Thanh Triều Ngoại Sử 2

Chương 85: Võ lâm tái xuất thiếc đầu công (trung)




Keng!  Đột nhiên có vật gì từ đâu bay tới đập vào lưỡi đao làm lưỡi đao không thể tiếp tục chém ngang cổ Tiêu Phong.  Và sau khi món vật đó chạm lưỡi đao, lập tức dội về điểm xuất phát.  

Ngao Bái còn đang tức giận khi thấy cái đầu Tiêu Phong vẫn còn dính nguyên trên cổ, thì vù một tiếng, món vật khi nãy lại một lần nữa bay đến tấn công bả vai bên phải Ngao Bái.  Soạt!  Ngao Bái hụp người xuống để vật thể đánh vào khoảng không.  Bốp!  Vật thể bị trượt mất mục tiêu, đánh mạnh vào thân cây tre rồi dội ngược về công kích bả vai bên trái Ngao Bái.  Soạt thêm một tiếng nữa, Ngao Bái nhảy lui về sau mười thước, thành công tránh bị tập kích.  

Nội ngoại công phu của Ngao Bái đều đã đạt đến cảnh giới cao thủ nhất lưu rồi, bằng không thì làm sao giữ được thịnh danh mấy chục năm không hề suy vi?  Thế mà giờ đây trong bụng Ngao Bái phát lo, tạm tha Tiêu Phong một mạng, Ngao Bái lia mắt khắp khu rừng tìm người vừa lén lút tấn công gã. 

Trong lòng Ngao Bái thầm rủa tám mươi đời tổ tông tên nào đó tự dưng ở đâu nhảy ra phá hoại mưu đồ xưng bá của gã.  Lúc món binh khí bay đến cản nhát đao, tốc độ đi thật nhanh, kình lực khi chạm lưỡi đao cũng vô cùng mạnh mẽ.  Ngao Bái tức giận thầm hỏi không biết đó là thứ bính khí gì?  Và không biết Khang Hi đã mời được thế ngoại cao nhân nào tới đây tiếp ứng?  Ngao Bái tự trách bản thân gã hơn chục năm không chú tâm tới chuyện giang hồ, chỉ một mực chú tâm những chuyện trong quan trường nên những nhân vật lớn của giang hồ gã không biết một người nào hết.

Ngao Bái còn đang quét mắt tìm kiếm thì vụt một cái, người cứu mạng kẻ thù của gã lộ diện. Nhưng bạch y nam nhân chỉ chớp lên xong mất hút, lại thình lình xuất hiện trên đỉnh ngọn tre, cách Ngao Bái khoảng chừng năm mươi bước chân.  

Ngao Bái thấy đôi chân người áo trắng chỉ chấm đất có hai ba cái đã vọt đến trước mặt Tiêu Phong, đứng giữa Tiêu Phong và gã làm lá chắn cho Tiêu Phong.  

Khinh công kẻ địch cực nhanh, Ngao Bái rùng mình, lại nữa vạt áo không hề phấp phới, thêm vào đó khi chân chạm đất cũng không hề phát ra tiếng động, không làm bụi cát bay lên. 

Ngao Bái chau cặp mày hùm, nheo mắt quan sát con người bí ẩn vận y phục như một hồn ma, tự hỏi so với khinh công mà gã khổ luyện năm mươi mấy năm người nào mới có đôi chân nhanh và êm ắng hơn?  

Tiêu Phong nhận ra khinh công và chiêu thức của bạch y nam nhân biết đó chính là Cửu Dương.  Mặc dù trước khi đến Thái Hành sơn, Cửu Dương ngoài đeo chiếc mũ rơm to đùng che khuất nửa khuôn mặt ra, chàng còn dùng thêm miếng vải trắng bịt kín nửa khuôn mặt còn lại, chỉ chừa đôi mắt.  Tiêu Phong định dìu Hà Tử Lăng rời khỏi rừng tre để tìm người liệu thương trên ngực, nhưng chất độc trên vai Tiêu Phong đã xuống tới hạ bàn khiến chàng không đứng vững được nữa.  Tiêu Phong buông người ngồi phịch xuống cỏ ôm lấy Hà Tử Lăng.  

- Nhà ngươi là ai?

Tiêu Phong nghe Ngao Bái hỏi Cửu Dương bằng giọng bực bội.  

Cửu Dương không trả lời Ngao Bái.  Lúc nãy chàng đang cùng Sách Ngạch Đồ và Sách Ni đánh bọn sát thủ thì chợt thấy ở đằng xa Tiêu Phong lâm nạn, bèn thi triển khinh công nhanh như gió đến tiếp cứu.

Ngao Bái hỏi xong không nghe Cửu Dương trả lời, nghĩ đối phương có ý coi thường mình, định động đao xuất thủ nhưng nhìn cây quạt trong tay Cửu Dương, sự e ngại nổi lên trong lòng Ngao Bái, gã từ bỏ ý định giao chiến.  Ngao Bái nhủ bụng không ngờ cây quạt nom hết sức bình thường đó đã đỡ được chiêu Sát Phạt đao của gã.  Nan quạt làm bằng gỗ, chẳng phải loại sắt hay thép cứng cáp gì, mà có thể tiếp được chiêu thức của gã rồi sau đó vẫn còn nguyên vẹn, không hề sứt mẻ dầu chỉ một ít, chứng tỏ công lực của đối phương hết sức cao cường.  

Tự xưa tới nay Ngao Bái cứ nghĩ bản thân gã là nhân vật có võ công tuyệt luân trong võ lâm, không ngờ trong giây phút này đây lại bị một người không rõ lai lịch và mặt mũi làm cho ái ngại.  Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu Ngao Bái, gã không cần phải lãnh giáo võ công của tên “tiểu tử thối” này ngay, mà nếu gã có thể tìm cách “hoãn binh,” chờ bọn tay sai của gã tiêu diệt nhóm người Sách Ngạch Đồ xong vào khu rừng này cùng gã tạo thành thế rối thế hợp kích, chẳng những sẽ giết được tên mặc y phục trắng còn giết được cả Tiêu Phong nữa.

Ngao Bái nghĩ vậy bèn nhìn Cửu Dương kéo dài thời gian nói:

- Nhà ngươi cả gan dám xen vào chuyện của ta, thằng nhóc Khang Hi đã cho nhà ngươi bao nhiêu danh lợi hả?

Cửu Dương nói:

- Tại hạ chỉ một lòng muốn bắt khâm phạm trong lòng bách tính, không cần hoàng thượng cho thăng quan tiến chức gì đâu.

Kế “hoãn binh” vừa được giăng, Ngao Bái lại nghĩ ra thêm “chiêu thức” khác nữa, nếu mà gã có thể làm tinh thần đối phương nhiễu loạn thì khi giao đấu hẳn lộ ra khuyết điểm.  Ngao Bái nhìn Cửu Dương tiếp tục nói:

- Thằng cẩu tạp chủng nhà ngươi dám mở lời xúc phạm đến ông, rốt cuộc tên họ nhà ngươi là gì đây?

Cửu Dương nói:

- Tên họ tại hạ là gì không quan trọng, điều quan trọng là chẳng những tại hạ đến bắt ông, còn bọn người Tô Khắc Táp Cáp, Át Tất Long, và các quan viên chuyên đi theo ông làm chuyện ác, tất cả đều là khâm phạm trong lòng bách tính.  

Ngao Bái nghe Cửu Dương nói cứ như trong tay nắm chắc phần thắng lắm, hai mắt tối sầm.  Cửu Dương vẫn dùng tính khí nhàn nhã thêm lời:

- Ngày nào bọn lính áo đỏ của ông cũng ở trong chợ Đông Thành làm điều thất đức.  Ngoài cưỡng hiếp dân nữ ra, bọn chúng còn đánh đập người già như cơm bữa.  Bọn chúng làm vậy chính là vì dựa vào thế lực của ông.  Ở trong cung ông không ngừng dùng tiền dùng bạc và thế lực quân đội kết bè lập đảng lôi kéo các quan viên mới, xúi giục họ tạo phản, làm toàn những chuyện trái với luân thường đạo lý.  Cho dù Đức Phật nhìn thấy cũng chán ghét. 

Cửu Dương nói tới đây tay cầm đao của Ngao Bái run rẩy.  Ngao Bái phải hít sâu một hơi để trấn tĩnh tâm tình lại, sau đó lấy gương mặt dương dương đắc ý nhìn Cửu Dương nói:

- Thằng tiểu tạp chủng, vậy thì sao nào?  Nhà ngươi thật sự nghĩ có thể bắt được lão à?  Lão sống đến chừng này, cầm quyền quản lý quân đội trong suốt bấy nhiêu năm, ngay cả ông Trời cũng không làm gì được lão phu!

Cửu Dương nói:

- Ông đừng tự tin thái quá như thế, đừng đụng chạm đến ông Trời, những chuyện do ông làm ra, ông Trời chứng giám, ác giả ác báo, sớm muộn gì ông cũng sẽ bị báo ứng. 

Ngao Bái nghe Cửu Dương thốt lời trù ẻo mình vậy, dùng đôi mắt khinh khỉnh nhìn kẻ hậu bối.

Cửu Dương tiếp:

- Nhân tiện nhắc tới chuyện báo ứng, lúc nãy tại hạ đứng phía xa quan sát đã thấy trên đỉnh đầu ông có uế khí xung thiên, nếu tại hạ đoán không sai trong vòng năm năm ông nhất định gặp tai kiếp giáng xuống...

- Ha ha ha!

Cửu Dương nói chưa hết lời, Ngao Bái cười lớn nói:  

- Nhà ngươi nghĩ lão phu sẽ tin mấy lời ngông cuồng của một thằng tạp chủng như ngươi à? 

Cửu Dương nói:

- Nhân vô viễn lự tất hữu cận ưu, ông không tin lời tại hạ thì thôi vậy, tại hạ cũng không phải mất thời gian nói cách hóa giải cho ông nghe nữa.

Ngao Bái nghe Cửu Dương nói bằng ngữ điệu trầm ổn hữu lực, trong giọng nói biểu lộ sự tự tin và mạnh mẽ, tính tò mò trỗi dậy, Ngao Bái nói:

- Vậy được, nếu như thằng cặn bã giang hồ nhà ngươi muốn làm thầy bói mù xem voi đến vậy thì ngươi nói cách hóa giải tai nghiệp cho lão nghe thử xem nào.  

Cửu Dương nói:

- Lãng tử chi quá dã, như nhật nguyệt chi, thực thiên quá dã nhân giai kiến chi, cánh dã ngân giai ngưỡng chi.  

Ngao Bái nghe Cửu Dương nói mấy câu trong kinh Lăng Nghiêm, gập bụng cười khùng khục.

Trong kinh Lăng Nghiêm nói lãng tử hồi đầu kim bất hoán nghĩa là người lang bạt hư đốn đến tầm cỡ nào, nếu biết hồi tâm thức tỉnh, ăn năn hối cải thì phẩm chất và đạo đức của người đó vẫn trở lại nguyên thể trong sáng như cũ.  Câu “lãng tử chi quá dã như nhật nguyệt chi” nghĩa là một người phạm phải sai lầm như nhật nguyệt trên trời bị mây che phủ, thiên hạ ai cũng đều ngó thấy, mai này có muốn trốn cũng không được.  Còn câu “thực thiên quá dã nhân giai kiến chi cánh dã ngân giai ngưỡng chi” có nghĩa nếu người làm lỗi biết hối lỗi, và sửa chữa lỗi lầm, thì nhật nguyệt sẽ được tái hiện, mây sẽ tan đi, tất cả mọi lỗi lầm đều sẽ được xóa bỏ như nước chảy dưới gầm cầu vậy.  

Nhưng bấy lâu Ngao Bái tin vào quân đội mà gã đang nắm giữ, cho nên, sau khi cười xong, Ngao Bái thẳng người lên ưỡn ngực nhìn Cửu Dương nói: 

- Nhà ngươi đã phí lời.  Lão phu là một võ quan, không hiểu nhiều văn chương, ta chỉ biết hiện ta có thể một tay che trời, một tay hô phong hoán vũ, cho nên lãng tử trong câu nói của ngươi chẳng những không biết hối cải mà trái lại tính tình sẽ còn khuếch trương ra thêm nữa!  

Cửu Dương nghe Ngao Bái nói, khe khẽ lắc đầu.  Thật sự thì chàng biết kế “hoãn binh” của người đàn ông này, biết từ mấy câu qua lại từ ban đầu, nhưng, Cửu Dương muốn quan sát cho kỹ thanh hắc đao trước khi chính thức tỉ đấu võ công với Ngao Bái.  

Cửu Dương đã từng xem qua binh khí phổ, thấy trong quyển sách về các loại khí giới đó, Lộ Thần có nhắc đến đao pháp kinh hồn khiếp vía của “sát thủ thiếc đầu công.”  Binh khí phổ ghi: đó là thứ đao pháp chỉ công không thủ, chiêu này vừa dứt chiêu kia đã đến ngay liên miên bất tận tưởng như không bao giờ ngừng lại...  

Sau khi Cửu Dương “chiêm ngưỡng” thanh bảo đao xong, chàng chỉ cây quạt vào mặt Ngao Bái nói:

- Vậy à?  Vậy ông phải thử xem có thể bước qua cái ải này của tại hạ không trước đã! 

Trong khi Cửu Dương giao đấu với Ngao Bái, Tiêu Phong vẫn còn ngồi trên đất ôm thân hình không còn chút sức lực của Hà Tử Lăng.  

Đây chẳng phải lần đầu Tiêu Phong nhìn thẳng vào mắt Hà Tử Lăng nhưng đây là lần đầu chàng khám phá ra mắt nàng là cả một vực sâu đau khổ, cái cảm giác khi mang trái tim trao hết cho một người nhưng người đó lại không đáp trả lại tình yêu thật là khó chịu.  Tiêu Phong tự nhủ chàng đã từng trải qua cảm giác đó.

Cặp mắt Hà Tử Lăng nhìn Tiêu Phong thật dịu dàng từ ái, dường như có rất nhiều điều muốn nói với chàng nhưng mặc cho nàng cố gắng cách nào cũng không thể nói được nên lời.  Đoạn, Hà Tử Lăng chỉ có thể khẽ liếc nhìn về hướng Ngao Bái và Cửu Dương đang kịch chiến, dường như nàng mơ hồ trông thấy bóng dáng của một trung niên, tay dắt đứa bé gái khoảng chừng chín tuổi.  Trên Yên Sơn vó ngựa rầm rập, cả hai luồn bên trái lách bên phải, lúc trước lúc sau, chợt trái chợt phải, cố gắng ra khỏi trùng vây của bọn cấm vệ quân.  Trong tiếng leng keng vang lên chấn động lỗ tai, trung niên đã nói với đứa bé, bảo với nó rằng nó sẽ không bao giờ cô đơn, ông sẽ không bao giờ cho người nào gây tổn thương đến nó…

Hà Tử Lăng nhớ chuyện cũ, không khỏi rơi lệ, sau đó dời ánh mắt trở lại nhìn Tiêu Phong, lấy hết sức lực nói:

- Ngài biết không?  Ta luôn mơ về khoảng thời gian hai chúng ta bên nhau, khi đó hai người chúng ta vui vẻ biết bao nhiêu, ngài xin với Châu lão bản cho ta dời về phủ Viễn của ngài mà ở, hai người chúng ta đã sống như cặp vợ chồng đúng nghĩa.

Tiêu Phong nhìn vết thương không ngừng chảy máu trên ngực Hà Tử Lăng, liên tục gật đầu với nàng, chàng chờ nàng nói xong đáp lời nàng bằng giọng bùi ngùi:

- Cách cách đừng nói chuyện, hãy mau hộ chân khí trong cơ thể, cách cách cố lên.  Hạ quan sẽ đưa cách cách về kinh thành trị thương, sau khi vết thương của cách cách lành lại hạ quan sẽ ở bên cạnh chiêu đãi cả đời không rời cách cách nửa bước.

Hà Tử Lăng nghe Tiêu Phong bảo chàng sẽ ở bên nàng mãi mãi, khẽ cười trong hai dòng nước mắt trào ra như suối.  

- Ta e mình không thể trở về phủ Viễn với ngài được nữa rồi – Hà Tử Lăng nói – Xin ngài đừng nên đau buồn, cũng không cần thương xót cho ta, nhất là không cần nói lên những lời giả dối như vừa rồi với ta.  

Tiêu Phong lắc đầu:

- Không!  Vừa rồi hạ quan không nói dối cách cách chút nào, hạ quan nhất định sẽ ở bên cạnh cách cách mãi mãi!

Hà Tử Lăng cũng lắc đầu:

- Nhưng trong trái tim ngài vẫn mãi mãi không có hình bóng của ta.

Lời của Hà Tử Lăng nghe sao mà xót xa, chua chát, nhưng nàng nói không sai chút nào hết, Tiêu Phong định mở miệng phản bác thì đúng là miệng chàng đắng ngắt không nói nên lời được.  

- Ta biết vị trí ta trong lòng ngài như thế nào.  

Hà Tử Lăng lại vừa nói vừa cười khẽ, tiếng cười khẽ của nàng nghe rất cố gắng nhưng không kém phần cương nghị, nàng vốn là con người vô cùng kiên cường.

- Và ta chấp nhận vị trí đó – Hà Tử Lăng tiếp - Chấp nhận tất cả, chấp nhận đã lâu lắm rồi.  Ta giác ngộ được trong cõi đời này hợp hợp tan tan, người đến rồi đi, hết thảy đều do duyên số cả.  

Tiêu Phong nghe mấy lời của Hà Tử Lăng liên tưởng đến vẻ mặt cam chịu của nàng, trong những năm tháng chàng ở Thiên sơn trở về kinh thành, lúc nào miệng chàng đầu óc chàng cũng chỉ nghĩ đến nhắc đến nữ thần y, đã có rất nhiều lần chàng thờ ơ thậm chí tìm mọi cách lảng tránh nàng.  

Nhưng khi chàng cần, nàng vẫn đến phủ Viễn, vẫn chăm sóc chàng như một hiền thê đích thực.  Tiêu Phong nhớ có lần chàng uống rượu say bí tỉ, tối đó chàng ói mửa, rồi sốt cao, trong cơn mơ mơ hồ hồ chàng thấy người ân cần ngồi bên giường chăm sóc chàng chỉ có mình nàng.  Khi tỉnh lại, chàng đã hỏi tại sao nàng làm vậy.  Nàng nói: “Tình yêu không nhất định phải có được mà là sẵn sàng làm tất cả để khiến người mình yêu cảm thấy vui vẻ. ”  Vậy nên, nếu như chàng muốn, nàng giữ một khoảng cách với chàng, được!  Chàng muốn nàng giữ lại ánh mắt của mình, được!  Chàng muốn nàng hạn chế không nói chuyện nhiều với chàng, được! Thậm chí nếu chàng muốn nàng không làm phiền, không tìm đến phủ Viễn, để tránh không phải nhìn mặt nàng nữa cũng được.  Nhưng nàng sẽ xuất hiện mỗi khi chàng có việc cấp bách, cần người quan tâm và chăm sóc như tối hôm nay vậy...

Tiêu Phong giơ tay vuốt tóc Hà Tử Lăng, vỗ về trên vai nàng.  Thực sự chính chàng cũng không thể ngờ được trong dáng dấp mảnh khảnh tiểu thư của nàng lại tiềm ẩn tinh thần sắt thép cam chịu đến như vậy.  Một tay Tiêu Phong ôm Hà Tử Lăng, một tay tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu nàng, chàng nhận thấy cơ thể nàng mỗi lúc một lạnh. 

- Cách cách không nên đỡ nhát đao đó - Tiêu Phong nói trong vô vàn cảm xúc - Cách cách không nên đỡ nhát đao đó.

Hà Tử Lăng đưa tay ra nắm chặt bàn tay Tiêu Phong, trả lời chàng:

- Sao ta có thể để người khác gây thương hại đến ngài?  Ta không hề hối hận về việc đã làm, không một chút nào.  Vì ngài là tình yêu duy nhất trong cuộc đời này của ta, không phải một đam mê, vì đam mê có thể dẫn dắt người ta làm những chuyện trái với lương tâm, làm chuyện ích kỉ để sau này ân hận.  Nhưng cho đến bây giờ ta vẫn không ân hận, ta thấy việc mình làm là đúng, ta cảm thấy thật vui vì mình đã cứu được mạng người mình yêu thương nhất trên đời…

Hà Tử Lăng nói tới đây phải ngừng lại ho khan vài tiếng rồi nói thêm:

- Ta muốn ngài sống vì ta thành thật mong ngài được hạnh phúc.  

Hai chữ “hạnh phúc” thoát ra từ miệng Hà Tử Lăng, chạm vào nỗi đau lớn nhất trong lòng Tiêu Phong, nàng không hiểu đâu, sự hiện diện của Cửu Dương ở Thái Hành sơn nghĩa là chàng mất nữ thần y mãi mãi.  Tiêu Phong tiếp tục nhìn Hà Tử Lăng bằng ánh mắt chua xót.  Chàng thấy bản thân mình vừa có lỗi với nàng, vừa tiếc thương nàng.  Ước gì, người con gái trong lòng chàng là nàng.  Để nàng không phải cô đơn trước khi vĩnh viễn nhắm mắt, nàng sẽ được ra đi trong hạnh phúc.   

- Cách cách đừng tiếp tục nói chuyện nữa – Tiêu Phong nói, giọng chàng như van xin, như khẩn cầu – Sau khi cách cách chữa lành vết thương rồi chúng ta sẽ thành hôn, hạ quan sẽ tiếp nhận tình cảm của cách cách.  Là thật đó.  Dù cho cách cách vẫn còn là một nội gián được tam mệnh đại thần phái theo giám sát hạ quan, dù cách cách vẫn còn gánh trên vai nhiệm vụ báo thù rửa hận cho Nhiếp Chính Vương, ở trong phủ Viễn lừa thế giết hạ quan để trả thù cho ngài ấy, tất cả đều không quan trọng đối với hạ quan nữa vì trong lòng hạ quan chỉ cần có cách cách bên cạnh là đủ. 

Hà Tử Lăng thở từng hơi thở ngắn và gấp rút, nàng biết nàng không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi.  Hà Tử Lăng đặt một bàn tay nàng lên má Tiêu Phong, dùng chút hơi thở cuối cùng chạm vào gương mặt người đàn ông nàng yêu thương nhất trên đời, nhìn cho thật kỹ.  Mặc dù chàng đã hứa những lời ngọt ngào như thế, nàng vẫn không tìm được tia lửa nào trong đáy mắt chàng dành cho nàng như khi chàng nhìn người con gái vận y phục màu hồng. 

- Cảm ơn ngài – Hà Tử Lăng nói - Thật sự cảm ơn ngài đã nói lên những lời giả dối vừa rồi, những lời đó đã cho ta cảm giác được yêu, sau chuỗi ngày dài sống trong sự khao khát được yêu thương.  

Hà Tử Lăng nói tới đây giọng nàng chìm xuống như cung bậc vỡ ngang trong bản nhạc đang hòa tấu giữa chừng bỗng hoàn toàn tắt lịm.   Hai mắt nàng cũng khép chặt lại, bàn tay đặt trên má Tiêu Phong rơi xuống nền đất lạnh căm căm.  

Tiêu Phong gục đầu xuống chạm trán chàng vào trán Hà Tử Lăng.  Nàng đã đi rồi sao?  Sinh mạng của nàng, ngắn ngủi vô cùng.  Hơi thở của nàng, bị cướp đi bởi người mà nàng tin tưởng và kính trọng nhất trên đời.  Tiêu Phong cảm thấy tiếc nuối cho Hà Tử Lăng vô cùng, tự bảo lòng, tri kỉ không dễ gì gặp được, mà nàng, như đám mạ xanh chưa kịp trổ đòng đòng, có tư chất tốt, nếu không muốn nói lương thiện, nhưng đã bị thù hận làm cho mờ mắt.  Nàng đã đánh đổi tuổi xuân của nàng để khổ luyện võ nghệ và chìm đắm trong sự báo thù rửa hận cho cả nhà nàng.  Để rồi giờ đây, nàng ra đi mãi mãi.  Nàng rời khỏi cõi đời thật sớm khi chưa thật sự tận hưởng niềm hạnh phúc đáng có.  

Trên trời bấy giờ tinh tú hiện ra chi chít, nửa vầng trăng cũng hiện ra giữa trời sao mênh mông, thả những tia sáng đơn lẻ mờ mờ xuống rừng tre âm u. 

(còn tiếp)