Kì thực phần 4 phải nói là ta hêm hiểu nhiều lắm, có vài phần hơi loạn xíu >.< ~~~~~~~~~~ Người ta nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma, điểm ấy Thanh Văn không thể không thừa nhận được. Lấy cớ là đi tảo mộ, rốt cục cũng thoát ly được nơi này, nhưng hắn từ bỏ thăm hỏi những người đó. Thanh Văn đang trên đường hồi hương, hắn một chút cũng không vội, ngân phiếu trên người lại nhiều. Nhưng mà, đang có nhiều tiền là sẽ mê sắc ấy, khụ khụ… Trên thực tế, Thanh Văn là cái nam nhân bình thường, hơn nữa còn là nam nhân tuổi trẻ khỏe mạnh. Hắn một chút ý niệm thành thân trong đầu cũng không có, ngày thường lại là một bộ hảo tướng mạo, cũng bởi vậy lúc hai vị tử đảng* của hắn không đảm nhiệm ‘chức vị quan trọng’, thì danh hào phong lưu của hắn chính là vang vọng khắp kinh thành. (* cái này có nghĩa bạn bè, nhưng lại là phần tử ngoan cố, sống chết cùng nhau, giống kiểu bằng hữu chí cốt ;)) Nhưng rồi sau này, hắn đã sắp năm năm không có bính nữ nhân. Nói đến bi ai, một mặt là thể lực cùng trí nhớ đã quá độ cạn kiệt, sau lại bởi vì bản thân ở trong hoàn cảnh có thể nói là ‘không bình thường’, tạo thành hắn hiện tại cũng bắt đầu nghi hoặc, có phải hay không nam hài so với nữ hài ở phương diện này sẽ tốt hơn. Cho nên, với cái tình trạng này, trên người có nhiều tiền, nhàn lai vô sự, trong lòng ngứa ngáy, có rất nhiều nữ nhân ở cái loại địa phương này, nữ nhân hắn đều chướng mắt. Vậy nên, hắn bước đến gian cách vách. Địa phương này là do ‘người khác’ tiến cử, Thanh Văn vừa thấy liền thích. Không có tục diễm, không có mùi rượu, địa phương thanh thanh nhã nhã, từ xa nhìn lại đầu tiên sẽ không nghĩ đến bên trong đến tột cùng đang làm những vụ mua bán gì. Hiện giờ, hoa đăng mới lên, một thiếu niên tư tư văn văn đứng ở trước cửa, đối diện Thanh Văn cười. Thanh Văn cười với hắn đến mực thật sự có chút tâm dương. Nghĩ dù sao cũng là một đêm phong lưu, trời sáng hắn tiếp tục quay về kinh, có lẽ cả đời cũng sẽ không có ý niệm trở về nơi này, làm càn một đêm, vừa vặn cũng có thể thỏa nguyện, thỏa mãn suy nghĩ tò mò, cũng bởi vậy Thanh Văn để cho thiếu niên kia ‘câu’ vào gian đại trạch này, ngồi ở trong khách phòng. Có lẽ không phải một nơi phàm phu tục tử bình thường sẽ đến, lần đầu Thanh Văn được người ta dẫn vào, một cái nam tử khách khách khí khí, sẽ hỏi qua chân tướng của Thanh Văn. Thanh Văn chỉ nói ba phần, dù sao dù có nói thật, cũng không ai tin. Thanh Văn lấy ra một chút ngân phiếu, hơn nữa hắn có bộ dạng có khả năng lừa chết người, vậy nên không bao lâu mấy thiếu niên nhã nhặn tuấn tú đủ mọi đặc điểm liền xoay quanh bên người hắn. Trẻ nhất chỉ có mười ba tuổi, lớn nhất cũng chỉ có mười bảy mười tám, có diện mạo sinh tác phù dung, có người khẽ thanh linh, có ôn nhu động lòng người, mỗi một người đều là khuynh thành chi tư! Thanh Văn không hiểu được, chính mình rốt cuộc là tới cái địa phương khó lường gì, nhưng hắn cũng vừa lòng cực kì. Chọn nửa ngày, giản lược mấy người, còn lại sáu người sẽ lại tiếp tục lựa chọn tiếp. “Không bằng toàn bộ bồi công tử đi? công tử nếu thích, trụ lại ở nơi này hơn mười ngày đi, cũng không quan trọng”
Một lời này, chỉ cần là nam nhân, sẽ không thể không màu dục huân tâm nha. Rất không may mắn, Thanh Văn cũng động tâm. Dù sao hắn cũng không vội, dù sao hắn cũng có nhiều ngân phiếu, dù sao hắn cũng đã nhịn thật lâu thật lâu, cũng bởi vậy hắn từ bỏ vấn đề tiếp tục khó khăn lựa chọn, hoàng phì yến sấu liền bao tất. (anh Văn chịu chơi ghê =))) Bồi Đường biết đây là khách quý, tự nhiên cũng không dám chậm trễ, mấy đầu bài toàn bộ bồi Thanh Văn, còn cấp cho Thanh Văn và bọn họ một viện tử yên lặng lịch sự tao nhã. Thanh Văn kì thực trước kia không có ôm qua nam nhân, nhưng hoàn hảo những người này rất có kinh nghiệm, thời điểm quan trọng cũng mạnh dạn cùng nhiệt tình, lúc thì lại như con chim nhỏ nép vào người, ngoan ngoãn phục tùng. Cũng không giống đám nữ tự hay ghen tị như vậy, thậm chí còn cùng nhau hầu hạ Thanh Văn. Cũng bởi vậy, loại hàng đêm sênh ca này, ngày đêm miệt mài, Thanh Văn chính là quá thượng liễu ẩn (thượng qua rồi nghiền) Mà ngay một đêm dạ hắc phong cao, Thanh Văn đang ôm một nam hài tử. Trong phòng hỏa lô có chút ấm áp. Thanh Văn ôm thắt lưng nam hài, đang nhắm mắt hưởng thụ mà tiến đến, nam hài tử rên rỉ dừng như muốn tan chảy. Không ngờ, tại thời khắc tối thoải mái này, lại có một trận gió lạnh thổi vào. Lãnh phong đã một kích, Thanh Văn run rẩy một chút liền tiết ra trong thân thể nam hài. Mà nam hài tử kia yêu kều rên một tiếng, cũng phát tiết rồi ngã xuống giường. Hai người xong việc, một người nằm úp sấp trên người kia, một người vẫn còn đang kết hợp với người nọ, Thanh Văn lười biếng nâng mí mắt, muốn nhìn một cái xem là ai phá hủy hảo sự cả hắn, liền thấy một nam hài tử nhỏ tuổi. Nam hài tử kia cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, nhưng dáng người thật có chút đáng khen, mấy người lúc trước so ra còn kém hắn. Thanh Văn từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá hắn trong chốc lát. Hắn muốn Bồi Đường mấy ngày nay tìm mấy thanh quan xinh đẹp đến thay đổi khẩu vị, dù sao những thanh quan này trục trặc vẫn hoàn trục trặc, nhưng lại có một phen ý nhị khác. Điểm này vừa vặn tựa như muốn khiến cho hắn dục tiên dục tử, mới nếm thử *** cùng nam hài tử, hô hấp khiến cho tâm người ta phải ngứa ngáy, lửa nóng trong tiểu huyệt kia là phần chính yếu, làm cho Thanh Văn một buổi tối liền ôm hắn đến ba lượt. Nhưng khuyết điểm của thanh quan chính là không kiên nhẫn để bị ôm, lớn tuổi một chút thì hoàn hảo, nhưng với loại còn nhỏ tuổi này, ba lượt cũng là sắp lấy mạng của hắn. Cho nên, Bồi Đường cuối cùng cũng phải ‘săn sóc’ mà tìm hai ba cái dự bị, để Thanh Văn tận hứng. Rốt cuộc đúng lúc thúc mạnh lên, cũng coi như tha cho thanh quan nhi này. Nói hơn nửa ngày, dù sao nam hài tử này cũng là cấp cho Thanh Văn sau thanh quan nhi kia. Thanh Văn nhìn thoáng qua, quả nhiên vừa lòng cực kì. Buông tha cho nam hài tử ở dưới, y phục khoác qua loa trên người, Thanh Văn biếng nhác gẩy gẩy tóc, liền kéo nam hài tử đến phòng cách vách đi. Gian phòng này vốn là để cho nam hài tử kia nghỉ ngơi, người của Bồi Đường bọn họ đợi lát nữa cũng sẽ đến sửa sang dọn dẹp lại sạch sẽ. Mà khi Thanh Văn đặt tay lên đầu vai nam hài tử, bả vai nam hài tử kia cũng có chút căng thẳng. Thanh Văn thấy kì quái, hắn dương tà nhãn nhìn nhìn nam hài, nam hài kia là miễn cưỡng, lại còn cố gắng cho thanh văn một tiếu thượng nhất tiếu (nụ cười trên nụ cười T _T ta chịu a).Nhưng trong lòng Thanh Văn nghĩ, mấy nam hài từ lúc trước lúc ôm lúc ôm vai, không phải sẽ lập tức mềm yếu ngã vào lòng hắn sao, hơn nữa mặt đỏ tới tận mang tai mà cúi đầu không dám nhìn hắn. Nhưng nam hài tử xinh đẹp này, đôi mắt lại sáng ngời hữu thần mà nhìn hắn trong chốc lát, mới vội vàng né ra. Mặt đỏ không có, trong ánh mắt không hiểu được đang lưu chuyển cái dạng tâm tư gì. Thanh Văn cái cảm thấy kì quái, nơi này làm ăn chính trực, mấy nam hài tử đến đây đều là cam tâm tình nguyện, nhưng nam hài tử này là chuyện gì xảy ra vậy? (mơ nữa đi anh =))) Nhưng nam hài tử kia không nói lời nào, Thanh Văn cũng không có nói, hắn thật muốn nhìn nam hài tử này muốn làm cái quỷ gì. Đợi cho hai người vào gian phòng cách vách, Thanh Văn đặt kiếm trên bàn, rồi bắt đầu chậm rãi cởi quần áo quả nhiên nam hài tử kia xuất thủ. Một kích này, nhanh như lưu tinh, liền ngay cả thanh văn cũng kinh ngạc. Hắn xoay người tránh đi, thuận tay rút cái dây lưng xoay người thật mạnh đánh đến, muốn kêu nam hài tránh đi. Nhưng nam hài sau một kích, cước bộ lại không ổn mà liên tiếp lao đến phía trước, mắt thấy dây lưng sẽ đánh lên diện mạo của nam hài, Thanh Văn giật mình, thu hồi tay, tự mình hướng bên cạnh lách ra. Nam hài lảo đảo vài bước, trên mặt lại đỏ, hắn nắm chặt chủy thủ trên tay không ngờ nhất là xuất một chiêu lưu tinh truy nguyệt (sao băng đuổi trăng) mà đến. Thanh Văn càng xem càng kì, phản thủ rút trường kiếm trên bàn ra, thiểm điện dã tự (nhanh như tia chớp) mà phá giải chiêu này. Nam hài tử chiêu thức thuần thục, nhưng Thanh Văn thử một lần liền biết, nam hài tử này căn bản là không có nửa điểm nội lực. Chỉ dùng một phần nội lực dụ hắn đến mười chiêu, cũng càng xem càng kì. này không phải là kiếm pháp của Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhà bọn họ hay dùng sao? hắn khi nào thì thu đồ đệ vậy? Thanh Văn cẩn thận đánh, nhưng nam hài tử vẫn là bị đánh cho ngã trái ngã phải. Đến cuối cùng, ngược lại Thanh Văn chịu không nổi, nhét kiếm vào bao, huy tay một phát. “không đánh, cùng cái tiểu hài nhi động thủ, tính cái gì anh hùng”
. Lúc trước cũng đã không phải đã nói, Thanh Văn rất đúng với hảo diện mạo của phiến tử nhân sao? Hiện giờ, cứ để cho nam hài từ này xem qua cái bộ dáng háo sắc của hắn khi đè nam hài tử khác ra mây mưa thất thường, Thanh Văn hiện tại thoạt nhìn mười phần là cái dạng lương gia phần tử (phần tử đàng hoàng). Chỉ cần nhìn hắn hiện tại xiêm y không mở rộng, lộ ra sáu phần mười, hơn nữa cái tối trọng yếu là bộ vị lỏa thể. Đầu tóc buộc gọn gàng, mặc y phục, trên lưng đeo hảo kiếm, cùng với khuôn mặt thật đúng cái dạng đệ tử danh môn chính phái (đại khái là bộ dạng anh Văn bây giờ rất 3 trấm =))). Nam hài tử kia giống như vẫn bị Thanh Văn lừa, giằng co trong chốc lát, không bao lâu bên ngoài gõ cửa. “Không có việc gì chứ! đại gia! xảy ra hỗn loạn gì sao!”
. Nghe thấy sẽ có người tiến vào, nam hài từ liếc mắt nhìn Thanh Văn một cái, thế nhưng lại cắn răng, hướng hắn quỳ xuống! Một quỳ này, trên mặt nam hài tử lại tràn đầy vẻ tuyệt vọng. Người nọ thấy khuôn mặt xinh đẹp như vậy cũng thương xót, nhìn mặt đất lệ chậm rãi chảy xuống, nói có bao nhiêu động lòng người thì có bấy nhiêu. Tim Thanh Văn đập thình thịch, mà ngay lúc người bên ngoài có ý đính phá cửa xông vào, Thanh Văn liền làm cái việc mất mặt. Hặn vội vàng tiến về trước hai bước, xiêm y hé ra bao lấy nam đứa nhỏ, khóa lại trước người, mà ở thời khắc rất chi là mảnh chỉ treo chuông, người kia vọt vào, vừa thấy đến cảnh này, cũng là mặt đỏ tới tận mang tai, vội vàng rời khỏi cửa. “Thật có lỗi quá, quấy rấy nhã hứng của đại gia rồi”
Nam hài từ quỳ gối trước mặt Thanh Văn, được bao ở trong xiêm y của Thanh Văn, không phải là đang bộ dáng đang thổi tiêu (cái này chắc ai cũng biết ha:”
>) cho Thanh Văn sao? mấy thủ viện còn đang lúng túng rối rít xin lỗi, rồi lập tức đóng nhanh cửa lại. Đợi đến khi người đi hết rồi, Thanh Văn thở dài một hơi, mới buông nam hài tử ra. Nhưng lại đáng thương cho nam hài từ kia, ở cự li gần mà nhìn Thanh Văn kì thật đang cố gắng rời xa bộ phận tự hào kia, chóp mũi cũng thanh thanh sở sở ngửi được hương vị của Thanh Văn. Đợi cho Thanh Văn cuối cùng rời xa hắn, mặt của nam hài tử cũng giống như tích huyết. Thanh Văn thấy hài đồng như vậy, nuốt một ngụm nước bọt, rồi đem dây lưng một lần nữa buộc lại, che khuất cảnh xuân của mình đang lộ ra ngoài, mà nam hài tử đáng thương kia, vẫn nhìn mặt đất, mãi đến khi Thanh Văn mặc xong y phục, mới dám ngẩng đẩu lên. Hảo một bộ lê hoa đái vũ! Thanh Văn ở trong lòng rên rỉ một tiếng. Thật là muốn ôm hắn ở trên giường mây mưa một trận, dù là chết cũng cam tâm! Thanh Văn không cẩn thận đem lời nói trong tâm nói ra. Nam hài tử vừa nghe, hé ra khuôn mặt càng hồng hơn, hồng đến tím bầm. Thanh Văn bưng kín miệng mình, đang muốn phủ nhận, nam hài tử cắn chặt răng, vẫn cúi đấu, chậm rãi mở miệng. Thanh âm hắn còng mang theo chút non nớt, nghe được lại khiến Thanh Văn phân tâm. “Chỉ cần ngươi hộ tống ta trở lại kinh thành, ta bồi ngươi một đêm”
“Thật sao!”
Thanh Văn vội vàng tiến nhanh tới muốn xác nhận. “Ta Đông Phương Hồng nói một là một, tuyệt không đổi ý”
nam hài tử nghiêm túc nói. “Ta phải nói rõ ràng đã, ta cũng sẽ ôm ngươi, sau đó đem ** của ta cắm vào ** của ngươi ác!”
(anh Văn thật là...) Thanh Văn nhìn bộ dạng thanh thuần của nam hài tử này, rất sợ hắn không hiểu, cái gì cũng phải nói cho rõ ràng mới được. Đáng thương thay một nam hài tử vốn đơn thuận, mặt đỏ như tích huyết, còn phải gật đầu tỏ vẻ chính mình rõ ràng. Thanh Văn khá hưng phấn, nói miệng không bằng chứng, nên phải có chứng cứ. lập tức mài mực, chuẩn bị giấy, thời gian dài ngắn bao nhiêu, số lần nhiều ít, chính là quyền sở hữu toàn bộ thân thể, vị trí hôn môi vuốt ve đều viết nhất thanh nhị sở (sợ không ăn được hay sao á. biến thái thế =))) Nam hài tử trước khi kí tên, nhìn một lần, lúng ta lúng túng cùi đầu càng thấp. “Ngươi thật sự thích ôm nam hài tử như vậy sao?”
“Ách, kì thực nữ nhân ta cũng ôm, nam nhân hơn hai mươi mấy tuổi cũng ôm”
Nam hài tử nghe xong, gật gật đầu, đã kí tên xong. “Bất quá, phải chờ tới kinh thành”
. “Biết rồi, cam đoan một tay giao cái kia, dù sao sẽ không có hại cho ngươi”
. “Ta trước tiên là nó rõ ràng, cừu gia của ta không phải nhân vật đơn giản”
Đông Phương Hồng thấp giọng nói “nếu liên lụy đếnh tính mạng của ngươi, cũng đừng oán ta”
. “Nhân bất phong lưu uổng thiến niên. Yên tâm đi, ta Thanh Văn đã thông suốt rồi”
. “Thanh Văn, tên này”
. “A, đúng rồi, ngươi nói ngươi tên gì?”
Thanh Văn đem chứng tư cất kĩ, liền hỏi. “Ách, Đông Phương Hồng”
nam hài tử kia nói “thái dương hồng ở phía đông”
. “Tên hảo tầm thường, ha ha ha”
Thanh Văn nhịn không được bật cười. “Đúng vậy, tên này thật sự là tầm thường”
nam hài tử cũng không nhịn được nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên gặp mặt của Thanh Văn cùng Đông Phương Hồng, có điểm xấu hổ, có điểm thẹn thùng. Mà bộ câu ngày sau Thanh Văn thường nói nơi cửa miệng chính là “lật thuyền trong mương, suốt ngày đánh nhạn, nhạn mổ mắt”
. Đi đêm cũng có ngày gặp ma, hắn thần kinh đột phát cái gì đâu lại muốn đi ôm nam nhân! Chỉ vì một cái Đông Phương Hồng, lập hạ cái quỷ gì khế ước, khiến cho hiện tại, khiến cho hiện tại, ai ~! Nhưng ngay lúc đó, Thanh Văn bừng bừng hứng trí, cả ngày nghĩ đến muốn cùng Đông Phương Hồng cùng nhau mây mưa. Ăn cơm cũng muốn, tắm rửa cũng muốn, nghĩ mãi cuối cùng ngay cả nam hài tử khác cũng không có tâm tình. (sắc lang đã xác định mục tiêu, cảnh báo cấp độ 1:))) Cũng bởi vậy, ban đầu nói ba ngày sau xuất phát, Thanh Văn hai ngày liền mang Đông Phương Hồng khởi hành. Mà Đông Phương Hồng kia, thay y phục mới, tắm rửa sạch sẽ, ăn uống no đủ, cười rộ lên, xinh đẹp giống hệt như tinh linh, khiến Thanh Văn dọc đường đi cơ hồ đều không rời nổi mắt. “Ngươi như thế nào lại xinh đẹp như vậy, trước kia có người nào khi dễ ngươi không?”
Thanh Văn xấu xa hỏi. “Ngươi...ngươi nói người ta cái gì đó! nếu không phải cừu gia của ta đuổi theo, ai chịu bồi một nam nhân, ai muốn bính ta, ta liền chết đi cho rồi”
. Nói xong, Đông Phương Hồng cảm thấy chính mình chịu ủy khuất lại bắt đầu rưng rưng, khiến Thanh Văn thương yêu vội vàng đem bé kia ôm vào lòng an ủi (bé là tác giả để nha:”
> thấy dễ xương lên để luôn) Hắc, nguyên lai đúng thật là cái thanh quan, thật sự là kiếm được. Thanh Văn ở trong lòng lại vui sướng. Cũng không nghĩ đến, nam hài tử đáng ra phải ở trong lòng thanh văn khóc nức nở, lại lộ ra vẻ mặt hưởng thụ khiến cho hắn ôm tới dạt dào. Vì thế, một đường, nếu là Thanh Văn ôm Đông Phương Hồng không tha, vẫn là nói Đông Phương Hồng luôn ở trong lòng Thanh Văn không chịu đứng lên mà? này có thể thật khó nói. Nhưng là, sự thật là như vậy, hai người ai cũng không tính toán rời khỏi ai. Cũng bởi vậy, một đường này va va chạm chạm, với phiền toái tìm đến phía trước, cũng thật xem như một đoạn thời gian ngọt ngọt ngào ngào nho nhỏ Đông Phương Hồng xem ra chỉ có mười ba tuổi, nhưng lại không có cái hoạt bát bướng bỉnh của thiếu niên mười ba. Ngược lại, bởi vì mối quan hệ chiều cao, lúc hắn cùng Thanh Văn nói chuyện thường thường phải ngửa đầu lên. Trong ánh mắt lại hám chứa hơi nước ướt át, có chút ủy khuất, có chút đau thương, thường thường mỗi khi nói xong, Thanh Văn đều phải xoa ngực kêu đau. Hắn liền đối loại nam hài tử hoặc nữ hài tử không xác định. Đông Phương Hồng nói hắn đến từ vùng Đông Bắc hoang vu, bởi vì mắc phải độc kế của cừu gia, cho nên lưu lạc đến tận đây. Vì bảo mệnh cùng ôn bão (thức ăn và quần áo), mới ở lại Bồi Đường của gian nhà kia. (Đông Bắc TQ bao gồm Liêu Ninh, Cát Lâm, Hắc Long Giang và phía đông khu tự trị Nội Mông) “Hắn nói có một khách quý, cần rất nhiều thanh quan nhi, cho nên hỏi ta có hứng thú hay không”
Đông Phương Hồng sầu kín tiều tiều liếc Thanh Văn một cái, Thanh Văn liền vội vàng khụ khụ hai tiếng nhìn đông nhìn bắc mà đi “khi đó ta còn nghĩ, tám phần là một tên nhà giàu mới nổi ngồi không hưởng phước, cả đời không chạm qua nam nhân hay nữ nhân, cho nên mới muốn tìm nhiều nam hài tử như vậy”
. Trên đời này vốn không có cái gọi là công bình, một cái tầm phương khách vừa xấu vừa béo, nhất định dẫn đến cái kết cục mỗi người phỉ nhổ. Nhưng kết quả đổi lại là tuấn mỹ tiêu sái như Thanh Văn nhìn ra đúng là chính phái ôn hoà, chính là cái gọi là ‘tài tử phong lưu’. “Ta cũng không nói như vậy, ta chỉ nói với hắn là ôm nam hài tử cảm giác thực mới mẻ đặc biệt, hỏi hắn còn các thanh quan nhi khác hay không, chỉ vậy thôi”
Thanh Văn vội vàng giải thích. “Có điều may mắn là gặp ngươi, nếu gặp người khác...”
Đông Phương Hồng nhìn mặt đất, lại lộ ra cái biểu tình khiến Thanh Văn đau lòng “kì thật, nam nhân cũng không có cái gì trong sạch đáng nói đến, nhưng bị người khác ép buộc khuất nhục, ta chịu không nổi”
“Được rồi được rồi, nói cái gì đâu không, sao mắt lại đỏ nữa chứ”
Thanh Văn đưa thịt bò vừa mới được bưng lên qua, rồi thấp giọng nói “ngươi nếu không thích, ta chỉ đưa ngươi đến kinh thành là được. Cũng không cần thật sự bồi ta, coi như lúc đó ta nói mê nói sảng là được rồi”
. (anh Văn thiệt là một hảo công:”
>) Nam hài tử ngẩng đầu lên nhìn Thanh Văn “nhưng ngươi không phải nói... “ “Đúng vậy a, ta thừa nhận ta đối thân thể của ngươi thực sự là có chút tò mò thế đấy, nhưng ta không thích ép buộc người khác”
“Ta... ta vừa rồi không có nói là ngươi ép buộc ta a”
Đông Phương Hồng cúi đầu, nhỏ giọng nói. Đông Phương Hồng ám chỉ thực sự rất rõ ràng, nhưng thần kinh Thanh Văn cũng không phải nhỏ mảnh bình thường. “Không quan hệ, ta cũng không thiết. Lúc nào cần ta tìm người khác không phải được rồi sao”
Thanh Văn cười đến sáng sủa. Nhưng Đông Phương Hồng lại cho hắn một cái nhìn xem thường. “Ta no rồi”
Đông Phương Hồng cầm chén đũa ném trên bàn, xoa xoa tay ngồi ở một góc, tự bản thân sinh bực bội. Đông Phương Hồng khiến cho hắn có chút mạc danh kì diệu, nhưng hắn vẫn gọi tiểu nhị đến, gói chút đồ ăn vặt để đi đường hai ba ngày, lại chuẩn bị thêm chút bánh, mới nắm tay Đông Phương Hồng ra khỏi khách ***. Xe ngựa của bọn họ đứng ở ngoài trấn nhỏ, mà hắn cùng Đông Phương Hồng tay nắm tay rời đi, từ xa đúng thực là một cặp huynh đệ cảm tình vô cùng hảo. Người ca ca nhìn có vẻ hảo hứng, là một thanh niên tuấn lãng tuyệt mĩ, Người đệ đệ nhỏ xinh động người cũng là khuynh quốc khuynh thành chi tử. Một đôi huynh đệ đi cùng nhau, quả nhiên là cảnh đẹp ý vui, chỉ tiếc bên hông ca ca đeo một thanh trường kiếm, ngón tay dài hữu lực, nội tức thong dong, không phải nhân vật dễ chọc. Cũng bởi vậy, trên đường ra khỏi trấn, mấy kẻ rảnh rang cũng không cám cả gan tiến lên trêu chọc. Chỉ có mấy đại thẩm hảo tâm, nói tiếp tục đi theo hướng nam khoảng năm canh giờ sẽ có một trấn nhỏ, trên trấn nhỏ có có khách ***, có lương thực nước uống, cũng có cả trạm dịch. Mà chỗ trùng hợp chính là bọn hắn buổi tối dự tính dừng chân. Bọn họ một đường đi theo hướng Nam, trên đường có khánh *** thì ngủ lại, không khách *** thì ngủ trên xe. Vừa mới xuống xe mới dùng qua ngọ thiện. Đông Phương Hồng một đường để Thanh Văn nắm tay kéo đi, hỏa khó cũng tiêu đi không ít. Đợi đến lúc lên xe, khó chịu cũng đã phai nhạt, chống cằm nhìn Thanh Văn dặn dò xa phu tiếp tục đi theo hướng Nam. Rồi lại nhìn hắn ngồi xuống trong xe dưỡng tức. “Địa phương ngươi luyện công hảo quái”
Đông Phương Hồng hỏi “đang trên xe đó, ngươi không sợ tẩu hỏa nhập ma?”
. “Cái ta học là tiêu diêu công, tùy tâm sở dục, nơi nào chẳng phải là nơi luyện công của ta? mà ngay cả lúc cái đó đó, chỉ cần ta muốn, làm sao lại không được?”
(o.0 luyện công trong lúc....) Thanh Văn xem ra là nói nghiêm túc, nhưng ngữ khí làm cho Đông Phương Hồng căn bản không tin tưởng được. Đông Phương Hồng nghe hắn nói về huân tinh tiếu thoại*, mặt liền đỏ hồng, cũng đành phải tự ngậm miệng không để ý đến hắn. Thanh Văn này nói thì nói đến ba phần là thật, bảy phần là giả, nhưng không hiểu được cái nào là thật cái nào là giả. Thật muốn mỗi câu hảo hảo nghe kĩ, nhưng hắn đã nói khiến cho người ta đỏ mặt, thực xấu hổ chết người. (*huân tinh tiếu thoại: QT: truyện cười thức ăn mặn, ta không rõ nghĩa lắm có lẽ là truyện cười về kinh nghiệm đó đó của anh Văn:”
>) “Ngươi hảo giống tiểu cô nương, động bất động liền đỏ mặt”
Thanh Văn lúc này cũng mở một mắt ra bỉ bỉ cười “hôm nào nên hảo hảo kiểm tra mới được”
Lúc ăn cơm nói muốn tìm người khác bồi, hiện tại còn nói lời như thế, Đông Phương Hồng mắt trắng giã, nửa là xấu hổ, nửa là buồn bực, lại không hiểu được Thanh Văn cố tình làm cho hắn thẹn thùng buồn bực, thích nhìn hai má hồng hồng củng ánh mắt mênh mông nước hàm chứa buồn bực giống như ai oán vậy. Quản nhiên là tú nhan khả xan, chọc người yêu thương. Thanh Văn luôn nhịn không được mà tán thưởng. Mà đã nhận ra tâm tư rõ ràng của Thanh Văn, Đông Phương Hồng liền càng xấu hổ lúng túng, khuôn mặt cũng cúi thấp hơn. Từ xa nhìn lại, hai người giống như đang ở trong đêm động phòng hoa chúc, chuẩn tân nhân ngồi đối diện nhau. Mà tân nương tử xấu hổ kia, thật bất hạnh lại chính là Đông Phương Hồng. Vậy nên hành trình nặng nề, lại luôn phiêu tán không khí mờ ám. Nhưng Thanh Văn nhìn vẫn nhìn, miệng một ngày ba lần trêu chọc, nhưng không có thực động thủ làm cái gì. Ở trên xe luôn ngồi cách xa một trượng, lúc thuê phòng tuy nói là ở cùng một gian, cùng chung một giường, Thanh Văn cũng chỉ cùng y nằm, chưa từng thật sự vượt qua Lôi Trì một bước. (Lôi Trì là tên sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc. ở đây có nghĩa là chưa từng vượt qua ranh giới) Rốt cuộc Thanh Văn thực sự là chính nhân quân tử, hay là tiểu nhân đây? Đông Phương Hồng kì thật không quá nắm chắc, nhưng mà hắn biết, chỉ cần khiến cho Thanh Văn coi trọng trong chốc lát, trái tim mình sẽ kêu phanh thông phanh thông đến lợi hại. Đông Phương Hồng đem hết thảy quy tội cho bộ dáng của Thanh Văn thực sự quá đẹp, bản thân cũng là cái nam nhân, tự nhiên cũng sẽ bị hấp dẫn. (goắc? o.0) Ngay lúc Đông Phương Hồng tự mình loạn tưởng, Thanh Văn trước mặt lại bắt đầu ngồi xuống luyện công. Đông Phương Hồng chưa từng nghe qua cái gì gọi là tiêu diêu công, bất quá Thanh Văn trước mắt lại thật sự là luyện được hữu mô hữu dạng, khiến hắn cũng không thể hoài nghi kì thực Thanh Văn chỉ là đang ngủ gà ngủ gật. Xe ngựa thoáng cái nhoáng lên, Thanh Văn vẫn bình tĩnh. Mái tóc dài đen sẫm hơi phất, khuôn mặt Thanh Văn tú mỹ bạch tích, Đông Phương Hồng nhìn mà có chút xuất thần. Thanh Văn không nói gì, vẫn lẳng lặng, vẫn bình thản, phảng phất giống như tiên tử bước ra từ tiên cảnh, chỉ tiếc là hắn chẳng những là tên háo sắc, còn là đặc biết thích nam hài. Đông Phương Hồng bẹp bẹp môi. Đi đêm nhiều có ngày gặp ma, kẻ hái hoa phải xác định sẽ bị gai đâm, yêu thích như vậy thật sự là không được. Nếu như mình không mất hết võ công, hai chiêu ngày đó đã sớm cho hắn biết tay. Nếu Thanh Văn khi đó cùng hắn mây mưa thất thường, nào có biện pháp sống sót. (ý em Hồng là, ngày đó bị anh Văn ăn, chắc chắn chỉ có ngất) Nghĩ tới điều này, Đông Phương Hồng liền nhớ tới hắn lần đầu nhìn thấy một màn kia của Thanh Văn. Nếu nam hài từ bị đặt ở dưới thân chính là mình. Mặt Đông Phương Hồng càng đỏ hơn, hắn vội vàng đem mặt mình giấu trong đệm dựa mềm mại của mã xa, Mắc cỡ chết người! như thế nào có thể nghĩ như vậy chứ!. Tiếng rên rỉ của nam hài tử kia, là có cả đau đớn, hơn nữa chín phần là khoái cảm, đan vào khiến người ta mặt đỏ tim đập mà thở dốc. Mà khi đó, Thanh Văn ở trên lưng hắn, theo động tác hữu lực, tóc đen tản ra, từng giọt mồ hôi trong suốt. Nam nhân đang lúc mập hợp thực sự có thể đạt đến cảnh giới như vậy sao? hắn chưa bao giờ nghĩ tới, trước kia cũng chưa bao giờ trải qua chuyện này, cũng đã đáp ứng Thanh Văn là cuối cùng sẽ bồi hắn một đêm rồi. Tới lúc đó, Thanh Văn sẽ dụng cái dạng phương pháp gì để ôm hắn đây? hắn sẽ dùng loại miệng lưỡi nhiệt tình thế nào, hắn sẽ mạnh mẽ ôm chứ? mới là nghĩ vậy thôi, mặt Đông Phương Hồng càng ngày càng nóng lên. (em Hồng nghĩ thiệt là sâu xa =))) Tỉnh lại nào, Đông Phương Hồng! ngươi không nên để Thanh Văn dạy hư như vậy! ngươi dẫu sao cũng là xuất thân danh môn, để chuyện dạy hư hài tử này ảnh hưởng thì còn ra thể thống gì nữa? ngươi ngay cả mặt mũi cũng không cần sao? Chính là hắn căn bản là không thể tự mình quản được tâm tư mình. Có lẽ, từ lúc bị mất võ công, định lực cũng bị đánh mất hơn phân nửa đi? Bản thân trước kia, sắc đẹp trước mắt còn có thể tọa hoài bất loạn (ngồi mãi không loạn), sao hiện giờ tâm viên ý mã (qt: sáng nắng chiều mưa, thất thường), giống như một mao đầu hài tử chứ? Hảo không xong. hảo đáng ghét, vì cái gì ta hiện tại nghĩ đến không phải người nọ ngàn dặm đuổi giết, mà lại là Thanh Văn? Ôm đệm dựa trên xe, Đông Phương Hồng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy lòng lộn xộn. nhưng có một Thanh Văn ở bên cạnh, rồi lại hảo an tâm. hắn mấy chiêu kia tuy rằng nói không có nội lực, có thể tiếp tục kháng cự được vài người nhưng cũng không nhiều lắm. Có Thanh Văn ở bên cạnh hắn coi chừng giùm như vậy, thì không có gì phải sợ. Có lẽ. cần lo lắng chính là vấn đề ’trinh tiết’ đi? nhưng mà, hắn đã sớm đem thứ này ‘bán’ cho y. Thật muốn tới lúc đó, mắt một nhắm một mở cái gì đều theo ý y, nhưng mà chính là, cám giác kia sẽ có thần sắc như thế nào? thực sự thoải mái sao, có đau hay không đây. ‘Hồng nhi? Hồng nhi?’ Thật ôn nhu, thanh âm hảo ôn nhu. Đông Phương Hồng đang ngủ say ngọt ngào, ưm một tiếng, cũng để cho người ta dùng áo choàng bao lấy, ngồi xuống ôm lấy Đêm đã khuya, xe ngựa cũng đứng ở một chỗ khác bên ngoài thị trấn nhỏ. Thanh Văn dặn dò xa phu một chút, xa phu gật gật đầu, buộc chặt ngựa, bản thân mặc cả quần áo vào trong xe ngủ. Thanh Văn còn lại ôm Đông Phương Hồng chậm rãi đi vào trấn nhỏ. Khách *** trong trấn nhỏ đều đã đóng cửa, nhưng một gian khách *** còn đèn đuốc sáng trưng mà chờ khách nhân tới cửa. Thanh Văn ôm Đông Phương Hồng đi vào khác *** kia. “Khách quan? ở trọ đi?”
Tiểu nhị vội vàng tiến lên chào đón, mà Thanh Văn đem Đông Phương Hồng ở trong lòng mình đã tỉnh một nửa giúp hắn ngồi tử tế trên băng ghế, rồi một tay nhẹ nhàng ôm bờ vai của hắn, một bên dặn dò tiểu nhị. “Ta muốn một gian phòng hảo hạng, hai dũng nước ấm. sửa sang lại phòng một chút, đồ ăn trước mang lại đây, chúng ta ăn ở trong này”
Thanh Văn ném qua một nén bạc, không lớn, nhưng lại phi thường phi thường đủ. “Vâng, không biết khách quan muốn ăn món gì?”
tiểu nhị vội vàng hỏi. “Ngươi tác chủ là được rồi, không cần thịt cá, nhưng mà phải còn tươi mới”
Thanh Văn nói xong, một bên nhẹ nhàng xoa hai má Đông Phương Hồng “tỉnh? muốn ăn cái gì?”
“Ta muốn ăn cua”
. “Nơi này ở trên núi, cho dù có cua cũng không còn tươi nữa, để hôm nào khác kiếm cho ngươi ăn đi”
Thanh Văn nhẹ nhàng cười. “Khách quan, sinh bạo khê hà của bổn ***, mỹ vị cực kì, ai nếm qua đều nói hảo. Không bằng cho người mang tới một dĩa lên đi?”
“Hảo”
Thanh Văn đáp lời. “Vậy còn rượu thì sao, khách quan?”
“Không được, đến bát thang cùng nước ấm sạch là tốt rồi”
Thanh Văn nói “phụ cận gầy đây có bán y phục không?”
“Có, ra cửa quẹo trái đi tiếp một nén nhang là đến”
. “Mã phu của chúng ta ở trấn ngoại trông xe ngựa, một lúc nữa nhớ đưa một phẩn điểm tâm đến cho hắn”
“Hảo”
Chọn qua đồ ăn, lúc chờ đưa lên bàn, Thanh Văn thuận tay để ý chỉnh lý tóc Đông Phương Hồng. Khi dễ Đông Phương Hồng còn có chút mơ mơ màng màng, ở trên mặt hắn sờ loạn mấy lần mới cười nói “ở trên xe ngủ no rồi, buổi tối làm gì bây giờ?”
Mặt Đông Phương Hồng lại đỏ một chút. hắn cũng không nghĩ tới mình thế nhưng lại ngủ kĩ như vậy, mới tỉnh lại ở khách điểm này, vẫn là để người ta ôm lấy, thật sự là mất mặt cực kì. “Ta...ta nhàm chán a, lại không có chuyện làm”
Đông Phương Hồng mạnh miệng. Hắn mới sẽ không thừa nhận mình nghĩ đến Thanh Văn mà ngủ. Xe ngựa thư thái như vậy, ngay lúc đó tình cảnh lại ấm áp cùng tốt lành như vậy, hắn mới có thể ngủ đến bất tỉnh nhân sự. “Ngươi đều để ta hôn trộm hết trơn rồi, có biết không hả?”
Thanh Văn đùa với hắn. “A~!”
nghĩ tới địa phương không nên nghĩ, mặt Đông Phương Hồng đỏ như tích huyết “gạt người! ta một chút cảm giác đều không có!”
Ngươi đương nhiên không có cảm giác, ta lại cũng không thật sự hôn xuống. Thanh Văn nhìn bộ dạng Đông Phương Hồng, chỉ cảm thấy hắn như thế nào lại đáng yêu như vậy. “Ngươi cả ngày mặt đều đỏ hồng, xinh đẹp như búp bê gốm vậy. Sau này về nhà nói với cha mẹ một tiếng, Thanh Văn ca ca đem ngươi thú trở về được không?”
Thanh Văn lại đùa giỡn. (chính thức phong anh Văn là cá trớn công( = 3=#) Nhất thời mở to hai mắt, Đông Phương Hồng đỏ mặt ngơ ngác nhìn Thanh Văn trong chốc lát, rốt cuộc hơi hơi mở miệng muốn nói gì đó, liền để cho tên tiểu nhị chết tiết nhiễu loạn! “Thức ăn tới đây! khách quan! sinh bạo khê hà! ma bà đậu hũ!”
Đông Phương Hồng thình lình làm cho tiểu nhị hoảng sợ, cả người đều một màu hồng, lại nhìn Thanh Văn ở bên cạnh vẫn luôn cười trộm. “Ngươi lại lấy ta ra đùa giỡn”
Đông Phương Hồng nhìn Thanh Văn cười đến vui vẻ, liền chán nản hơi hơi cúi đầu. “Cái gì đùa giỡn?”
Thanh Văn vừa cười hỏi, một bên giúp Đông Phương Hồng lấy cơm, ở trên bát gắp đầy khê hà cùng ma bà đậu hũ, mới bưng đến trước mặt Đông Phương Hồng. “Ngươi mới không thực sự thú một nam hài tử”
Đông Phương Hồng bưng bát lên, chỉ cảm thấy nhiệt khí từ đồ ăn kia có điểm xông vào mắt. “Vì cái gì ta sẽ không?”
Thanh Văn cũng hỏi hắn “vì cái gi ngươi cảm thấy được ta nhất định sẽ không?”
. “Bởi vì không ai sẽ thực sự thú một nam nhân”
. “Ngươi nhất định thật lâu chưa có trở về kinh thành”
Thanh Văn cũng thấp giọng nhịn cười “chờ sau khi ngươi ngươi trở về, nhất định sẽ thất sự thay đổi”
. “Kinh thành phát sinh chuyện gì?”
Đông Phương Hồng thật sự hoang mang nhìn Thanh Văn. “Cũng không có việc gì, chỉ có một cái nam hoàng hậu, thêm một cái nam tướng quân phu nhân”
Thanh Văn tiếp tục cười. Còn có năm tiểu bảo bối không biết nên phân loại là con người hay là yêu quái nữa kìa. Kinh thành thực sự khá náo nhiệt! (vâng mấy người này từng ngược anh Văn một thời gian khá dài =))) “Ai, như thế nào lại vậy”
. “Thế giới có đầy những điều lạ kì”
Thanh Văn ra vẻ mê hoặc nói.