Trông thấy nụ cười ấy, Phong Nguyên rùng mình.
Không hiểu sao ông ta cảm thấy nụ cười của nữ tặc này giống hệt nụ cười của Tiểu Chiêu vương lúc mời mình lên núi.
Chả có nhẽ mình lại bị ả nữ tặc này lừa?!
Trong lòng Phong Nguyên dấy lên đầy rẫy hoài nghi, liệu có phải thực chất Sầm Tuyết Minh chôn đồ trên núi, ả nữ tặc này chỉ đang diễn kịch?
Xét cho cùng Phong Nguyên cũng là đại tướng quân dẫn binh tác chiến, Thanh Duy biết mình không phải là đối thủ của ông ta, nhân lúc ông ta phân tâm, nàng lập tức lùi một bước, “Vậy tướng quân đoán xem đồ đang ở đâu?”
Phong Nguyên nhắc nhở bản thân không nên rơi vào bẫy của ả nữ tặc, Tiểu Chiêu vương rất coi trọng thị ta, thường sẽ không tự dưng để thị ta tách ra như vậy, bởi ngộ nhỡ xảy ra binh đao, y đâu thể bảo đảm thị được an toàn? Lý do duy nhất đáng để mạo hiểm – chính là trong khu rừng này thật sự có giấu đồ.
Nhưng nhìn phản ứng của thị ta, rõ ràng đồ không ở chỗ thị.
Vậy đồ ở đâu?
Đúng lúc này, một vệ binh hốt hoảng bẩm báo: “Tướng quân, tiêu rồi, tên lính giám sát trong rừng đã bỏ chạy!”
Lửa giận Phong Nguyên bùng lên, ông ta dẫn theo hơn trăm người tới đây, Huyền Ưng vệ đã đành, nhưng cớ gì đến một lính giám sát dẫn đường mà cũng không bắt lại nổi?
Ông ta đang định mở miệng quát thì đột nhiên, một suy nghĩ lướt qua đầu.
Đúng rồi, quân lính giám sát!
Lúc nãy trong rừng quá tối, ông ta không thấy rõ ai là người lấy đồ. Công bằng mà nói, dù nữ tặc họ Ôn có bản lĩnh cao cường đến đâu cũng không địch nổi hơn trăm binh lính, càng khỏi nói đến Huyền Ưng vệ đi theo thị, vì vậy chắc chắn bọn họ sẽ không giữ đồ, mà trái lại, lính giám sát dẫn đường không phải người của bọn họ, thoạt nhìn rất bình thường, do đó nữ tặc và Huyền Ưng vệ sẽ làm mồi nhử dụ phần lớn binh mã, quân giám sát nhân cơ hội rời đi, đấy mới là thượng sách!
Nghĩ đến đây, Phong Nguyên thấy tên lính giám sát chỉ vừa chạy ra tới bìa rừng, lập tức ra lệnh cho quân lính đến chi viện: “Các ngươi bao vây ả ta!” Sau đó nhảy lên ngựa, dẫn thân tính và toàn bộ vệ binh còn lại đuổi theo lính giám sát.
Triều đình có nhiều quân nha khác nhau nên binh tướng trong nha môn cũng có sở trường riêng, ví dụ như Tả Kiêu Vệ giỏi truy bắt tra án, Tuần Kiểm Ti chuyên kiểm tra tuần tra, còn Phong Nguyên thuộc Trấn Bắc Quân, chỉ biết tác chiến đánh giặc, chuyên dùng võ lực. Nên đáng lí ra truy đuổi quân lính giám sát khu mỏ chỉ là chuyện như trở bàn tay, nào ngờ ông ta thúc ngựa đuổi theo đã hơn nửa khắc mà tên kia vẫn cứ cách ông ta một quãng.
Phong Nguyên càng đuổi càng thấy không ổn, toan siết cương dừng ngựa đổi trận thế, thì lúc này dường như tên lính đằng trước đã nhận ra ông ta không định đuổi theo, cũng lập tức dừng lại, quay người cao giọng gọi: “Phong đại ngu, đã lâu không gặp ha.”
Giọng nói này… sao lại quen đến thế?
Phong Nguyên nhướn mày, một cơn ớn lạnh không rõ lý do ngăn cản ông ta dừng chân. Truy binh phía sau giơ đuốc tiến lên, ánh lửa lan đến dưới chân tên lính giám sát, chỉ thấy người này cao lêu nghêu, mi dài mắt sáng, trên lông mày còn có một vết sẹo nhỏ.
Chính là Nhạc Ngư Thất!
Nhạc Ngư Thất cười nói: “Cách lần cuối gặp mặt cũng chỉ chừng mười năm thôi mà, sao thế, đồ ngốc nhà ngươi lớn tuổi trí nhớ kém, không nhận ra ta rồi à?”
Phong Nguyên kinh động đến mức không thốt nổi nên lời.
Sao Nhạc Ngư Thất lại ở đây?
Không phải ông ta biến mất rồi ư? Không phải nói ông ta đã chết trên đường theo tiên đế hồi kinh sao?
Kể ra Phong Nguyên và Nhạc Ngư Thất chỉ mới gặp nhau một lần, mà ký ức về lần đó cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Vào năm Hàm Hòa thứ mười bảy, mười ba tộc Thượng Nỗ xâm phạm Cật Bắc, sĩ tử trầm mình dưới sông Thương Lãng, về sau tướng quân Nhạc Xung xung phong đánh giặc.
Nhạc Xung xuất thân là bách tính dân lành, lúc ấy chỉ là một Du Kỵ tướng quân, một tướng quân cấp thấp xin đi đánh giặc, đương nhiên triều đình phải thử bản lĩnh của hắn. Ngày hôm sau, một võ trường được dựng lên ở bên ngoài Huyền Minh Chính Hoa, tướng soái các ti lần lượt lên đài khiêu chiến, Nhạc Xung thắng mấy lượt, lại nói: “Dưới quyền của lão phu có một thiêu niên là kỳ tài trời sinh, một mình có thể đối địch trăm người, chi bằng chư vị thử tài với cậu ta xem.”
Người này chính là Nhạc Ngư Thất.
Năm ấy Nhạc Ngư Thất chỉ vừa mười tám tuổi, những lão tướng kinh qua sa trường ấy vậy mà lại không phải là đối thủ của cậu ta, Phong Nguyên càng thua đậm, võ công của ông ta rất khốc liệt, còn Nhạc Ngư Thất lại khéo léo nhẹ nhàng, thường dùng mánh lới thủ đoạn, là đối tượng khắc tinh của ông ta.
Và cũng nhờ thế, Nhạc Ngư Thất đánh một trận thành danh, theo Nhạc Xung ra sông Trường Độ.
Chỉ tiếc sa trường nào phải đấu trường diễn võ, trận chiến sông Trường Độ diễn ra vô cùng thảm thiết, ba mươi nghìn tướng sĩ vùi mình trong bão cát Cật Bắc, kể cả tướng quân Nhạc Xung. Giai thoại duy nhất đồn đại là người thiếu niên kia một mình mở đường máu trong loạn quân, cõng thi thể của nghĩa phụ xông ra ngoài, thậm chí quá nửa các tướng sĩ may mắn sống sót trong trận chiến ấy là nhờ đi theo Nhạc Ngư Thất.
Phong Nguyên nghe nói Nhạc Ngư Thất sinh ra ở vùng núi Lăng Xuyên, không cha không mẹ, ngày bé phải đào rễ gặm vỏ cây mà sống, về sau được Nhạc Xung nhận nuôi, nhận làm nghĩa tử, vì lúc ấy đang vào tháng bảy, lại thấy hắn thích ăn cá nên cho hắn theo họ Nhạc của mình, đặt tên là Ngư Thất.
Sau trận chiến sông Trường Độ, thiếu niên anh tài nhuốm máu quay về, toàn triều chấn động, Chiêu Hóa đế mới kế vị muốn trao tặng chiến công cho hắn, để hắn trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất triều lúc ấy, nhưng nửa năm sau hắn lại từ quan, nói mình chỉ là dân thường không gánh nổi trọng trách lớn, quay về núi Thần Dương, dẫn cô cháu gái vào núi ẩn cư sống tiêu dao qua ngày. Cho tới năm năm trước khi Tiển Khâm Đài sập, hắn mới xuất hiện ở Lăng Xuyên, bị quan binh triều đình truy bắt.
Phong Nguyên bừng hiểu.
Hèn gì sau khi nữ Ôn thị trộm hồ sơ vụ án của ông ta, tập hồ sơ kia lại quay về lều một cách khó hiểu.
Chẳng trách tối nay nguy hiểm là vậy, nhưng Tiểu Chiêu vương vẫn yên tâm để nữ Ôn thị một mình đối phó với toán quân bên này.
Có Nhạc Ngư Thất yểm trợ, Tiểu Chiêu vương còn gì phải lo!
Vào khoảnh khắc này, từng cuộc gặp gỡ tối nay lần lượt lướt qua trước mắt ông ta:
Dưới chân núi, Tạ Dung Dữ ra lệnh Huyền Ưng vệ nhường đường, “Sao lại không nhường? Ta nhường chứ, xin mời tướng quân.”
Trong thung lũng rừng sâu, Ôn Tiểu Dã tay cầm trọng kiếm đỡ chiêu thức của ông ta: “Nhưng đồ không ở chỗ ta.”
Và cả Nhạc Ngư Thất đứng trong ánh lửa lúc nãy, “Phong đại ngu, lâu rồi không gặp ha.”
Đúng thế, ông ta thực sự quá ngu dốt.
Nổ núi đã khiến núi sạt lở, nhiều năm trôi qua, cây mọc đá dời, tội phạm lưu đày còn không chắc chắn vị trí giấu đồ của Sầm Tuyết Minh thì quân giám sát làm sao biết?
Nếu quân giám sát biết được vị trí cụ thể, bọn họ đã đào lấy đồ từ đâu rồi, việc gì chờ tới hôm nay? Huyền Ưng Ti đâu cần phải chia đội ngũ tìm kiếm trong núi?
Trên thực tế, Huyền Ưng Ti cũng không biết Sầm Tuyết Minh chôn đồ ở đâu, bọn họ dè chừng nhân lực Phong Nguyên quá đông, sợ ông ta tìm được tội chứng trước nên mới dùng chiêu dụ địch.
Tới bây giờ Phong Nguyên mới kịp nhận ra.
Tạ Dung Dữ, Nhạc Ngư Thất, Ôn Tiểu Dã đều không giữ đồ, một loạt hành động của ba người bọn họ tối này hòng giữ chân ông ta, phân hóa binh lực của ông ta. Còn ông ta cứ thế chui đầu vào rọ, để lại hơn trăm người đối phó với Tạ Dung Dữ, dẫn theo hơn trăm người truy đuổi Ôn Tiểu Dã và Nhạc Ngư Thất, tuy ông ta có chừa một phần binh lực để lục tìm tội chứng, nhưng lúc này nhân số của Huyền Ưng Ti đã chênh lệch quá nhiều so với phe của ông ta, mà bên đó còn có Vệ Quyết và Chương Lộc Chi, xét về điểm này quá bất lợi!
Nghĩ đến đây, Phong Nguyên biết việc quan trọng trước mắt là quay về lục tìm bằng chứng, lập tức có ý rút lui.
Con ngựa dưới thân thở phì phò, nhưng đúng lúc này Nhạc Ngư Thất đã phản ứng trước một bước, ông tung người nhảy lên, một tia sáng bắn ra từ tay áo đập vào áo giáp của Phong Nguyên, Phong Nguyên buộc phải xoay người ngăn cản, song Nhạc Ngư Thất đã thu kiếm, nhân lúc sơ hở chặn đường ông ta, “Năm ấy tỉ võ vẫn chưa đủ hứng, khó khăn lắm mới gặp lại, đồ ngốc nhà ngươi ở lại vui vẻ với ta thêm chốc nữa đi?”
***
Chỉ chớp mắt đã qua giờ Tý, ở vùng đồi nơi hai ngọn núi giao nhau, ánh lửa sáng rực hơn trước, Vệ Quyết đi qua mấy hố sâu, Huyền Ưng vệ đang đào bới bên hố vừa thấy hắn thì bẩm báo: “Chưởng sứ, khu năm Tây Bắc chưa phát hiện vật lạ.”
“Khu sáu chính Tây chưa phát hiện vật lạ.”
“Khu hai trung gian chưa phát hiện vật lạ.”
…
Hai canh giờ trước, Vệ Quyết đã chia nơi này làm ba mươi sáu khu theo đông nam tây bắc, chia Huyền Ưng vệ thành tổ năm người tìm kiếm tội chứng Sầm Tuyết Minh đã chôn. Từ lúc đó tới tận bây giờ mà vẫn chưa tìm được. Vệ Quyết biết lục soát tội chứng không dễ, hắn cần phải kiên nhẫn, song… phía Ngu hầu không cần lo lắng, nhưng võ công của Nhạc Ngư Thất và thiếu phu nhân dù cao cường tới đâu thì thể lực vẫn có hạn, không thể cầm chân Phong Nguyên quá lâu, cuối cùng binh mã của Phong Nguyên cũng sẽ tìm đến.
Đương lúc Vệ Quyết nghĩ ngợi, một Huyền Ưng vệ đột nhiên chạy tới, hạ giọng báo cáo với hắn. Vệ Quyết biến sắc, dẫn Huyền Ưng vệ tránh né người của Phong Nguyên, “Đưa ta xem.”
Huyền Ưng vệ lấy ra một vật từ trong tay áo, “Chưởng sứ, vừa nãy thuộc hạ đã tìm được thứ này ở dưới hố.”
Nó là một miếng ngọc bài sứt mẻ, bên trên có khắc hoa văn, Vệ Quyết cầm lấy, soi kỹ dưới ánh đuốc, giống thẻ bài của một quan viên.
Chỉ có quan viên triều đình có phẩm cấp mới có thẻ bài, không một ai trong số quân lính giám sát khu mỏ có thứ này ngoài Đô giám.
Nếu đã tìm được trong hố, lẽ nào… đây chính là bằng chứng Sầm Tuyết Minh để lại?
Nhưng một tấm thẻ bài sứt mẻ có thể chứng minh được gì?
Vệ Quyết hỏi: “Còn thứ nào khác dưới hố không?”
Huyền Ưng vệ lắc đầu, “Tạm thời chưa phát hiện ạ.”
Vệ Quyết nghĩ ngợi, lập tức căn dặn: “Đào tiếp cho ta, nhớ không được để người của Phong Nguyên phát hiện.” Sau đó hắn siết chặt tấm thẻ bài, nhanh chóng đi tìm Tạ Dung Dữ.
Tạ Dung Dữ mượn ánh lửa quan sát kỹ tấm thẻ bài một lần, vì ngọc thạch không còn lành lặn nên cũng không thể biết được thẻ bài này thuộc về ai, nhìn hoa văn thì rất có khả năng thuộc về quan viên lục phẩm trở xuống.
Có điều, Sầm Tuyết Minh là Thông phán Đông An, chức quan lục phẩm; Đô giám trong mỏ là tòng thất phẩm; còn Lưu Chưởng sứ là quan viên cửu phẩm.
Rốt cuộc tấm thẻ bài xuất hiện trong hố thuộc về ai?
Tạ Dung Dữ biết đã đến bước này thì tuyệt đối không được để sót bất cứ manh mối nào, “Lưu Chưởng sứ vào Đào lại đâu?”
“Bẩm Ngu hầu, hai người họ đang ở trên núi, thuộc hạ sẽ dẫn bọn họ tới ngay.”
Tạ Dung Dữ nói: “Mất thời gian quá, để ta đi gặp họ.”
Để tránh đội ngũ của Phong Nguyên, Lưu Chưởng sứ và Đào lại đang ở trong một ngôi lán cạnh sườn núi, được vài Huyền Ưng vệ canh chừng.
Tạ Dung Dữ đến, không nói thẳng tìm được thẻ bài mà chỉ hỏi: “Lưu Chưởng sứ có đem quan bài theo không?”
“Có ạ.” Lưu Chưởng sứ đáp, vội vàng tháo ngọc bài bên hông ra, dâng lên cho Tạ Dung Dữ xem.
Tạ Dung Dữ lại hỏi: “Đô giám trong mỏ có khi nào làm rớt thẻ bài chưa?”
Lưu Chưởng sứ không hiểu vì sao y lại hỏi thế, lắc đầu trả lời: “Bẩm điện hạ, thẻ bài là vật tượng trưng cho thân phận của quan viên, ra vào hạt địa đều phải lấy nó làm bằng chứng, chắc chắn không thể vứt lung tung.”
Tạ Dung Dữ gật đầu, sau đó Kỳ Minh xòe tay ra, “Vậy xin hỏi Lưu Chưởng sứ, tấm thẻ bài này là của ai?”
Tấm thẻ bài trong tay Kỳ Minh vừa sứt mẻ lại còn dính bùn, nhìn là biết vừa đào từ trong hố lên, nhưng Lưu Chưởng sứ vừa thấy nó thì sắc mặt tái mét, giọng cũng run run, “Bẩm điện hạ, hạ, hạ quan không biết…”
Vốn dĩ Tạ Dung Dữ còn chưa tìm hiểu sự kì quặc của tấm thẻ bài này, nhưng khi thấy Lưu Chưởng sứ có phản ứng đó, trong lòng lập tức nảy sinh dự cảm không lành.
Đúng như thắc mắc vừa rồi, tấm thẻ bài này không phải của Đô giám, cũng không phải của Lưu Chưởng sứ.
Vậy theo lí, nó chỉ có thể là của Sầm Tuyết Minh.
Nhưng Sầm Tuyết Minh tới khu mỏ là để tránh bị Khúc Bất Duy truy cùng diệt tận, cho nên gã không dám để lộ thân phận, nếu đem theo tấm thẻ bài có thể chứng minh thân phận, gã không sợ dẫn đến họa sát thân ư? Hơn nữa tới năm Gia Ninh đầu tiên, Gia Ninh đế đại xá thiên hạ, Sầm Tuyết Minh nảy ý rời khỏi khu mỏ, nhưng cách thức của gã là lấy việc nổ núi đổi cơ hội viết thư cho Thạch Lương, nhờ Thạch Lương đem vật chứng minh thân phận vào núi, nếu như gã có đem thẻ bài theo thì chỉ cần giao nó cho quân giám sát là được, việc gì phải mạo hiểm tính mạng?
Như vậy có thể thấy, tấm thẻ bài này chắc chắn không thể là của Sầm Tuyết Minh.
Nếu thẻ bài đã không phải là của Sầm Tuyết Minh, cũng không phải của Đô giám hay Lưu Chưởng sứ, vậy nó thuộc về ai?
Trong những năm qua, còn có vị quan nào từng tới khu mỏ, hơn nữa còn làm rơi thẻ bài của mình xuống hố sâu trong núi?
Tạ Dung Dữ chợt nhớ đến một người, Thạch Lương.
Y bỗng rùng mình, hôm nay khi thẩm vấn Lưu Chưởng sứ, rõ ràng ông ta nói Thạch Lương đến nhận xác của Sầm Tuyết Minh, nhưng hắn còn chưa vào khu mỏ đã trượt chân rơi xuống vách núi mà chết.
Nếu Thạch Lương chưa từng vào khu mỏ thì tấm thẻ bài này là gì đây?!
Tạ Dung Dữ nhìn Lưu Chưởng sứ chằm chằm: “Nói, rốt cuộc Thạch Lương đã chết thế nào?”
Lưu Chưởng sứ nghe y đanh giọng thì mặt cắt không còn giọt máu, quỳ sụp xuống đất, run rẩy kêu: “Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng…”
Tạ Dung Dữ nói: “Có phải Thạch Lương không hề chết dưới vách núi? Hắn ta chết ở chỗ này!”
Tuy Tiểu Chiêu vương có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất là người hiền hậu, lúc này nổi giận không phải là cơn giận vô cớ, mà mỗi một khắc bọn họ đang tìm kiếm trên núi đều nhờ có Tiểu Dã và Nhạc tiền bối dùng tính mạng kìm chân Phong Nguyên.
Nhưng Lưu Chưởng sứ lại nói dối ngay trọng điểm!
Tạ Dung Dữ lạnh lùng quát: “Không nói phải không? Người đâu, tìm một cái hố ném bọn chúng xuống, chôn sống tại chỗ!”
Huyền Ưng vệ lập tức đáp lại, bước tới toan kéo Lưu Chưởng sứ và Đào lại đi.
Lưu Chưởng sứ run run nức nở, luôn miệng kêu “điện hạ tha mạng”, kéo Đào lại lăn một vòng, quỳ trên đất thưa: “Điện, điện hạ, không phải tiểu nhân cố ý giấu điện hạ, năm ấy Thạch Lương đến để thu xác của Mông Tứ, quả đúng là có vào núi, chẳng qua… Y nghe nói Mông Tứ đã chết, thi thể đã bị thiêu hủy, nhưng không rời đi, mà suốt ngày đào tìm trên đồi cát… Ban đầu tiểu nhân và Đô giám cũng không biết hắn ta tìm gì, sau đó… sau đó chúng tiểu nhân đoán, có phải y đã đoán được chuyện nổ núi, nghi ngờ không phải Mông Tứ chết rét, mà là bị chôn dưới núi đá không. Chúng tiểu nhân rất sợ, nếu chuyện nổ núi bị truyền ra, tất cả mọi người trong mỏ sẽ bị hỏi tội. Chúng… chúng tiểu nhân thật sự hết cách, vốn dĩ muốn ngả bài với Thạch Lương, ai ngờ, Thạch Điển bạc tự dưng chết trong mỏ.”
Nói tới đây, Lưu Chưởng sứ sợ Tạ Dung Dữ không tin nên thề thốt: “Hạ quan dám lấy tính mạng ra thề, nếu nói dối nửa câu sẽ bị thiên lôi đánh. Thật ạ, Thạch điển bạc tìm kiếm trong mỏ mấy hôm, sau đó, không biết vì sao, tinh thần trở nên hốt hoảng, điện hạ biết đấy, hồi ấy chỗ này mới bị sập, thế núi chưa ổn, về sau có một hôm, Thạch Điển bạc tìm kiếm trên núi thì đột nhiên hụt chân, lăn từ trên núi xuống chết…”
Tạ Dung Dữ nghe Lưu Chưởng sứ nói xong, nhắm mắt nghĩ ngợi.
Bất kể Thạch Lương chết vì tự ngã hay bị hại chết, trước mắt có thể xác định được một chuyện, đó là y đã từng vào khu mỏ.
Năm ấy trước khi nổ núi, rõ ràng Sầm Tuyết Minh có thể để nguyên tội chứng lại chỗ cũ, nhưng sau đó gã lại lựa chọn chôn tội chứng trong khu mỏ bên cạnh, lý do vì sao?
Không khó để giải thích, nếu Sầm Tuyết Minh lường được việc mình sẽ chết chết, vậy chắc chắn gã sẽ tìm cách giao tội chứng vào tay Thạch Lương. Khu mỏ rộng lớn bao la, nếu Sầm Tuyết Minh chôn đại tội chứng ở một nơi nào đó thì Thạch Lương biết tìm kiểu gì, do đó trước khi vào núi, gã chắc chắn đã giao hẹn với Thạch Lương là giấu bằng chứng ở chỗ nào, nếu gã mất mạng, Thạch Lương sẽ tới điểm hẹn để lấy bằng chứng.
Vì tế sau khi Thạch Lương vào núi, biết Sầm Tuyết Minh đã chết thì tìm kiếm quanh khu mỏ theo như giao hẹn, nhằm để tìm ra bằng chứng Sầm Tuyết Minh để lại.
Vậy rốt cuộc Thạch Lương đã tìm được hay không?
Huyền Ưng vệ gần như đã lật hết mọi tấc đất nhưng không phát hiện được gì ngoài thẻ bài của Thạch Lương, rất có thể Thạch Lương đã lấy tội chứng đi rồi.
Nhưng đống tội chứng đó có liên quan đến Tiển Khâm Đài, dính dáng tới tội ác mua bán, là chân tướng đằng sau việc sĩ tử lên đài, dính dáng tới rất nhiều đại quan đương triều, thậm chí bao gồm phụ thân của đương kim Hoàng hậu.
Trước khi trốn vào khu mỏ, có lẽ Sầm Tuyết Minh đã kể cho Thạch Lương biết chuyện mình bị truy sát, bảo rằng mình phải mai danh ẩn tích, nhưng chắc chắn gã không thể tiết lộ bí mật Tiển Khâm Đài với Thạch Lương, vì bất cứ ai cũng rất khó tiếp nhận bí mật này, thậm chí còn khiến đối phương sợ hãi chùn bước. Thử hỏi sau khi Thạch Lương biết những chuyện Sầm Tuyết Minh đã làm, liệu y còn bằng lòng giúp gã không?
Cho nên vào ba năm trước, chắc chắn Thạch Lương đã cảm thấy khiếp sợ sau khi phát hiện ra số tội chứng ấy, rơi vào hốt hoảng bất an, mà quan trọng nhất, y biết rằng tội chứng này rất có thể rước tới họa sát thân, điều này cũng lý giải cho việc vì sao Lưu Chưởng sứ nói về sau Thạch Lương sa sút tinh thần.
Cuối cùng Thạch Lương đã chết trong mỏ, chứng tỏ y vẫn chưa đem tội chứng rời khỏi núi.
Là con người, nhất là người có lương tri, dù y có sợ đến đâu thì khi đối mặt với sự thật ấy, y tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện tiêu hủy tội chứng, mà hi vọng đến một ngày sẽ có người phát hiện ra những tội chứng này, phơi bày nó ra ngoài ánh sáng, dẫu người tố giác không phải là y đi chăng nữa, cho nên y chắc chắn đã chuyển số tội chứng ấy tới một nơi an toàn, tạm thời không bị ai phát hiện.
Mà trong khu mỏ này, đâu là nơi an toàn nhất?
Tạ Dung Dữ hạ giọng ra lệnh: “Đem bản đồ lại đây.”
Từng giờ từng khắc mà y đang có đều nhờ Tiểu Dã và Nhạc Ngư Thất đổi lấy, càng kéo dài bao lâu thì bọn họ càng thêm nguy hiểm, y phải nhanh chóng tìm được nơi giấu tội chứng.
Tạ Dung Dữ nhìn lướt bản đồ một cách cẩn thận.
Không thể là vùng núi mỏ được, mỗi lần nổ núi, vùng mỏ sẽ gặp nguy hiểm sạt lở; cũng không thể là sở nha, trong sở nha có lính giám sát, nếu bọn họ tìm được tội chứng rồi tiêu hủy thì làm sao; còn lại là doanh trại, nhưng doanh đống trại vốn trống trơn hoang vu, không thể là nơi giấu đồ, còn có…
Ánh mắt Tạ Dung Dữ chợt dừng lại tại ngọn núi ở lối vào.
Y nhớ trên núi có thảm thực vật phong phú, rất nhiều lương thực trong mỏ, nhất là vại dầu và đá tiêu dùng để nổ núi được cất giữ trong hang động trên núi.
Mà những nơi đặt vại dầu và đá tiêu rất kị sáng, sâu trong hang động cũng không châm đèn vì dễ xảy ra cháy nổ, bình thường quân giám sát cũng không tự tiện vào.
Vừa nghĩ đến đây, Tạ Dung Dữ thầm kêu không ổn, hôm nay để dụ Đô giám rời đi, Phong Nguyên đã để Tham tướng của mình lấy lý do hóng mát, dẫn Khúc Mậu và Chương Đình tới ngọn núi ngoài khu mỏ!