơn hay sao? ngươi vẫn cứ sống sót, không phải chỉ để cho người ta chê ghét hay sao?”
“Ngươi im miệng!” Đông Phương Hồng tức giận đến mặt trắng bệch.
“Đừng để ý đến hắn, nơi này có quan binh, hắn không dám tới đâu” Thanh Văn đưa tay kéo Đông Phương Hồng.
“Ngươi hẳn là không đi được đi? Bình một cái nổi loạn cũng phải mượn tay con cháu, ngươi không thấy mất mặt sao”.
Đông Phương Hồng tức giận đến phát run, nhưng Thanh Văn cũng kéo càng chặt hơn.
“ngươi cứ việc trốn tránh đi, ta xem ngươi có thể trốn được mấy trăm năm”
thanh âm kia cũng dần tiêu thất.
“Hỗn đản!” Đông Phương Hồng tức giận muốn xông ra ngoài, nhưng lại bị Thanh Văn kéo lại.
“Ngươi hiện tại thân thể không tốt, đấu với hắn có được mấy phần thắng”.
“Cho dù ta chỉ còn lại một thành công lực, ta cũng có thể đánh hắn răng rụng đầy đất” Đông Phương Hồng hét.
“Ngươi là thiên kim chi tử, cần gì phải xả thân vào chỗ hiểm?” Thanh Văn thấp giọng nói.
“Hỗn đản, cũng không ngẫm lại lúc trước ta tự mình dạy hắn võ công có bao nhiêu vất vả” Đông Phương Hồng cũng nghẹn ngào ngồi xuống, còn tức giận lấy tay Thanh Văn giúp hắn lau nước mắt.
“Ngươi đừng khóc”.
“Ta càng muốn khóc! ta mất mười năm bồi dưỡng hắn, dạy hắn, chẳng qua đem chức vị tộc trưởng này truyền cho Túy Nghĩa, hắn liền trở mặt thành thù, cấu kết với đám con cháu xấu xa đã đành, còn cấu kết với phiên quốc, gian nhân, muốn đem Đông Phương gia ta đuổi cùng giết tận, ta chưa từng đem bí mật lúc ta phản lão hoàn đồng, công lực tạm thời biến mất nói cho người khác, cũng chỉ nói cho một mình hắn. Hắn lại... hắn lại thừa dịp lúc ta trốn đi toàn lực bao vây tiêu trừ, làm cho ta trốn đông lủi tây, còn bất đắc dĩ ẩn thân ở trong kĩ viện, hắn còn làm hại ta...làm hại ta thất thân cho ngươi, ta...ta...” nói đến đoạn bi thương, Đông Phương Hồng khóc đến khản cả giọng, người không biết còn vội vàng chạy đến ngoài cửa hô.
“Trưởng lão! xảy ra chuyện gì sao!”
“Sai người đi tìm, vừa mới có người dùng công phu truyền âm nhập mật, người có lẽ sẽ ở gần đây” Thanh Văn nói.
“Dạ vâng!”.
“Vì cái gì các ngươi đều đối với ta như vậy, ta đã làm sai cái gì? chẳng lẽ năm đó ta không nên để ý tới hai người lạnh đến sắp chết cùng đứa nhỏ sắp chết đói kia sao?” Đông Phương Hồng khàn khàn khóc “một người không để ý lời ngăn cản của ta, dám muốn rời khỏi ta đi giành chính quyền, kết quả chỉ còn lại một hũ tro cốt để đứa nhỏ của hắn ôm về. Một người nghe lời, ngoan ngoãn ở bên cạnh ta bảy mươi năm cũng đã chết, con cháu mấy đời sau lại vì một chút gia tài nhỏ biến thành cốt nhục tương tàn, còn muốn giết ta! các ngươi đều đã chán ghét ta như vậy, ta chết quách đi cho rồi! dù sao các ngươi đều chán ghét ta, đều hận ta, đều mong muốn ta chưa từng tồn tại!”.
“Ta không có, ta không có” Thanh Văn đem Đông Phương Hồng một lần nữa ôm vào lòng, nhẹ nhàng nói “ta chưa từng nghĩ như vậy”.
“Ta...”
“Ngươi đã nói sẽ ngươi sẽ cưới ta, ngươi đã nói cả đời muốn bảo vệ ta, nhưng ngươi lại bởi vì ta làm sai một chuyện mà không để ý ta! ô”.
Thanh Văn theo bản năng ôm Đông Phương Hồng càng chặt hơn.
“Ngươi đã nói ngươi sẽ bảo hộ ta, thương ta, nhưng ngươi vẫn làm ta thương tâm. Ngươi thật sự muốn ta chết phải không? ta thật sự chết ngươi mới có thể hồi tâm chuyển ý phải không? vậy ngươi sẽ giết ta, giết ta cùng đứa nhỏ a a a?” Đông Phương Hồng khóc.
“Báo ứng, thật sự là báo ứng của ta mà” Thanh Văn gắt gao ôm Đông Phương Hồng khóc đến khản cả giọng, một bên thấp giọng nói “không có việc gì, Hồng nhi, là Thanh Văn có lỗi với ngươi, đã không còn việc gì nữa rồi, Hồng nhi!”.