Dịch: Phong Thanh
Thứ tư.
Tại phòng họp.
Lữ Minh Lượng rất hồi hộp, cũng rất thấp thỏm.
Bởi vì những người trước đây có thể dựa dẫm trên bàn họp đều không còn ai!
Bao Húc ngày hôm qua đã không tới làm, cầm lương nghỉ ngơi một tháng, Bùi tổng ra lệnh cưỡng chế cậu ta đi khắp các khu danh lam thắng cảnh trên cả nước đóng dấu, đến từng công ty game giao lưu học tập.
Hoàng Tư Bác gần đây cũng không lộ diện, cũng không biết anh ta định cầm quỹ giấc mơ 1 triệu Bùi tổng cho tiêu chỗ nào.
Hai vị đại lão này sẽ không lại đỉnh ở mặt trước, Lữ Minh Lượng đột nhiên tiếp nhận chấp hành chủ trù hoạch trọng trách, tự dung cảm giác áp lực núi đại!
Mà cuộc họp lần này, sau khi Bùi tổng nói mục tiêu công việc tiếp theo càng khiến Lữ Minh Lượng thêm lo lắng.
Bởi vì Bùi tổng nói, (Quỷ Tướng) và (Pháo đài trên biển) sắp tới đều không sẽ có kế hoạch đổi mới, toàn bộ nhân lực vẫn sẽ vùi đầu vào nghiên cứu một trò chơi mới!
Chuyện này thực sự ngoài dự đoán của Lữ Minh Lượng, cũng khiến cho cậu ta lo lắng.
Dựa theo lối suy nghĩ bình thường, nếu trong tay có hai game thành công, chính là thời điểm nên liều mạng kiếm tiền.
Làm một phiên bản mới, bổ sung một ít thẻ bài mới, xuất xưởng một vũ khí sử thi mới...
Hoàn toàn có thể rảnh tay kiếm tiền, quả thực là một vốn bốn lời!
Mà nhân cơ hội này, Lữ Minh Lượng cũng vừa hay hoàn thành tiếp nhận công việc.
Trước tiên làm phiên bản mới cho (Quỷ Tướng) và (Pháo đài trên biển), thích ứng một chút, rèn luyện một hồi rồi lại khai phá trò chơi mới, đây là biện pháp ổn thỏa nhất.
Nhưng, Bùi tổng vậy mà hoàn toàn không có kế hoạch khai phá phiên bản mới, trực tiếp liền muốn phát triển hạng mục kế tiếp!
Điều này làm cho Lữ Minh Lượng mới tiếp nhận chức trưởng phòng hoạch định kế hoạch hai ngày trước cảm thấy rất hoảng hốt.
Đương nhiên, Lữ Minh Lượng rất rõ, Bùi tổng sắp xếp như vậy chắc chắn có lý do của ngài ấy.
Bùi tổng là một người không ngừng phấn đấu, tuyệt không phải loại ông chủ nằm không kiếm tiền bình thường kia.
Không khai phá phiên bản mới dễ dàng kiếm tiền mà lại đi phê duyệt hạng mục mới đầy nguy hiểm, điều này càng thể hiện hùng tâm tráng chí cùng tầm nhìn rộng lớn của Bùi tổng!
"Liên quan đến trò chơi mới, tôi đã có ý tưởng, mọi người nghe thử xem."
Trên Bàn hội nghị, Bùi Khiêm bình tĩnh, phong thái tự nhiên dễ như ăn cháo, cố gắng ổn định mọi người, làm Lữ Minh Lượng càng kiên định hơn phán đoán của bản thân.
Nhưng mà...
Bùi Khiêm đương nhiên xuất phát từ cân nhắc hoàn toàn trái ngược.
Tại sao không khai phá phiên bản mới?
Bởi vì khai phá phiên bản mới nhất định phải phối hợp với kế hoạch thu phí.
Theo hướng: thu phí phiên bản mới DLC hoặc thu phí mua vật phẩm mới bên trong game.
Phiên bản mới hoàn toàn miễn phí, hệ thống không cho phép.
Nhưng vấn đề ở chỗ, lượng người chơi của (Quỷ Tướng) và (Pháo đài trên biển) rất lớn, độ nhiệt tình tiêu tiền rất cao!
Trong tình huống này, sau khi ra mới phiên bản, vật phẩm trả phí mới rất có thể sẽ bị sốt hàng trong nháy mắt...
Vì vậy, Bùi Khiêm cảm thấy vẫn mở một hạng mục khác còn đáng tin hơn nhiều, dù sao muốn làm lỗ một hạng mục mới con để hơn nhiều so với quấy tung một game đã thành công!
Rất nhiều game online mới bị lỗ chết, cho dù nhà sản xuất chuyên nghiệp cũng khó có thể xoay chuyển càn khôn.
Mà rất nhiều game cổ thành công, cho dù nhiều lần tìm đường chết nhưng trước sau vẫn kéo dài hơi tàn.
Vì vậy, Bùi Khiêm quyết định bắt đầu từ số không, hơn nữa, muốn tiếp thu bài học lần trước.
Lần trước sai lầm lớn nhất ở chỗ nào?
Do quá tín nhiệm Hoàng Tư Bác và Bao Húc!
Bùi Khiêm ngàn vạn lần không ngờ tới, ba yêu cầu của hắn lại bị bọn họ xuyên tạc thành thứ gì đâu, trái lại đã biến thành điều giúp trò chơi hot lên!
Lần này, Bùi Khiêm quyết định muốn toàn lực khống chế đối với toàn bộ trò chơi, quyết không thể lại để xuất hiện tình huống đi chệch đường ray như (Pháo đài trên biển) kia!
Hắn thậm chí không dám để tiểu Lữ tự do phát huy.
Lỡ như... Tiểu Lữ lén lút thỉnh giáo Bao Húc, hoặc là chính cậu ta đột phá ý tưởng lại nghĩ ra một thứ tốt gì thì làm sao bây giờ!
Vì vậy, Bùi Khiêm muốn làm một lần không bán hai giá.
Hắn nhìn khắp bốn phía, chậm rãi nói rằng: "Lần này, chúng ta muốn làm một trò chơi có thể lưu tên sử sách!"
"Tên của nó gọi là..."
"(Người chế tác game)!"
Tất cả mọi người trong phòng họp đều tập trung tinh thần mà nhìn Bùi Khiêm.
Không rõ là gì!
Nhưng nghe xong là cảm thấy trâu bò rồi!
Đây là muốn lấy chuyện của Đằng Đạt trong ngành trò chơi cải biên thành game sao?
Nhưng cái đề tài này, muốn đập phim phóng sự cũng có thể, làm một bài phỏng vấn cũng được, nhưng chuyện này sao có thể làm thành trò chơi?
Toàn bộ mọi người nghiêm túc nghe.
Bùi Khiêm đã dự liệu trước, nói rất êm tai.
"Nội dung Trò chơi rất đơn giản. Người chơi đóng vai một người chế tác game. Ở trong game, hắn cần phải không ngừng làm ra lựa chọn, mỗi lần lựa chọn, đều sẽ phát triển các kết cục khác nhau."
"Ví dụ như, có thể tự do lựa chọn loại hình trò chơi, phương thức trả tiền, chiến lược quảng bá... Mà cùng lúc đó, player cũng sẽ gặp phải một loạt chuyện xảy ra."
"Cuối cùng, player nghiên cứu phát minh ra một trò chơi, cũng nhìn thấy lợi nhuận và lượng tiêu thụ của trò chơi này sau khi đưa ra thị trường (online)."
"Đại khái chính là như vậy, mọi người có vấn đề gì có thể nói ra."
Tất cả mọi người không lên tiếng, trên mặt giống như đang nằm mơ.
Bùi Khiêm khẽ mỉm cười như đã dự liệu.
Toàn câu hỏi sao?
Vậy là được rồi!
Đây là một đề tài chưa từng có ai làm, hơn nữa nội dung cũng không hấp dẫn, cũng không có cách nào làm cảnh tượng hoành tráng gì, cách chơi cũng chỉ có một!
Ngành Trò chơi khổ bức lại khô khan, làm thành trò chơi khẳng định cũng chơi không vui.
Loại đề tài này, tuyệt đối sụp hầm!
Coi như là một game độc lập tụ tập được một ít player, cũng rất khó tạo sự nổi bật được.
Đến lúc thực hiện lại tốn nhiều tiền mua tài nguyên mỹ thuật, giá bán định thấp một chút, thành phẩm không có thu trở về là chuyện rất đơn giản!
Đương nhiên, Bùi Khiêm đối với những người này, sẽ có một lời giải thích khác.
Lữ Minh Lượng là người đầu tiên giơ tay.
"Bùi tổng, trò chơi này quy trình đại khái tôi đã hiểu. Tôi muốn hỏi, trò chơi này biểu hiện hình thức là cái gì? Tương tự game độc lập thể loại mạo hiểm bằng văn bản sao?"
Game mạo hiểm bằng văn bản, nói trắng ra chính là loại game "Cùng trang giấy đối thoại".
Dòng game này chế tác đơn giản, phạm vi áp dụng rộng rãi, chỉ cần chế tác một loạt cảnh tượng 2 D cùng nguyên họa nhân vật, lại thêm văn bản là có thể rất đơn giản trình bày toàn bộ nội dung trong game.
Dựa theo trí tưởng tượng của Lữ Minh Lượng, trò chơi này càng gần với phiên bản game (Gia trưởng kiểu Trung Quốc).
Đương nhiên, Lữ Minh Lượng cũng không biết game (Gia trưởng kiểu Trung Quốc) này, nhưng cậu ta đã chơi qua những game mạo hiểm bằng văn bản khác rồi.
Bùi Khiêm lắc đầu: "Không."
Làm thành game mạo hiểm bằng văn bản? Đương nhiên không ổn rồi!
Dòng game này chỉ có thể tiêu một ít tiền?
Cho dù phần đồ họa phá hư, coi như tìm mấy cái người phối âm nổi tiếng đến lồng tiếng, cũng chỉ tiêu tốn mấy trăm ngàn mà thôi, thế càng không phải như muối bỏ biển sao?
Hiện tại (Pháo đài trên biển) một tuần kiếm lời bốn trăm, năm trăm ngàn tệ, kết quả trò chơi mới chỉ tiêu như vậy, đây chẳng phải công cốc sao?
Không có cách nào giải quyết vấn đề!
Bùi Khiêm đối với dự toán trò chơi mới ít nhất phải tiêu trên hai triệu mới có thể tạo ra thua lỗ!
Nếu không dựa theo tình hình của hai cây rụng tiền là (Quỷ Tướng) và (Pháo đài trên biển) này, tiêu mấy trăm ngàn hoàn toàn không chút xi nhê.
"Chúng ta phải làm cảnh tượng toàn bộ 3D, toàn bộ dùng mô hình 3D cao cấp nhất, mặc kệ là nhân vật hay cảnh tượng, tất cả đều dùng tốt nhất!"
Lữ Minh Lượng hoàn toàn choáng váng.
Cậu ta không tưởng tượng ra được đây sẽ là một game có phong cách kiểu gì!
Nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy khó chịu!
"Toàn bộ đều dùng tư liệu sống 3D... Loại trò chơi mạo hiểm dùng văn bản?" Lữ Minh Lượng dò hỏi.
"Cậu làm sao lại liên hệ đến dòng game mạo hiểm bằng văn bản đây."
Bùi Khiêm có chút khó nói lắc đầu: "Tôi không định dùng hình thức trò chơi mạo hiểm loại văn bản, quá quê mùa!"
"Chúng ta muốn làm càng trừu tượng, phương thức càng hiện đại để sáng tạo nên trò chơi này!"