Thanh Vân Đài

Chương 173




Đống thuốc nổ ở lối tây đã được giải quyết, dưới sự chỉ huy của Kỳ Minh, Huyền Ưng vệ nhanh chóng rút lui khỏi thung lũng một cách trật tự. Còn quân giám sát tuy bị khóa trên núi không hiểu đã xảy ra chuyện gì, song cũng nhận thấy Phong Nguyên có ý đồ chôn vùi Huyền Ưng vệ, nếu không nhờ cô gái có quan hệ với Tiểu Chiêu vương chạy đến kịp lúc thì chỉ e quân giám sát bọn họ cũng bị chôn theo.

Lửa lớn lan dần từ hai phía dãy núi, mưa tên bay đến tới tấp, may mắn đội quân giám sát chi viện đã đến, giúp Huyền Ưng vệ bảo toàn hơn nửa lực lượng, thành công rút khỏi thung lũng.

Thanh Duy và Tạ Dung Dữ lập tức nhảy lên ngựa tụ tập với hội Huyền Ưng vệ. Trong khu mỏ vẫn ồn ào huyên náo, ngọn lửa chiếu sáng nửa bầu trời đêm, áo choàng của Vệ Quyết thấm đẫm cả máu lẫn mồ hôi, thấy người đến, hắn chẳng màng lễ nghi mà hỏi thẳng, “Thiếu phu nhân, chỗ Nhạc tiền bối sao rồi?”

“Không ổn cho lắm.” Con ngựa Thanh Duy đang cưỡi sốt vó đi vòng vòng, buộc nàng phải kéo mạnh dây cương, “Ta với ông ấy đã hỏi thăm vài lính giám sát về tình hình ngọn núi bên ngoài khu mỏ, trên núi không chỉ có một hang động chứa vại dầu và đá tiêu, khoảng cách lại quá xa, một mình sư phụ phải kiểm tra từng hang động một.”

Thanh Duy mím môi, “Hơn nữa lúc ta về đây đã kinh động đến người của Phong Nguyên, thuộc hạ của lão ta chú ý động tĩnh của sư phụ, chỉ sợ đã báo tin cho người bên kia.”

Nàng hối hận không thôi, cảm thấy vì mình nên Nhạc Ngư Thất mới mất tiên cơ tìm bằng chứng.

Nhưng không một ai trách nàng, nếu không nhờ nàng phát giác sự lạ mà nhanh chóng quay về, khéo có khi Huyền Ưng vệ còn gặp thương vong nặng hơn nhiều.

Huyền Ưng Ti rời khỏi thung lũng cũng chỉ tạm thời tránh được thuốc nổ, mà binh mã của Phong Nguyên vẫn truy cùng diệt tận, chẳng mấy chốc sau lưng đã vọng đến tiếng kêu gào chém giết. Tạ Dung Dữ ngoái nhìn, ra lệnh: “Vệ Quyết, chỉnh đốn binh mã, gấp rút chi viện cho trên núi ngoài khu mỏ!”

***

Vào giờ Dần thời điểm trời tối nhất, cả khu mỏ lại được thắp sáng trong ánh lửa, hơn trăm Huyền Ưng vệ cố gắng lao vào trong núi, truy sát phía sau là mấy trăm Trấn Bắc Quân tinh nhuệ mặc khôi giáp áo choàng đỏ thẫm.

Con ngựa Phong Nguyên đang cưỡi đã mệt lả, thế nhưng ông ta vẫn quật roi thật mạnh, muốn đẩy nó tới giới hạn cuối cùng, ép nó xông tới chỗ Huyền Ưng vệ.

Một tên lính chạy tới bẩm báo: “Bẩm tướng quân, hai khắc trước Nhạc tiểu tướng quân đã lên ngọn núi ngoài khu mỏ rồi!”

Phong Nguyên nhướn mày: “Hắn tới bên kia làm gì?”

“Thuộc hạ không rõ, sau khi chúng ta đánh nhau với Huyền Ưng vệ, Nhạc tiểu tướng quân và nữ tặc họ Ôn lập tức chạy lên núi, dọc đường còn dò hỏi quân giám sát về hang động trên núi, ả nữ tặc phát hiện trong tay chúng ta có thuộc nổ nên mới tạm thời quay đầu.”

Phong Nguyên siết cương, nhìn lên ngọn núi ngoài khu mỏ.

Nhạc Ngư Thất dò hỏi về hang động trên núi làm gì?

Mọi mâu thuẫn trong mỏ tối nay đều xuất phát từ di vật Sầm Tuyết Minh để lại, lẽ nào vật chứng vốn không hề ở khu mỏ bên này mà là ở trên núi ngoài kia?!

Đúng lúc này, một tên lính khác lại la lên: “Tướng quân tiêu rồi! Đội quân trú đóng ở núi Bách Dương đã vào núi, chắc chắn sẽ vào núi trước khi trời sáng, không chỉ thế, Ngự Sử Đài Trương đại nhân, Châu phủ Lăng Xuyên Tề đại nhân và các khâm sai đại nhân ở huyện Sùng Dương cũng đã vào núi, bọn họ còn đi nhanh hơn đoàn quân núi Bách Dương, đã sắp tới đầu núi rồi!”

Phong Nguyên nghe thế, trong lòng nặng hẳn đi.

Ông ta biết để đối đầu với mình, Tạ Dung Dữ đã sai Vệ Quyết đến núi Bách Dương mời đội quân trú đóng tới, nhưng không ngờ tốc độ của họ lại nhanh đến vậy, rồi thêm mấy tên khâm sai bao gồm Trương Viễn Tụ mà đến, ông ta có muốn làm gì cũng không nổi!

Phong Nguyên vội hỏi: “Các ngươi đã báo cho lão Chung tin Nhạc Ngư Thất lên núi chưa?”

“Có ạ, Tham tướng đại nhân có dặn trước, nếu ở vùng mỏ có bất cứ tình huống nào thì phải nhanh chóng báo lại với ngài ấy, bọn thuộc hạ cừa phát giác động tĩnh của Nhạc Tiểu tướng quân, lập tức cử người lên núi.”

Lúc này con tim treo cao của ông ta mới thoáng thả lỏng.

Tham tướng gọi là lão Chung là người điềm tĩnh, vừa nghe tin báo Nhạc Ngư Thất chạy lên núi, tất có thể đoán được thứ đồ Sầm Tuyết Minh để lại đang ở đó, hiện tại người của bọn họ đều ở trước lối vào và ca trên núi, dẫu Nhạc Ngư Thất có võ công cao cường tới đâu thì sức lực cũng có hạn, cứ tìm từng hang động một như vậy biết tìm tới lúc nào, bọn chúng tất không thể nhanh bằng hội lão Chung được!

Điều cần làm bây giờ, ngoài cảnh báo cho lão Chung về mức độ nghiêm trọng của tình hình thì chính là cầm chân Huyền Ưng vệ.

Phong Nguyên hỏi hộ vệ bên cạnh: “Có đem theo tên hiệu không?”

Hộ vệ chưa kịp đáp, lính tốt đã lập tức thưa: “Tướng quân, thuộc hạ có đem theo.”

“Bắn đi, bắn hết, có bao nhiêu bắn bấy nhiêu!”

Khi tiếng tên hiệu nổ giữa trời đêm, Phong Nguyên giơ đao hô lớn:”Các tướng sĩ, Huyền Ưng Ti bao che trọng phạm, tội ác cùng cực, theo ta giết tất!”

***

Từng mũi tên hiệu liên tiếp được bắn lên cao, những đốm màu sặc sỡ nở rộ trên bầu trời đen nhánh, toàn khu mỏ bị đánh thức bởi tiếng ồn đinh tai nhức óc.

Tại sơn dã tối tăm ngoài vùng núi, thống lĩnh đoàn quân trú đóng nghe thấy tiếng nổ thì thất kinh, xoay người ra lệnh: “Các tướng sĩ, dốc hết tốc lực tới khu mỏ ngay!”

Ngoài trấn Chi Khê, Tề Văn Bách luôn miệng thúc giục khâm sai đại nhân đồng hành, “Nhanh lên, phải mau chóng tiếp viện Tiểu Chiêu vương!”

Nhạc Ngư Thất làm như không nghe thấy tiếng tên hiệu, một mình xông vào hang động trước mắt – hang động cuối cùng trong tổng số năm hang ở ngọn núi bên này, nếu vẫn còn không tìm được, ông phải sang ngọn núi bên cạnh đối đầu với Tham tướng của Phong Nguyên.

Trương Viễn Tụ ngẩng đầu nhìn vùng trời sặc sỡ, y đã ở rất gần, ngay dưới chân núi nơi lối vào, nhìn lính tốt cách đó không xa lao như điên lên núi, tiếng giao chiến giữa Huyền Ưng vệ và Trấn Bắc quân ngày một cận kề, y điềm nhiên nói: “Ắt hẳn thứ đó nằm ở ngọn núi này.”

Bạch Tuyền đứng bên hỏi: “Công tử, chúng ta có cần lên núi không?”

Trương Viễn Tụ nhìn lên núi, trong ánh lửa thấp thoáng mấy bóng người đang đi đi lại lại, “Đợi thêm chốc lát nữa.”

Trước hang động, một trong số bóng người đi đi lại lại đó chính là Chung Tham tướng. Lão Chung đã thức trọn một đêm, thời gian càng trôi thì gã càng sốt ruột, cho tới khi tiếng nổ từ tên hiệu vang lên, sự bất an chồng chất cả đêm cuối cùng nổ tung trong bách hài, gã đi theo Phong Nguyên đã nhiều năm, biết vị tướng quân tứ phẩm ấy có kinh nghiệm tác chiến rất phong phú, bình thường sẽ không dùng nhiều tên hiệu một lần như vậy.

Lão Chung rất bình tĩnh, trên núi lúc này ngoài gã và vệ binh ra thì còn có Đô giám cùng vài quân giám sát, gia tướng của Khúc Mậu và cả Tiểu Chương đại nhân, người quá đông, gã không thể biểu hiện vẻ lo lắng ra ngoài. Đến khi tiếng tên hiệu thu hút sự chú ý của quân giám sát, gã cũng chỉ phụ họa: “Chỉ sợ có chuyện gì rồi, hay đi xem thế nào.”

Một lúc sau, bóng dáng lính tốt xuất hiện dưới núi, hắn ta vừa thấy lão Chung đã cuống cuồng nói: “Tham tướng đại nhân, Nhạc tiểu tướng quân đã lên ngọn núi bên này rồi!”

“Nhạc Ngư Thất đến đây?” Lão Chung ngạc nhiên.

Nhưng gã kịp thời phản ứng, bọn họ không có viện quân, chứng tỏ Phong Nguyên bắn tên hiệu là để báo tin cho gã.

Mục đích của tất cả mọi người tối nay chỉ có một, đó là tìm bằng được tội chứng Sầm Tuyết Minh để lại.

Nhạc Ngư Thất không ở lại vùng mỏ mà đến ngọn núi này – lão Chung chợt vỡ lẽ, Sầm Tuyết Minh không giấu bằng chứng ở vùng mỏ mà giấu ở đây!

Lão Chung chắp tay đi vòng vòng, tâm tư xoay chuyển.

Nơi duy nhất có thể giấu đồ ở ngọn núi bên này là hang động, đến giờ Nhạc Ngư Thất vẫn chưa mò tới là bởi vì ông ta không chắc rốt cuộc đồ được giấu ở đâu, phải kiểm tra từng hang một, lại không thể đánh động đến bọn họ.

Nhưng… Lão Chung nhìn những hang động đã được bọn họ dọn dẹp để làm nơi nghỉ mát cho Khúc Mậu, Khúc Ngũ gia rất khó hầu hạ, để lựa được nơi vừa lòng hắn mà cả đoàn đã kiểm tra gần hết mọi hang động trên ngọn núi này, ngoài hai hang sâu u ám ra, gã chắc chắn số còn lại không có giấu đồ.

Nói cách khác, vật chứng Sầm Tuyết Minh để lại rất có thể được giấu trong hang động trước mắt gã.

Lão Chung khấp khởi mừng thầm, đúng là đi mòn đế không thấy, tự dưng nay tìm đến nửa, Khúc Ngũ công tử mà cũng có lúc làm được chuyện tốt cơ đấy!

Lão Chung biết tiêu hủy chứng cứ rất quan trọng, gã không tin tưởng bất kỳ ai, nhận lấy bó đuốc từ trong tay vệ binh, đi thẳng đến trước hang động, nói với gia tướng đang gác trước cửa: “Ta đi vào lấy đồ, sẽ không đánh động đến Ngũ gia và Tiểu Chương đại nhân.”

Gia tướng là người của Khúc Bất Duy, cũng coi như cùng hội với lão Chung, cho nên chẳng chút nghi ngờ đứng tránh ra cho gã vào. Lão Chung đi vào trong hang, thấy Khúc Mậu giang tay giang chân ngủ say trên giường, ngay cả tiếng tên hiệu lúc nãy cũng không đánh thức được hắn, còn Chương Đình lại ngồi trước bàn vuông, có vẻ đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, chờ sẵn lão Chung ở đây, “Sao Chung Tham tướng lại vào trong này?”

Lão Chung cười xòa: “Làm phiền tiểu Chương đại nhân rồi, không có gì cả, Đô giám nói làm rơi vài thứ trong hang nên nhờ hạ quan vào tìm giúp.”

Chương Đình hờ hững hỏi: “Làm rơi đồ? Đồ gì?”

“Không phải thứ quan trọng.” Lão Chung nói, gã nhanh chóng quét mắt nhìn chỗ rộng rãi ở động ngoài – hôm nay gã đã ra vào chỗ này mấy lần khi giúp Khúc Mậu đóng giường bàn ghế, nếu có đồ vật thì lẽ ra phải tìm thấy từ lâu rồi, xem ra gã cần đi tìm động trong nơi chứa vại dầu.

Chương Đình bèn đứng dậy: “Chung Tham tướng, rốt cuộc ông đang tìm gì?”

Lão Chung khựng bước, không định dây dưa vào lúc này nên chẳng buồn trả lời, đi thẳng vào động trong.

Chương Đình không phải kẻ ngốc, Phong Nguyên vào núi chính là để tìm kiếm bằng chứng Sầm Tuyết Minh để lại, tối nay trong mỏ ồn ào không ngớt, mới nãy tiếng tên báo hiệu còn bắn mấy lần, hắn định ra ngoài xem tình hình thế nào, nhưng vừa tới trước cửa hang thì lại nghe lão Chung nói với gia tướng là muốn trong vào lấy đồ.

Phong Nguyên tin tưởng lão Chung nhất, tên hiệu bắn chứng tỏ Huyền Ưng vệ và Trấn Bắc quân đã giao tranh, nhưng lúc này lão Chung không đi chi viện cho Phong Nguyên mà lại muốn vào hang lấy đồ – rốt cuộc trong hang giấu gì, không cần đoán hắn cũng biết.

Thấy lão Chung đã vào tới nơi, trong khoảnh khắc ấy Chương Đình không hề nghĩ nhiều, thậm chí cũng chẳng đoái hoài đến phụ thân, xẹt qua trước mắt là vạt áo trắng của sĩ tử gieo mình xuống sông vào mười bảy năm trước, là địa ngục nhân gian sau khi đài đổ, thôi thúc hắn lao vào lão Chung.

Tuy lão Chung cũng có đề phòng nhưng vẫn xem hắn là người mình, đâu thể ngờ hắn lại tiến tới ngăn cản, cho đến khi bị hắn đẩy ngã, gã ta mới quay đầu lại, tức giận quát: “Tiểu Chương đại nhân điên rồi hả?”

Chương Đình nhìn hắn đầy đe dọa: “Ông muốn tiêu hủy bằng chứng.”

Hắn nói chắc như đinh đóng cột, mang theo sự thanh liêm chính trực trong gần ba mươi năm sống trên đời.

Hắn trách mắng: “Bao nhiêu sĩ tử vô tội cùng bách tính đã mất mạng dưới Tiển Khâm Đài, mua bán danh sách lên đài là tội ác cùng cực, ông dám cả gan tiêu hủy bằng chứng!”

Lão Chung ngây người nửa khắc, bấy giờ mới nhận ra Chương Đình không hề thuộc phe mình, hắn đứng về phía Tiểu Chiêu vương! Lão Chung nổi sát ý, dù gì gã cũng là võ tướng, một tên quan văn mà đòi ngăn gã ư? Gã nhấc chân đá Chương Đình, vật lộn bò dậy, lao nhanh vào động trong. Chương Đình cố sức đứng lên, một lần nữa lao đến ôm ngang hông lão Chung, hắn không biết võ, cũng không biết phải ngăn chặn thế nào, chỉ biết không thể buông tay, mặc cho lão Chung dùng cùi chỏ đánh vào lưng mình. Hắn rên đầy đau đớn, hét to với Khúc Mậu: “Khúc Đình Lam cái đồ ngu ngốc này, mau dậy đi!”