Thanh Triều Ngoại Sử 2

Chương 75: Thâm sơn cùng cốc (thượng)




Trên trời trăng sáng vằng vặc, ánh trăng chiếu xuống vùng rừng núi âm u, đủ sáng để thấy rõ sơn đạo hiểm trở khó đi.

Cả người Cửu Dương ướt đẫm, chàng vừa bước từng bước chậm chạp về hang động để tìm Tân Nguyên vừa so đôi vai vì lạnh.

Khoảng nửa dặm nữa là tới cửa động, chợt Cửu Dương thấy Tân Nguyên xuất hiện trong màn đêm, trên mình nàng đang khoác chiếc áo choàng của chàng, chạy đến ôm chầm lấy cổ chàng.

- Cảm tạ trời phật, huynh không sao! - Tân Nguyên vừa khóc vừa nói.

Cửu Dương vỗ về trên vai Tân Nguyên, lần này chàng gặp nạn mà không chết thật đúng là vạn hạnh!  

Tân Nguyên nghe Cửu Dương kể lại chuyện xảy ra ở chùa Nam Sơn, về bọn huyết trích tử và các nhà sư bị sát hại, càng ôm chặt cổ chàng khóc to hơn.  Cửu Dương ôn tồn:

- Những vị đại sư trong tăng đường có lẽ không có tiên đế, cách cách đừng khóc.

Tân Nguyên gật gật đầu, nàng mím môi để nén tiếng khóc nhưng không làm sao có thể ngưng thổn thức.  Chàng không hiểu đâu, nàng khóc cho Thuận Trị một phần nhưng nàng khóc cho chàng nhiều hơn cả, chàng không biết cái cảm giác lúc nghe tiếng nổ lớn tâm tư nàng chết điếng thế nào đâu.  Lúc đó nàng đang ngủ mê, đột nhiên nghe tiếng động đinh tai nhức óc, mở mắt ra không thấy chàng bên cạnh nàng ra ngoài thì thấy hướng chùa Nam Sơn lửa bốc cuồn cuộn.  Nàng cứ nghĩ chàng đã chết rồi, cái cảm giác vĩnh viễn mất đi chàng như bầu trời trên đầu nàng khi đó, sắc trời thâm trầm, bóng tối tựa hồ vĩnh viễn không tiêu tán.

- Chúng ta trở về hang động ngủ một giấc sáng mai về thành.

Cửu Dương nói.

Tân Nguyên gật đầu, nhưng đôi cánh tay vẫn vòng quanh cổ chàng chưa muốn buông ra, mặt nàng cũng vùi vào ngực chàng, lắng nghe nhịp tim đập đều đặn.  Trái tim khỏe mạnh của tuổi trẻ, nhưng dáng ngoài chàng đã lắm nỗi phong trần.

- Thật cảm tạ ông Trời huynh không sao!

Tân Nguyên lặp lại câu nói như vẫn còn chưa tin chàng còn sống.

Cửu Dương cười, vừa nhẹ nhàng gỡ hai cánh tay Tân Nguyên ra khỏi cổ chàng vừa nói:

- Lúc ta còn nhỏ - Cửu Dương ngừng lại một chút so vai vì lạnh, cả người chàng tê cóng - Có lần Mã phu tử coi tướng số cho ta, người nói mạng ta rất lớn không thể chết trước khi ta bảy mươi lăm tuổi.

Cửu Dương dứt lời trời đổ mưa ào ào như thác.  Hai người bèn chạy vội về hang động.

Tân Nguyên vừa đặt chân vào trong động nàng liền ôm lấy đôi vai, toàn thân rét buốt, nàng rét đến độ đầu óc choáng váng. 

Cửu Dương thấy tay chân Tân Nguyên run rẩy nhưng chàng không thể đốt lửa sưởi ấm cho nàng được, chàng không rõ bọn sát thủ có bị chàng đánh lừa lần nữa hay không, lại nữa cho dù chàng có muốn đốt lửa sưởi ấm cũng không tìm được củi khô.  

Tân Nguyên buông người ngồi trên đất, lưng tựa vào vách động.  Cửu Dương cũng ngồi cách nàng một sải tay.  Tân Nguyên rên hừ hự vì lạnh.  Cửu Dương đưa cặp mắt lo lắng nhìn nàng.  Bên cạnh chàng là một khuôn mặt thanh tú nhưng trắng bệch, đôi môi tái nhợt không còn một chút huyết sắc.  Tân Nguyên thấy Cửu Dương nhìn nàng ái ngại bèn cắn chặt răng để nén tiếng rên nhưng vì vậy mà làm cho hai hàm răng nàng va vào nhau.  

Cửu Dương không biết làm gì để giúp cho Tân Nguyên, chàng nhìn nàng một chút dời mắt nhìn khối thạch nhũ trên đầu hai người, thật sự chàng đã nghĩ ra một cách giúp nàng, nhưng mà… mặt chàng ánh lên những đường nét do dự.  Cửu Dương suy nghĩ một hồi cuối cùng chàng quyết định sức khỏe vẫn là trên hết, bèn quay sang Tân Nguyên dịu giọng nói:

- Y phục của cách cách ướt đẫm, hay là cách cách cởi ra bằng không vận đồ ướt sẽ bị cảm.

Mặc dù Tân Nguyên biết Cửu Dương nói phải, bộ y phục của nàng dính chặt vào người làm nàng vừa lạnh vừa khó chịu nhưng khi nàng tưởng tượng đến cảnh mình…, trong một hang động chật hẹp thế này lại không có gì che chắn giữa hai người, gương mặt Tân Nguyên càng thêm trắng bệch.  

- Ta sẽ ngồi hướng mặt ra ngoài.

Cửu Dương nói, vẫn đưa mắt nhìn mấy khối thạch nhũ.  Tân Nguyên lắc đầu:

- Ta biết huynh là một nam tử đường hoàng chính trực sẽ không lén nhìn nhưng mà… ta không hề gì đâu, huynh đừng quá lo, sức khỏe của ta bấy lâu nay các ngự y trong viện thái y đều khen rất ổn, ta không dễ dàng ngã bệnh.

Tân Nguyên dứt lời một cơn gió luồn vào hang động làm nàng bưng miệng ho khùng khục.

Cửu Dương nhìn nàng.  Tân Nguyên gượng cười:

- Ta chỉ hơi ngứa cổ một chút thôi, phiền huynh giúp ta mang nước lại đây.

Cửu Dương đứng dậy đi lấy bầu đựng nước, trở lại đưa cho Tân Nguyên.  Trong khi Tân Nguyên uống một ngụm nước chàng cởi chiếc áo ướt đẫm nước mưa của chàng ra.

Tân Nguyên đánh rơi bầu đựng nước khi nàng trông thấy một thân hình nam nhân hoàn hảo hiện ra trước mắt nàng.  Đôi bờ vai và lồng ngực cường tráng, những đường cơ bắp và các múi bụng săn chắc, trông chàng như những pho tượng đồng rắn rỏi mà nàng từng thấy trong một viện bảo tàng ở Luân Đôn.  Hèn gì Tiểu Tường và Phi Yến chẳng chết mê.

Cả nàng nữa, Tân Nguyên nhủ bụng, trước khi gặp chàng, nàng chưa từng mê mệt người đàn ông nào.  Không ngờ vừa về thành, trong một buổi lễ hội đèn trời nàng đã đụng ngay chàng và tuyên bố với Tiểu Điệp là đã bắt đầu yêu.  Và từ đó quay cuồng trong biển tình yêu điên cuồng.  Làm sao nàng có thể không yêu cho được khi chàng là một người đàn ông sở hữu rất nhiều ưu điểm.  Chàng đẹp trai, cao to, ăn nói lịch sự, trong đầu chàng chứa đựng một bầu kiến thức sâu như biển.  Trong những lúc nguy ngập chàng lại biết phân tích, tư duy thông minh và phản ứng nhạy bén...  Những người như vậy tạo hóa chỉ tạo được một trong số hàng ngàn hàng vạn người, chỉ một kỳ tích.  Đáng yêu lắm, có điều hơi... đào hoa. Nhưng mà đàn ông đẹp trai nào lại không có nhiều vị cô nương bủa vây?  Nhất là chàng lại có tài chơi nhạc cụ nữa.  Với mẫu hình như vậy chàng là đích đến của biết bao cô gái.  Chưa kể là một đương gia, chàng sống trong cái môi trường phải đối mặt với nhiều thành viên trong hội, lúc nào cũng gặp rất nhiều người mà trong đó đương nhiên phải có những cô gái xinh đẹp quyến rũ.

- A!

Sau một thoáng ngây đuỗn ra nhìn thân hình nam nhân hoàn mỹ bằng cặp mắt tán thưởng, Tân Nguyên bật kêu một tiếng trước khi nâng hai tay lên bịt mắt và quay mình vào vách động.

Cửu Dương khẽ giật mình, nhưng không phải vì tiếng kêu của Tân Nguyên vừa rồi làm chàng bất ngờ mà vì tiếng kêu đó của nàng nghe giống tiếng nữ thần y.

Cảnh xưa hiện về trong đầu Cửu Dương.  Năm đó…  Chàng và nữ thần y từ Thanh Tịnh tự trở về Hắc Viện giữa đường trời đổ cơn mưa, mưa như trút nước, hai người đành tạm trú trong một căn nhà hoang trên đường xuống núi.  Chàng đã nhóm lửa sưởi ấm cho chàng và nữ thần y.  Nữ thần y ngồi cạnh chàng hơ tay trên đống lửa, chàng ngồi một chút đã cởi chiếc áo của chàng ra để hơ cho khô, nữ thần y cũng như Tân Nguyên bịt mắt lại la hoảng lên.  

Cửu Dương nhớ chàng đã phớt lờ tiếng kêu đầy ngượng ngùng của nữ thần y, chàng nheo mắt nói với nàng: 

- Đây là lần đầu huynh ở trong một căn nhà hoang với một cô nương và cởi y phục ra, cô ấy lại ngồi ngay bên cạnh huynh… 

Cửu Dương nhớ chàng nói đến đây thì ngưng, tiếng nữ thần y vang lên:

- Nhà này dột nát như vậy, khắp nơi ẩm ướt, chỉ có mỗi chỗ này khô ráo huynh không muốn muội ngồi đây muội đành chịu.  

Cửu Dương im lặng.  Nữ thần y lại nói bằng giọng áy náy:

- Huynh ngại muội cũng ngại nhưng không ngồi ở đây muội biết ngồi đâu bây giờ? 

Cửu Dương vẫn không trả lời, nhưng chàng im lặng vì chàng đang ngây người ra ngắm nàng, trong lòng chấn động mạnh.  Cửu Dương nhớ như in năm đó nữ thần y vận chiếc áo hồng có thêu cúc trắng, loại hoa nàng yêu thích và váy cùng màu, chân váy dài phết cả gót, che mất đôi hài màu đỏ của nàng, mái tóc đen mượt mà đang lấp lánh những giọt mưa.  Bộ y phục sũng nước làm cho thân thể chuẩn mực của nàng nổi lên những đường cong mê người.  Cặp núi đồi hiện ra bên dưới manh áo hồng, hai nụ hoa nho nhỏ nhô cao theo từng hơi thở phập phồng của nàng.  Chàng thật không ngờ nàng có dáng người nhỏ nhắn mà ngực lại đầy đặn như vậy...  Nghĩ mà không kìm được tiếng thở dài đánh sượt.

Nữ thần y nghe tiếng thở dài của chàng đã hỏi: 

- Huynh muốn muội ngồi đâu bây giờ?

Cửu Dương vẫn không thể trả lời, ánh mắt hãy còn quét trên người nàng.  Một lát sau chàng lắc đầu tự đánh thức mình.  Nhưng… “rành rành sẵn đúc một tòa thiên nhiên” vẫn ngồi đó...

Cửu Dương nhớ chàng đờ đẫn thêm vài phút nữa mới tằng hắng:

- Huynh muốn muội ngồi…

Chàng ngưng một chút nói thêm:

- Trong lòng huynh!

Nữ thần y há hốc miệng.  Cửu Dương bật một tiếng cười lớn khi chàng ngó thấy chiếc cằm thon gọn vì câu nói của chàng mà sắp sửa rớt xuống sàn nhà.

- Nói đùa vậy chứ muội hãy mau cởi y phục ra để huynh hơ lửa cho khô, kẻo mắc phải thương hàn thì nguy.

- Không cần đâu – Nữ thần y nói chắc như đinh đóng cột – Muội không cảm thấy lạnh, à chỉ một chút thôi nên chỉ cần hơ tay trên đống lửa là được.

Nữ thần y nói xong một tay bịt mắt, một tay giơ ra phía trước quơ quàng tìm đống lửa, nàng cũng chồm cả người tới trước.  Cửu Dương thấy nữ thần y sắp chạm tay vào ngọn lửa vội gạt bàn tay nàng sang một bên.  Nữ thần y mất thăng bằng, nhũn người toan ngã xuống sàn nhà, may là chàng nhanh chóng chộp lấy cánh tay nàng kéo về phía chàng.  Nữ thần y rơi trọn vào lòng chàng, mũi hai người chạm nhau. 

Cửu Dương ngồi bệt trên sàn nhà ôm lấy nữ thần y trong hai tay, nàng ngồi trên đùi chàng, hai chân thon dài vòng quanh thắt lưng chàng.  Cửu Dương nhìn khuôn mặt thanh tú, hồn nhiên càng lúc càng đỏ lên.  Khuôn mặt nữ thần y không bao giờ trang điểm nhưng trông nàng xinh đẹp cùng cực, so với các cô gái môi son má phấn nàng đẹp hơn vạn bội. 

Về phần nữ thần y vẫn còn nhắm mắt, định leo xuống nhưng chỉ vừa nhúc nhích, chàng đưa tay rút cây trâm cài tóc trên đầu nàng.  Mái tóc của nữ thần y rũ xuống lưng nàng, mái tóc dài và mượt mà như một thác nước. 

- Huynh không muốn muội lâm bệnh.

Cửu Dương nói.

Nữ thần y tiếp tục lắc đầu, mặc kệ cái lạnh của đêm đông, bỏ mặc bộ trang phục của nàng đang không ngừng nhỏ từng giọt nước xuống sàn nhà.

- Ngoan nào, nghe lời huynh cởi y phục ra huynh sẽ không xem lén đâu.

Cửu Dương nói nhưng một tay chàng vẫn còn vòng ra sau lưng nữ thần y giữ lấy nàng ngồi trên đùi chàng, không cho rời đi, chàng dùng bàn tay còn lại của mình gỡ một sợi tóc bám chặt bên má nàng.

- Huynh biết muội lo chuyện hôm nay nhỡ bị đồn ra ngoài thì mai này muội sẽ không thể nào nhìn mặt người khác nữa, nhưng muội đừng sợ, huynh là một trang nam tử dám làm dám chịu.  Nếu như muội sợ bị người khác dè bỉu không tìm được người để lấy thì có hai cách để giải quyết, sau khi trở về Hắc Viện gặp sư thái một là muội nói với bà muốn thành thân với huynh, hai là huynh chịu thiệt thòi một chút đi ngỏ lời đề thân với muội, vậy là muội không phải chịu cảnh phòng không chiếc bóng nữa!

- Huynh... 

Do nữ thần y quá bất ngờ trước câu trả lời của Cửu Dương nên nàng mở mắt ra trợn lên nhìn chàng, nhưng nàng không thể thốt nên lời muốn nói trong lòng, chỉ biết nói một tiếng “huynh” rồi tắt hẳn.  

Cửu Dương nhìn gương mặt đỏ gay vì tức giận của nữ thần y, nàng tức đến độ muốn thở khói ra mũi.  Hai mắt trợn trừng, mặt đanh lại.  Chàng biết nàng nghe câu nói nhăn nhở của chàng vừa rồi, muốn hỏi chàng rằng có phải vì trời lạnh quá nên chàng mắc bệnh thần kinh rồi không?

Và cũng do nữ thần y mở mắt ra nàng mới biết có người đang nhìn chăm chú vào nơi cao nhất trên người nàng.  Nữ thần y cảm giác gai gai sống lưng, nhắm mắt lại ra sức giãy ra: 

- Buông muội ra!

Cửu Dương mải mê ngắm cặp núi đồi vì giãy giụa và bồng bềnh trước mặt chàng, trí thức của chàng có lẽ đang bay bổng tận phương trời nào.

- Buông muội ra đi – Nữ thần y lại kêu lên - Huynh muốn bỡn cợt muội cho đến chừng nào đây?

- Huynh không bỡn cợt muội chút nào, lúc nãy huynh toàn nói lời thật trong lòng.

- Muội không tin!  Huynh tưởng muội là con ngốc sao, trong hội ai mà chẳng biết huynh phải lòng Tiểu Tường tỉ tỉ!

- Huynh không hề có tình ý với Tiểu Tường, đó chỉ là một sự hiểu lầm.

Chàng nói xong vòng hai cánh tay ôm choàng lấy vai nàng, nói thêm:

- Huynh xin thề, xin thề là giữa huynh là Tiểu Tường chỉ là hiểu lầm.  Nếu lời của huynh không phải sự thật huynh sẽ bị… đống lửa này thiêu chết ngay lập tức.  Huynh đã thề độc rồi muội tin rồi chưa? Trên đời này không có cái chết nào đau đớn bằng cái chết khi bị thiêu đốt đâu.  Chết thiêu trông dễ sợ lắm, đen đúa cong queo ghê lắm.

Nữ thần y suy nghĩ một chút nàng dẩu môi nói:

- Cứ cho như đó là một sự hiểu lầm đi, bên cạnh huynh còn có rất nhiều cô gái khác, đâu chỉ mình Tiểu Tường tỉ tỉ.  Nghị Chánh ca ca nói huynh ủng hộ chế độ đa thê, trong phòng ngủ của huynh treo bức tranh “Thất mỹ nữ.”  Lại nữa có lần lục ca nói hai câu thơ mà huynh khắc lên một miếng ngọc bội là hai câu của Lý Bạch.  “Cựu hoài dật hưng trán tư phi, dục thương thanh thiên lão nhật nguyệt.”  Chẳng phải huynh có dã tâm rất lớn hay sao?  Huynh muốn tay trái ôm lấy mặt trời, tay phải giữ lấy mặt trăng.  Để cùng lúc hai cô gái đều ở hai bên huynh.

- Bức tranh bảy cô gái nào chứ - Cửu Dương chớp mắt nói - Huynh không biết muội nói gì, muội đừng nghe lời Nghị Chánh, trong phòng của huynh ngoài màn cửa, một chiếc giường và bàn ghế ra chỉ có sách, huynh có thói quen coi đâu để đấy nên ngay trên ghế, tủ, dưới thảm, đệm cũng có.  Nhưng hoàn toàn không có treo một tấm tranh nào hết.  Còn hai câu thơ Lý Bạch là do lục ca tâm đắc không phải huynh đâu, huynh ấy nhờ huynh khắc lên một miếng ngọc bội tặng cho ý trung nhân của huynh ấy, từ nhỏ tới giờ huynh chỉ có mình muội.  Muội không tin huynh?

- Không tin.

Nữ thần y nói, lại định leo xuống.

Cửu Dương giữ nữ thần y ngồi yên bằng một tay, tay còn lại chàng vuốt từ vai xuống lưng nàng:

- Vậy muội mở mắt ra đi, nhìn vào mắt huynh này, xem huynh có đang dối lừa muội không?  Chẳng phải Khổng Tử nói rằng “hãy nhìn vào mắt của một người, anh ta sẽ không thể che giấu được bản thân” ư?

Nữ thần y vẫn lắc mạnh đầu:

- Không, muội không cần nhìn, cũng không muốn nhìn vì muội biết mình đã nói trúng rồi!

- Phải vậy không đó? - Cửu Dương ghé môi chàng vào tai nữ thần y nói nhỏ – Theo huynh thì muội không nhìn là vì muội sợ, muội sợ khi nhìn vào mắt huynh rồi sẽ tin lời huynh, sau đó chính muội cũng sẽ như Tiểu Tường đem lòng yêu huynh!

(còn tiếp)