Thanh Triều Ngoại Sử 2

Chương 43: Công chúa giá đáo




Sáng nay Tân Nguyên vận kỳ trang xanh dương viền trắng, tóc búi cao, điền tử bao quanh búi tóc với điểm thúy và các hoa điền được chạm từ bạch ngọc, chân nàng đi giày hoa bồn đính ngọc bích, một núm tua gắn ở phía mũi giày.  Tân Nguyên khoan thai cất bước, toàn thân nàng toát lên vẻ phong nhã.  Bọn cung nữ đang đứng trên hành lang trước thư phòng Hiếu Trang thấy Tân Nguyên đến bèn tươi cười bước xuống sân cúi mình thỉnh an nàng, khác hẳn với mỗi lần Mẫn Mẫn tới thăm Hiếu Trang cả mí mắt của bọn cung nữ này cũng không dám ngước lên.  Tân Nguyên vui vẻ cho bọn cung nữ đứng lên.  Trong khi Tiểu Điệp trò chuyện với bọn cung nữ, Tân Nguyên nghe bên trong thư phòng Sách Ngạch Đồ nói với Hiếu Trang:  

- Những tin tức ở biên giới càng lúc càng tệ, một trong ba đại quân của chúng ta đã đại bại ở hẻm núi Thiên Trì.

Sách Ngạch Đồ nói tới đây thở một hơi dài, sau đó nói thêm:

- Nhưng hạ quan thật không hiểu, mười ngày trước còn có tấu chương đưa về nói là quân ta gây bất lợi cho quân Cát Nhĩ Đan ở núi Bác Cách Đạt kia mà, bên Cát Nhĩ Đan bị thất thoát rất nhiều người ngựa, nên đã lui về cố thủ ở khu vực Hoàng Thổ Ba, chờ đợi quân cứu viện.  Tiếp theo đó quân ta lại đánh nhau với quân cứu viện một ngày một đêm dưới chân núi Trường Bạch, làm cho tướng quân của bọn chúng là Nạp Ba chết trận, vậy mà sau đó ba vạn đại quân của chúng ta chỉ còn lại có vài trăm người, bị đánh dồn vào trong sơn cốc Cửu Khúc để rồi cuối cùng đại bại ở hẻm núi Thiên Trì.  

Tân Nguyên nghe Sách Ngạch Đồ nói nàng nghĩ tới viên tướng xuất trận lần này là Mã Cổ Nhĩ, suốt cả cuộc đời Mã Cổ Nhĩ chưa bao giờ bị bại trận, thế nhưng lần này trong cuộc chiến với một quân đoàn không mạnh lắm của Cát Nhĩ Đan lại bị thua xiểng liểng, thua đến không còn một manh giáp, còn bị quân Cát Nhĩ Đan vây hãm nữa, thật là có nhiều điểm ngờ vực.  Hôm qua Hiếu Trang bảo nàng một người lính của Mã Cổ Nhĩ chạy được về kinh thành bẩm cáo nói đội quân của Mã Cổ Nhĩ chỉ còn lại có vài trăm người. Trong vài trăm người đó có hơn một nửa bị trọng thương. Tự bản thân Mã Cổ Nhĩ trên vai và cánh tay trái cũng bị thương.  Ðêm hôm trước Mã Cổ Nhĩ còn ba vạn quân thế nhưng chỉ qua một đêm binh sĩ của họ Mã như không cầm nổi binh khí trong tay đã bị quân Cát Nhĩ Đan đánh dễ dàng và tử thương gần hết. 

Tân Nguyên như nhìn thấy trận chiến đẫm máu hiện ra trước mắt nàng, hình ảnh sơn cốc và cảnh núi rừng hoang dã thật là kinh tâm táng đởm, đâu đâu cũng cây cỏ tiêu điều, xác chết nằm ngổn ngang khắp cả mọi nơi…  Tân Nguyên buông tiếng thở dài.

Lúc này Tiêu Phong và Sách Ngạch Đồ đã bàn xong chuyện với Hiếu Trang nên ra khỏi thư phòng.  Hai người thấy Tân Nguyên đứng trên hành lang bèn đồng loạt cúi chào:

- Cách cách kiết tường. 

Tiểu Điệp ngưng câu chuyện đang nói dang dở với bọn cung nữ, cũng cúi đầu chào hai người tướng lãnh.  Tân Nguyên nói:

- Xin hai vị đại nhân miễn lễ.

Mấy năm rồi mới gặp lại Tân Nguyên, Sách Ngạch Đồ vừa thẳng người lên đã nhìn như dán vào nàng.  Sáng nay Tân Nguyên vận y phục bát kỳ xanh nhạt, màu chàng ưa thích nhưng chàng không biết là loại đoạn gì, đại khái là bằng lông ngân thử, hai vạt áo nàng có thêu hai đóa cẩm chướng bằng chỉ bạc, bộ y phục được thượng y quán may thật khéo làm nổi bật thân hình thon thả.  Tóc nàng được búi lên để lộ chiếc cổ cao và trắng ngần, những sợi tóc mai đen nhánh rũ xuống hai bên thái dương nàng.  

Sách Ngạch Đồ nhìn nhất cử nhất động của Tân Nguyên thấy đâu đâu cũng là nét khả ái, đâu đâu cũng là nét yêu kiều diễm lệ.  Trên đôi môi Tân Nguyên cũng nở một nụ cười rạng ngời.  Sách Ngạch Đồ quen nàng từ bé biết nàng rất ưa cười nhưng hình như nụ cười rạng rỡ thế này chàng chưa bao giờ nhìn thấy ở nàng.

Sách Ngạch Đồ lại khẽ đưa mắt nhìn sang Tiêu Phong, thấy bằng hữu của chàng là một nam nhân khôi ngô, thân hình hùng vĩ như núi, từ nhỏ đã luyện được một thân võ nghệ lại được Hiếu Trang và các quan thần trong triều trọng dụng, danh vọng như mặt trời vào lúc giữa trưa.

Sách Ngạch Đồ thấy hai người thật xứng đôi.  Xa nhau bao năm chắc hai người có nhiều chuyện để nói với nhau, Sách Ngạch Đồ nghĩ đoạn bèn nói với Tân Nguyên:

- Cung thỉnh cách cách hồi cung, hạ quan cảm ơn cách cách đã nhận lời giúp thơ cục của hạ quan.  Khi nào rảnh rỗi mời cách cách đến phủ hạ quan chơi, hạ quan có việc đi trước, xin phép cáo từ.

Sách Ngạch Đồ dứt lời quay sang Tiêu Phong gật đầu chào.  Tiêu Phong đặt tay lên vai Sách Ngạch Đồ.

Tân Nguyên khẽ gật đầu với Sách Ngạch Đồ, sau đó nàng lại tiếp tục mỉm cười.  Sách Ngạch Đồ nhìn nụ cười của Tân Nguyên thêm một chút rồi rời đi.   

Tiểu Điệp cũng biết Tân Nguyên có chuyện muốn nói với Tiêu Phong nên cũng giữ ý lánh mặt.

Còn lại hai người, Tân Nguyên và Tiêu Phong thả bộ tà tà trong hoa viên của cung Khôn Ninh.  Trong hoa viên có một hồ cá, một chiếc cầu vắt qua hồ cá này.  Hiện thời là mùa xuân nên các loại hoa thi nhau đua nở, từ một bụi cẩm tú cầu một đàn bướm bị tiếng chân hai người quấy nhiễu bèn tung mình bay ra khỏi bụi hoa.

- Ngài khỏe không? - Tân Nguyên nhìn Tiêu Phong hỏi - Ngài phải bảo trọng sức khỏe của mình.  Công việc của ngài đòi hỏi rất nhiều nghị lực kiên cường.  

- Đa tạ cách cách quan hoài - Tiêu Phong nói - Hạ quan vẫn ổn, cách cách khỏe không?

- Bổn cung khỏe, ngài ổn thì tốt rồi. 

Tân Nguyên nói, sau đó nàng lại cười.  Tiêu Phong cũng thấy mỗi lần Tân Nguyên cười đẹp như hoa quỳnh mới nở đêm hè.  Tân Nguyên tiếp:

- Bổn cung biết ngài đi đến chức vụ hiện tại đã phải trả một giá rất đắt.  Trong lúc những người cùng tuổi với ngài đang tận hưởng niềm vui của tuổi trẻ thì ngài phải vùi đầu vào thư phòng giải quyết một chồng tấu sớ.  Từ khi tiên đế băng hà, ngài ngoài bảo vệ hoàng thượng và thái hoàng thái hậu hằng ngày còn phải đối phó những chèn ép muôn vẻ của tam mệnh đại thần trên triều.  Ngài đã trải qua biết bao ngày tháng nhọc nhằn.

Lòi lẽ tri âm của Tân Nguyên làm Tiêu Phong cảm thấy êm đềm.  Từ trước tới nay chưa hề có người nào nói với chàng những lời thông cảm này. Thật vậy, trong những năm tháng bàng hoàng, phải vật lộn với quan trường quá phức tạp, gặp nhiều khó khăn, rối óc bù đầu trong sở quân cơ bao gian lao khó khổ có ai biết đến hai chữ "từ quan" đã bao phen xuất hiện trong tâm não chàng, nhưng chàng vẫn kiên nhẫn đến cùng.

- Bổn cung và người trong cung Trường Xuân rất ngưỡng mộ ngài - Tân Nguyên tiếp tục nói - Chúng tôi rất thích nghe Sách đại nhân kể những câu chuyện hào hùng của Phủ Viễn tướng quân nhất là chuyện ngài lãnh quân đi tây bắc chinh phạt các bộ lạc.  Sách đại nhân nói có một năm một người dân tây bắc đến doanh trại ngài biếu một vò rượu, ngài đem vò rượu ấy đổ xuống sông hòa với nước rồi sai binh sĩ cùng múc nước mà uống.  Ba quân đều được uống rượu, ai nấy vì vậy đều gắng sức chiến đấu để bảo vệ con sông có ly rượu ngọt ngào.

Tiêu Phong nghe Tân Nguyên nhắc lại chuyện xưa của chàng cảm thấy vui trong lòng, chàng đưa mắt nhìn nàng và mỉm cười.  Tiêu Phong biết từ nhỏ tới lớn Tân Nguyên là một cô gái biết ăn nói, được lòng nhiều người lại cực kỳ xinh đẹp diễm lệ.  Trên mặt nàng toàn là những nét đẹp trời cho, nhất là ở đôi mày xanh và cặp mắt to, đôi môi mỏng với hàm răng trắng được sắp xếp thật đều, khi nở nụ cười thật dễ thương.  Vẻ ung dung hoa diễm của nàng được người ta sánh với mẫu đơn, vua trong các loài hoa nhưng có lẽ mẫu đơn không xinh đẹp bằng nàng.  Lại có người sánh nhan sắc nàng với phượng hoàng vua trong các loài chim nhưng phượng hoàng chưa ai từng thấy, lại nữa cho dù nhìn thấy chắc cũng không quý phái như nàng.  Nàng đẹp như trăng rằm trên mặt sông, như mây xuân trên Vu Sơn, tóm lại không cách nào tả nổi nét đẹp của nàng.

Hai người đi thêm một đoạn nữa Tân Nguyên dừng chân bên một hòn giả sơn, quay sang nhìn Tiêu Phong nói:

- Bổn cung nghe Mẫn Mẫn nói ngài đã tìm được tình yêu đích thực của mình?

Tiêu Phong thấy Tân Nguyên đi thẳng vấn đề, thành thật đáp:

- Nàng ấy khiến hạ quan nghĩ cuộc đời này thật đáng sống.  Trước kia hạ quan không hề có được cảm giác đó nên có thể nói cuộc đời này chỉ đẹp và có ý nghĩa khi có nàng ấy.  Nếu thiếu nàng ấy là thiếu tất cả, hạ quan sẽ không còn gì hết.

Tân Nguyên im lặng nhìn Tiêu Phong hồi lâu.  Tiêu Phong cũng nhìn lại Tân Nguyên, nhưng trong đầu chàng hiện lên hình ảnh một gian nhà tre, phía trước nhà có một khoảnh sân.  Chàng và nữ thần y ngồi trong khoảnh sân nhóm lửa lên, hai người cùng sưởi ấm bên đống lửa cháy âm ỉ trong đêm tối.  Nữ thần y ngẩng đầu nhìn trời, tay nàng ôm lấy phía dưới cằm, say sưa nhìn lên trời ngắm vầng trăng mới mọc nằm vắt vẻo trên vòm trời đen nghịt.  Tiêu Phong nhớ khi đó chàng đột nhiên ngộ ra người con gái vận y phục màu hồng phấn này chính là người con gái của đời chàng, một nỗi yêu thương kéo ập đến trong lòng chàng, như nước lũ tràn bờ, không có cách gì kềm chế nổi.

Tiêu Phong còn đang nhớ chuyện cũ, tiếng của Tân Nguyên vang lên kéo chàng về với hiện tại: 

- Bổn cung mừng cho ngài, bổn cung sẽ đi tìm thái hoàng thái hậu đề nghị bãi hôn.  

Tân Nguyên nói xong nhoẻn thêm một nụ cười nữa rồi thong thả quay đi.  Trong lòng Tiêu Phong như nở hoa.  Chàng vừa cảm kích vừa cảm thấy ngưỡng mộ Tân Nguyên.  Nàng thật quả đúng như tên, xinh đẹp thanh tân, vừa nhìn vào đã thấy mến ngay.  Tuy nàng nhỏ tuổi hơn chàng nhưng rất hiểu chuyện, lại biết thông cảm, còn rất bản lĩnh nữa.  Chàng chưa bao giờ nghe chính miệng một cách cách nào dám nói sẽ đi gặp Hiếu Trang tuyên bố từ hôn.  Sau này không biết vị vương tôn công tử nào mới có thể sánh được với nàng đây?  Tiêu Phong mỉm cười thích thú với ý nghĩ đó.  Chợt chàng nghĩ tới hảo bằng hữu của chàng tấm lòng của Sách Ngạch Đồ đối với Tân Nguyên từ nhỏ đã mang mối tình cuồng vọng si mê, tuy Sách Ngạch Đồ không nói ra nhưng chàng đã biết từ lâu.  

- Đa tạ cách cách thành toàn - Tiêu Phong hướng về Tân Nguyên nói với theo nàng – Cho dù hạ quan không đến được với người hạ quan yêu hạ quan cũng sẽ ghi nhớ ân đức này suốt đời.

Khi này Tiểu Điệp đã quay lại tìm Tân Nguyên.  Tiểu Điệp nghe Tiêu Phong nói và nhìn nụ cười trên mặt Tân Nguyên, Tiểu Điệp biết Tiêu Phong không nợ gì của Tân Nguyên cả.  Từ trước tới nay giữa hai người chỉ là tình bằng hữu, trong mắt Tiêu Phong không hề có Tân Nguyên và Tân Nguyên cũng chưa từng vì Tiêu Phong mà rung động như vậy miễn cưỡng đến với nhau có ý nghĩa gì?  Lại nữa, Tiểu Điệp nhớ đến người đàn ông bên bờ Vô Định hà, một bộ y phục trắng xóa lấp lánh dưới ánh nắng chiều.  Chàng ta xuất hiện trong đời Tân Nguyên với thân hình cao to, khí thế dũng mãnh phi thường, một bầu trí tuệ sâu như đại dương, tất cả những hình ảnh đó đã để lại trong lòng Tân Nguyên hình tượng của một vị thần từ trên trời cao giáng hạ phàm trần.

Tiểu Điệp lại nghĩ không biết khi Tân Nguyên đi gặp Hiếu Trang sẽ dùng lý do gì để thuyết phục Hiếu Trang đồng ý bãi bỏ cuộc hôn nhân này?  Hiếu Trang là người rất cương nghị, trước giờ nếu đã quyết chuyện gì không ai có thể lay chuyển được.  Nhưng chuyện lần này liên quan đến hạnh phúc cả một đời Tân Nguyên nên Tiểu Điệp biết Tân Nguyên nhất định sẽ tranh đấu đến cùng.  Tiểu Điệp nhớ Tân Nguyên đã nói mỗi một người đều có quyền tự do yêu đương và nếu mai này gặp người đàn ông nàng yêu nàng sẽ mạnh dạn tỏ bày tình yêu của nàng với chàng.  Tiểu Điệp vừa nhìn Tân Nguyên bằng đôi mắt thán phục vừa thấy có chút không yên trong lòng, lại càng lo lắng hơn khi gương mặt một vị cô nương hiện lên trong đầu nàng. 

Tiểu Điệp đi theo Tân Nguyên nhưng nàng quay đầu ra sau nhìn Tiêu Phong nói:

- Nô tì biết Mẫn Mẫn cách cách có ý với ngài từ lâu lắm rồi.  Nếu cô ấy biết hôn sự của ngài và chủ nhân nô tì bị hủy sẽ tìm mọi cách tiến đến gần ngài, hy vọng ngài chuẩn bị tâm lý tìm cách đối phó, nô tì sẽ cầu nguyện cho ngài.  

(còn tiếp)