“… Nếu mạt tướng đoán không sai thì chắc chắn vì tờ lệnh điều binh này nên Khúc Bất Duy mới không khai ra Chương Hạc Thư.”
Sau hai ngày, Vệ Quyết kết thúc cuộc điều tra ngầm, trở về Huyền Ưng Ti trình bẩm với Tạ Dung Dữ.
“Chương Hạc Thư đã lợi dụng tờ lệnh điều binh, đổ tội Phong Nguyên tự ý điều binh lên đầu Khúc Mậu. Một khi Chương Hạc Thư lấy ra tờ giấy lệnh, Khúc Mậu sẽ từ hạ thần có công biến thành đồng lõa với Khúc Bất Duy, cha con một nhà Hầu phủ ắt bị trị tội, người trong Hầu phủ cũng không một ai thoát nạn. Khúc Bất Duy không muốn làm hại người nhà nên mới không khai ra Chương Hạc Thư.”
Kỳ Minh mới bảo: “Vậy để Vệ Chưởng sứ nói cho Khúc Bất Duy biết là chúng ta đã đưa Khúc Hiệu úy rời thành bình an, chỉ cần ông ta khai ra Chương Hạc Thư, chúng ta nhất định sẽ tìm cách giữ Hầu phủ được bình an.”
“Nói rồi, nhưng cũng chẳng có mấy tác dụng.” Vệ Quyết đáp, “Lệnh điều binh rất khó làm giả, chỉ cần Khúc Mậu đã điểm chỉ thì đấy chính là bằng chứng khó chối cãi. Dù Huyền Ưng Ti tin tưởng Khúc Mậu thì tam ti vẫn dựa vào bằng chứng để phá án, huống hồ trên triều còn có biết bao con mắt đang nhìn chằm chặp, nên vẫn là câu nói ấy, đối với Khúc Bất Duy, quyết chết không khai ra Chương Hạc Thư mới là biện pháp tốt nhất bảo vệ Khúc Mậu.”
Nói đoạn, hắn dừng một lúc, “Hay là, điện hạ có thể ăn miếng trả miếng, dùng tờ lệnh điều binh này uy hiếp Khúc Bất Duy, buộc ông ta khai ra Chương Hạc Thư, bằng không sẽ công khai nó. Nhưng mạt tướng cho rằng Khúc Bất Duy sẽ không bị điện hạ uy hiếp, ông ta không ngốc, ông ta biết điện hạ sẽ không mạo hiểm tính mạng của Khúc Mậu.”
Tạ Dung Dữ nói: “Ta nhớ cần thông qua rất nhiều quy trình mới xin được lệnh điều binh. Phong Nguyên lấy lí do điều tra danh sách mỏ khoáng để đến Lăng Xuyên, nếu không động đao gươm thì xin lệnh điều binh làm gì, Xu Mật Viện cũng chưa chắc đã phê duyệt. Nhưng, Chương Hạc Thư muốn đảm bảo có được lệnh điều binh này, xem ra đã có người của ông ta hỗ trợ. Đã điều tra là ai ở Xu Mật Viện hỗ trợ phê duyệt lệnh điều binh chưa?”
“Bẩm điện hạ, đã tra rồi, chính là Nhan đại nhân Nhan Vu ở Xu Mật Viện.”
Nhan Vu?
Tạ Dung Dữ không có nhiều ấn tượng về người này, chỉ nhớ gã là trưởng quan Xu Mật Viện, bình thường không có nhiều tiếp xúc với Chương Hạc Thư. Nhưng gần đây trong thời gian Chương Hạc Thư được cho “nghỉ”, gã là một trong số ít những người không ngoảnh mặt quay lưng với ông ta, thậm chí còn tới cửa viếng thăm một lần.
“Bắt kẻ này lại.” Tạ Dung Dữ nói.
“Ai, Nhan Vu ư?”
Các Huyền Ưng vệ chấn động.
Vệ Quyết nói: “Nhưng Nhan Vu làm việc theo quy trình, Huyền Ưng Ti không có đủ lí do để bắt hắn.”
Tạ Dung Dữ nói: “Không cần tìm lí do, cứ lấy cớ đi.” Y nghĩ ngợi, “Cứ nói lời khai của Phong Nguyên có dính dáng tới Nhan Vu, mời hắn đến nha môn hỏi chuyện.”
Còn sau khi tới nha môn, vì sao bắt người lại thì đợi sau hẵng nghĩ.
Nhờ có tờ lệnh điều binh của Khúc Mậu mà mọi người đã điều tra được sâu thêm. Chương Hạc Thư dám dùng Nhan Vu vào chi tiết mấu chốt quan trọng đó, bằng trực giác Tạ Dung Dữ cảm thấy chỉ cần cạy được miệng Nhan Vu thì Chương Hạc Thư có chạy đằng trời.
Huyền Ưng vệ được điều động ngay trong đêm, như cơn gió lốc lặng thầm quét qua kinh thành.
Cũng may Khúc Mậu chưa kể với ai về tờ lệnh điều binh mà mình đã lén giấu đi. Huyền Ưng Ti âm thầm tiến hành kiểm chứng toàn bộ, tuy Nhan Vu đoán được sớm muộn gì Tạ Dung Dữ cũng sẽ để mắt đến mình, nhưng khi Huyền Ưng vệ tới cửa, gã vẫn vô cùng bất ngờ. Vệ Quyết khách khí nói, “Mời Nhan đại nhân đến nha môn hỗ trợ điều tra.” Nhưng ngữ điệu không cho phép từ chối.
Đại quan tứ phẩm đương triều bị dẫn đi, toàn triều lẫn bách tính lại dấy lên bao lời đồn đoán.
Các buổi chầu trong những ngày qua lúc nào cũng có tranh chấp, may thay Tạ Dung Dữ lấy cớ rất khéo, chỉ nói “hỗ trợ điều tra” chứ không bảo là “bắt giữ”, cộng thêm có Triệu Sơ chống lưng, cuối cùng những lời dị nghị cũng bị dập tắt.
Song, bầu không khí trên triều vẫn rất nặng nề, dường như càng đến gần chân tướng thì lòng người càng nôn nao, và khi phạm vi ảnh hưởng ngày càng lớn rộng, ai cũng tự hỏi liệu đã có bao nhiêu người liên đới trong bản án này.
Có lẽ cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí trong kinh thành mà chỉ mới ít hôm, thời tiết trở lạnh hẳn đi. Hoàng đế ngày đêm bận rộn, thời gian đến hậu cung dần ngắn lại, thậm chí cũng ít ghé điện Nguyên Đức của Hoàng hậu. Trái lại Chương Nguyên Gia có vẻ đã khỏe hơn, đối với người đang mang thai thì mỗi một tháng là một trở ngại, những trở ngại đầu đã qua, đến mùa đông buốt giá, nàng không những không sợ lạnh mà tinh thần càng tươi tắn hơn.
Thời gian này Chương Nguyên Gia không cần giải quyết chuyện của lục cung, chẳng mấy khi có dịp rảnh rỗi, nàng bèn mời các phi tần trong hậu cung đến tụ tập. Hậu cung của Triệu Sơ khá ít, tính cả Chương Nguyên Gia thì chỉ có sáu vị có phong hàm, ngoài Hoàng hậu ra, cao nhất là vị trí Tần. Người ít thì bớt tranh chấp, bình thường các tần thiếp cũng không mấy khi gặp Triệu Sơ nhiều, trái lại càng kính trọng Hoàng hậu hơn. Bọn họ nhận lời của Hoàng hậu, đến tiếp chuyện với nàng mấy hôm, thấy nàng vui vẻ bèn đề nghị đợi hoa mai ở Phức Hương Viên nở, sẽ cùng Hoàng hậu đi thưởng mai.
Và trùng hợp làm sao, chỉ trong vòng ba ngày sau tiết hàn thực, hoa mai bung nở, sắc mai tươi tắn phản chiếu ánh nắng khiến tâm tình thư thái, Di Tần đùa bảo, “Đợi lúc hoa mai rụng thì chắc tiểu hoàng tử cũng đã chào đời, trong cung nhàm chán, có thêm một đứa bé, chúng tỉ muội cũng có việc tìm vui.”
Chương Nguyên Gia cười đáp: “Nếu biết muội giỏi pha trò như vậy thì nhẽ ra bổn cung đã cho gọi các muội đến từ lâu. Mấy ngày nay bổn cung không nghỉ ngơi tốt, cơ thể cũng mệt mỏi.” Nói đoạn, nàng đưa mắt nhìn quanh, “Chỉ tiếc Vân muội muội lại không đến.”
Vân muội muội chính là Mỹ nhân ở Lạc Phương Trai, người đã khóc cả đêm vì trong nhà gặp chuyện.
Phụ thân của nàng là Lâm thiếu khanh ở Thái Bộc Tự, năm Gia Ninh đầu tiên nàng tiến cung tấn thăng làm Mỹ nhân. Tính tình Chương Nguyên Gia tính khá mềm mỏng, cũng sống hòa thuận với người cũ trong cung.
Có thể vì mang thai nên nói rầu rĩ là rầu rĩ ngay. Những ngày qua Chương Nguyên Gia thường nhắc tới Vân Mỹ nhân trước mặt mọi người, cho nên hội Di Tần cũng biết Hoàng hậu đang lo cho tỉ muội, lại nghĩ Vân mỹ nhân cũng không bị giáng tội liên đới, chỉ ưu sầu đổ bệnh, thế là liền cùng Hoàng hậu đến thăm Vân Mỹ nhân, để nàng giải sầu cũng tốt.
Lạc Nguyệt Trai của Vân mỹ nhân cách đó rất gần, vừa tới nơi, nội thị ở cửa viện lật đật chạy ra đón: “Hoàng hậu nương nương vạn an, người ở trong viện này đang đổ bệnh, nương nương đang mang long thai, không thể để nàng tới gần nương nương được.”
Chương Nguyên Gia còn chưa kịp lên tiếng thì Di Tần đã quở: “Gần xa cái gì hả, bổn cung biết Vân muội muội đang đổ bệnh, nhưng đấy chỉ là tâm bệnh, phải gặp người mới khuây khỏa được, nương nương lo cho Vân muội muội nên mới muốn vào thăm, thế mà ngươi dám lắm mồm ngăn cản.”
“Đúng thế.” Chử Quý nhân phụ họa, “Hôm nay là tiết hàn thực, mọi năm các tỉ muội hậu cung thường tề tựu vào dịp này, cùng lắm là bọn ta theo nương nương vào, là tâm bệnh thì cũng có hơi bệnh, bọn ta sẽ che chắn cho nương nương.”
“Chuyện này…” Tiểu hoàng môn ngần ngừ. Người của Quan gia chỉ chuyển lời rằng không để Vân mỹ nhân đi gặp Hoàng hậu, chứ không dặn không cho phép Hoàng hậu vào, hơn nữa bọn nô tài như họ nào dám ngăn cản, ở hậu cung ai mà chẳng biết Hoàng hậu chính là người trong lòng Quan gia.
Đương lúc tiểu hoàng môn nghĩ trái nghĩ phải, Chương Nguyên Gia nhẹ nhàng bảo: “Bổn cung thích đoàn viên, Chử muội muội nói không sai, vào dịp này năm ngoái, các tỉ muội trong hậu cung còn quây quần bên nhau. Hôm trước bổn cung nghe Vân muội muội khóc mà lo lắm, chỉ muốn vào nói chuyện với muội ấy đôi câu mà thôi, nếu công công không yên tâm thì có thể đi theo…”
Tiểu hoàng môn là chức quan nội thị hèn mọn nhất, nào dám làm theo lời Chương Nguyên Gia.
Hắn thấy dầu gì cũng có nhiều nương nương đi cùng, thế là không chặn cửa nữa, để Chương Nguyên Gia và mọi người vào.
Lạc Phương Trai không lớn, Vân Mỹ nhân nghỉ ngơi ngay tại phòng ngủ trong nội viện, đúng là nàng đang mắc tâm bệnh, chỉ mới một tháng mà cơ thể vốn nở nang đã gầy sọp hẳn đi, nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn thì tưởng nô tì tới đưa thuốc, đang định bảo người nhẹ tiếng chút, nhưng vừa mở mắt lại thoáng thấy tay áo viền chỉ vàng, nàng hốt hoảng bật dậy: “Nương nương, sao… sao mọi người lại đến đây?”
Tỉ muội hậu cung vốn hòa thuận không có lục đục, nên khi hội Di Tần thấy Vân Mỹ nhân gầy ra nông nỗi đó thì tiến tới nắm tay nàng, “Nếu không nhờ Hoàng hậu nương nương quyết tới gặp muội, mọi người cũng đâu biết muội lại bệnh nặng thế này.”
Vân mỹ nhân lấy làm ngạc nhiên, Chương Nguyên Gia muốn đến gặp nàng ư?
Vào lúc này?
Chương Nguyên Gia nhìn thẳng vào mắt nàng ta, nói: “Các ngươi ra ngoài canh chừng, có vài lời bổn cung muốn nói riêng với Vân muội muội.”
Nghĩ rằng Hoàng hậu muốn tâm sự chuyện riêng tư, mọi người đáp một tiếng rồi cùng nhau lui xuống.
Chương Nguyên Gia lại nói: “Chỉ Vi, ngươi cũng ra ngoài đi.”
Trong phòng chỉ còn lại hai người Chương Nguyên Gia và Vân Mỹ nhân, Chương Nguyên Gia ngồi xuống bên giường, im lặng một lúc rồi nói: “Sau khi phụ thân muội bị đày ngục, mẫu thân muội đổ bệnh, mọi người trong nhà kẻ đi người tản, vì mua thuốc cho mẫu thân muội mà ca ca muội bất cẩn bị thương, cũng may là cứu được. Hiện giờ cả mẫu thân lẫn ca ca muội vẫn khỏe, Kinh Triệu Phủ nhận được lệnh của Chiêu vương đã hỗ trợ thu xếp cho cả nhà. Bổn cung chỉ nghe ngóng được vài tin đó mà thôi.”
Vân Mỹ nhân cụp mắt, một lúc lâu sau mới cười khổ bảo: “Hóa ra Hoàng hậu đã biết hết rồi.”
Chương Nguyên Gia nắm tay nàng: “Đúng vậy, những chuyện đã biết ta đều nói cho muội, vậy muội có thể kể ta nghe những chuyện mình biết được không?”
Không đợi Vân Mỹ nhân trả lời, nàng nói luôn, “Muội có thể nhận được tin trước cả khi Lâm thiếu khanh bị bắt để mà cầu khẩn Quan gia ngay trong đêm, chứng tỏ muội biết rõ chuyện ở ngoài cung.”
Nàng nhìn ra ngoài viện, hạ giọng nói: “Bao năm nay ta quá hồ đồ, bị phụ thân cài cắm người bên cạnh mà vẫn hồn nhiên vô tri, chỉ gần đây khi cố dò xét mới biết được. Chính vì thế Quan gia mới không tin tưởng ta, không nói ta biết chuyện gì, ta không trách chàng, nhưng ta không muốn nghe lời một phía từ phụ thân. Xin muội hãy nói ta biết, rốt cuộc Tiểu Chiêu vương đã điều tra được gì ở Lăng Xuyên, vì sao ca ca ta vẫn chưa về, có phải vì phụ thân ta không? Và cả Tiển Khâm Đài sập, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”