Phủ Ngao Bái nằm ở phía Đông thành, cách hoàng cung bốn dặm. Phủ rất rộng, xung quanh có tường bao bọc, người đứng ngoài nhìn vào chỉ thấy mái ngói tầng tầng lớp lớp. Trước cổng đặt một cặp sư tử đá. Một tấm bảng lớn với ba chữ “Ngao tông phủ” vắt ngang hai cây cột trụ, thân cột màu đỏ, chân cột màu trắng.
Hoa viên của Ngao Bái cây cối sum suê bóng rợp, bốn phía trồng thông, trồng trúc, cành lá rườm rà. Mỗi khi gió thổi qua kẽ lá tiếng nhạc lá vi vu êm dịu trỗi dậy như bản hoà tấu với muôn ngàn đàn sáo tiêu hồ. Phía Đông hoa viên có xây căn đình gọi là đình Tùng Thanh, phía Tây có đình Trúc Phong, phía Nam có đình Thanh Thuỷ, phía Bắc dựng toà Xuân Hải Đường. Trên vách của mấy căn đình gác vẽ hình mỹ nhân, bốn mặt treo màn gấm. Cột gác đều bằng gỗ thơm. Khách nhân ngồi trong hoa viên thưởng thức tiếng đờn ca vang ra từ bốn căn đình. Hoa viên trồng rất nhiều hoa nở thơm ngạt ngào. Tất cả mọi thứ đều quyến rũ, mê ly, khiến cho bất kỳ ai đặt chân vào hoa viên cũng mê mệt suốt ngày đêm như mộng như mơ. Năm nào tiệc thọ của Ngao Bái cũng diễn ra ở hoa viên này.
Cửu Dương được xếp ngồi cùng bàn với tướng soái Lưỡng hoàng kỳ Mãn Đạt Hải. Họ Mãn là một thống soái có tài chỉ huy quân đội, vừa được thiên thời địa lợi vừa thông pháp lệnh quán triệt, có vũ khí tốt, binh tốt, và đặc biệt huấn luyện kỵ mã rất cẩn thận. Họ Mãn cũng là một trong năm đại thần vào Quân Cơ Viện. Mãn Đạt Hải có lông mày đứt đoạn, đuôi mắt móc câu, mũi như mũi diều hâu, môi nhỏ mỏng.
Cửu Dương đang nói chuyện với Mãn Đạt Hải thì một người đàn ông da mặt bóng loáng như thoa mỡ, đỉnh đầu cũng cạo nhẵn bóng, hai mắt nhỏ như mắt lươn vào hô lớn:
- Ngao đại nhân, Át đại nhân, Tô đại nhân tới!
Mọi người đang kháo chuyện rôm rả trong hoa viên lập tức ngưng bặt.
Quản gia dứt lời thì ba người đi vào hoa viên. Cửu Dương biết người đi đầu là Ngao Bái, hôm qua Sách Ngạch Đồ cho chàng xem một bức họa của tam mệnh đại thần. Sách Ngạch Đồ chỉ vào người tướng mạo uy vũ bảo đó là Ngao Bái, nhưng Cửu Dương nhủ bụng so với ngoài đời thật Ngao Bái uy phong gấp trăm lần, quanh người như có bá khí toát ra. Hai người đi sau Ngao Bái là Át Tất Long và Tô Khắc Táp Cáp. Cửu Dương nhớ Sách Ngạch Đồ nói Át Tất Long tự nhận là thiên tài ngoại giao, thông thạo nhiều thứ tiếng như Hồi, Nga, Anh, Pháp, Đức nên thường lãnh nhiệm vụ đại diện đi sứ các nước. Nói là đi sứ nhưng thật sự thì trong những lần ra nước ngoài Át Tất Long bán đồ cổ lấy từ trong cung cho người tây dương. Át Tất Long trông coi Phủ Nội Vụ, nơi cất giữ đồ vật dùng để trang trí trong cung nên việc đánh cắp đồ mang đi bán dễ như trở bàn tay.
Cửu Dương lại đưa mắt nhìn năm bộ hạ đi sau tam mệnh đại thần, người nào người nấy tướng mạo bệ vệ, mâu quang sắc sảo. Cửu Dương thầm thở dài khi thấy năm người đó thể hình cân xứng, tinh thần tráng kiện, tướng diện, tướng cốt, đều vững chắc hiển nhiên phải có võ công rất cao cường. Cao thủ như năm người này, dẫu chỉ sở hữu được một người cũng đủ để dương danh, trở thành nhân vật phong vân của triều đình và trong võ lâm vậy mà tam mệnh đại thần lại có đến những năm người. Lại nữa, từ khi Cửu Dương đặt chân vào phủ đã không bỏ sót bất cứ động tĩnh nào, ngoài năm người đó và bọn nô bộc ra trong phủ còn có hơn hai trăm thủ hạ khác, những tên thủ hạ lúc ẩn lúc hiện, thâm tàng bất lộ. Cửu Dương biết bọn chúng không ai khác huyết trích tử, dưới trướng Ngao Bái có quá nhiều nhân tài ẩn dật như vậy, thật đúng là ngọa hổ tàng long!
Khách khứa trong hoa viên rời ghế quỳ khấu kiến tam mệnh đại thần:
- Tham kiến Ngao đại nhân, Át đại nhân, Tô đại nhân.
Ngao Bái phẩy tay nói miễn lễ, mọi người đứng lên. Giọng Ngao Bái phát ra oai nghiêm, mạnh mẽ, thực đúng với khí chất lãnh tụ trời ban, không hổ danh đệ nhất nhân. Mọi người đợi tam mệnh đại thần ngồi rồi lục tục ngồi vào bàn tiệc của mình.
Giữa tiệc, Mãn Đạt Hải dẫn mọi người trong bàn đi cung rượu Ngao Bái. Ngao Bái cung rượu với Mãn Đạt Hải và những người kia, ai ấy nói tốt một câu. Cửu Dương chờ đến lượt chàng, cũng nói:
- Ngao đại nhân binh pháp như thần, tài ba cơ trí đều xếp đầu trong thiên hạ. Học sinh ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay được đến dự tiệc thọ thật là phúc ba đời của học sinh. Học sinh xin kính rượu đại nhân, chúc ngài vạn thọ vô biên!
Ngao Bái gật gật đầu, Cửu Dương tiếp:
- Lần này học sinh thượng kinh, ngoài tìm kiếm cho bản thân một con đường sáng để đi còn muốn tìm một minh chúa để theo hầu, phò trợ thiên tử, giúp thiên tử lập nên thiên thu đại nghiệp.
Cửu Dương vừa nói xong Át Tất Long nhìn xoáy vào mặt Cửu Dương, hai mắt Át Tất Long phát ra sát khí rùng rẫy, hỏi:
- Trong câu nói vừa rồi của ngươi thiên tử chính là người nào vậy?
- Xin tha thứ học sinh to gan phạm thượng – Cửu Dương nói - Xin cho học sinh được phép nói thẳng, minh chúa trong lòng học sinh chính là Ngao đại nhân ở trước mặt học sinh đây.
Ngao Bái nghe Cửu Dương nói giương mắt hỏi:
- Nhà ngươi biết coi tướng à, mới coi ra được tướng số lão phu, bảo lão phu sẽ trở thành một vị vua, hay là nhà ngươi chỉ nghe bọn người Mãn Đạt Hải nói rồi nói theo những lời a dua của họ?
Cửu Dương lấy thái độ bình thản, chắc giọng đáp lời Ngao Bái:
- Học sinh không biết coi tướng nhưng hồi sinh tiền cha của học sinh là thầy coi tướng đã nói nhiều lần, người nói đại nhân có tài trị quốc, mai này sẽ là một vị hoàng đế cao minh, lập cơ nghiệp cho bách tính, mở mang bờ cõi, khai phá đất đai, giúp nước ta trở thành một cường quốc trên thế giới.
- Theo ngươi nói vậy – Ngao Bái lại hỏi - Ta chính là Bá Lạc còn ngươi là thiên lý mã à?
Cửu Dương gật đầu:
- Vâng, học sinh thật không giấu giếm, muốn được làm Khổng Minh ở Long Trung.
- Nhưng Tế Nhĩ Ha Lãng cũng quyền cao chức trọng, khối lượng tài sản chẳng kém lão phu, trong triều hắn cũng cấu kết với nhiều bá quan văn võ tại sao ngươi không đi nương tựa hắn?
Ngao Bái hỏi. Cửu Dương lắc đầu, đáp:
- Hồi trước Khổng Minh không chịu đi theo Tào Ban bởi Tào Ban ép vua, ra lệnh cho chư hầu, Khổng Minh chẳng thà đi theo Lưu Hoàng thúc vì cảm động Lưu Hoàng thúc ba lần tới nhà tìm Khổng Minh.
Ngao Bái nói:
- Lưu Bị tam cố thảo lưu, ba lần tới kiếm Khổng Minh chuyện này ta có nghe, sau này Khổng Minh tận tụy hy sinh cho ông ta, nhà ngươi có thể như ông ta, chết không hối hận à?
Cửu Dương quỳ hô lớn:
- Dạ!
Trong lòng Ngao Bái hoan hỉ khi nghĩ mình là Lưu Bị, cúi người đỡ Cửu Dương dậy nói:
- Tốt, ta ghi nhận tâm ý của ngươi.
Nói đoạn cung rượu với Cửu Dương.
Khi trở về bàn tiệc, Mãn Đạt Hải quay sang Cửu Dương, vỗ lên vai Cửu Dương một cái rõ to, nói:
- Nhà ngươi thật tình biết cách nói chuyện với Ngao đại nhân và rất khôn khéo. Ở kinh thành này, người không đi theo ngài ấy rất ít có đất dụng võ. Nay ngươi quyết định theo ngài thật là thông minh sáng suốt, nhà ngươi sẽ một bước lên mây nhanh thôi. Ở kinh thành này, ai cũng biết đã trở thành người của Ngao đại nhân rồi thì ai cũng đều được ngài nâng đỡ, cân nhắc, được theo ngài thì sẽ luôn được ăn những miếng thịt vừa to vừa béo bở.
(còn tiếp)