Tiệc mừng thọ của Hiếu Trang cũng như hằng năm tổ chức long trọng trong điện Giao Thái, sau buổi tiệc, mọi người cùng xem ca kịch ở sân khấu Đông Vân.
Năm nay Hiếu Trang đã thọ cao lắm rồi, thế mà năm tháng trôi qua vẫn không làm phai đi dung mạo xinh đẹp chẳng khác thời còn tươi trẻ. Chiều nay Hiếu Trang mặc bộ trang phục màu tím thẫm, vạt áo viền chỉ bạc, giữa ngực thêu một chùm cúc đại đóa cũng bằng chỉ bạc. Khang Hi ngồi cạnh Hiếu Trang. Tuy đôi mắt của Khang Hi đã sáng lại nhưng sức khỏe vẫn còn chưa hoàn toàn bình phục. Chiều nay Khang Hi vận quần áo thêu bàn long minh hoàng cẩm sam, làm nổi bật sự tôn quý quanh mình. Gương mặt Khang Hi thiếu sắc hồng, hai mắt khép hờ, hai hàng lông mi dài khép lại dưới ánh đèn lồng treo trên sân khấu tạo thành bóng râm. Ung công công, Tô ma ma và nữ thần y đứng hầu phía sau Hiếu Trang và Khang Hi. Khang Hi có vẻ rất mến nữ thần y, dạo này đi đâu cũng đưa nàng theo.
Mẫn Mẫn và Đài Nã ngồi ở chiếc bàn kê bên phải chiếc bàn Khang Hi và Hiếu Trang. Phía sau Mẫn Mẫn là những chiếc bàn của các cách cách và tiểu thư con nhà quan.
Khang Nạp, Sách Ni, Sách Ngạch Đồ, Tiêu Phong và các quan ngồi ở dãy bàn bên trái Khang Hi.
Trong suốt màn kịch đầu tiên Mẫn Mẫn không hướng mắt lên sân khấu mà chỉ nhìn Tiêu Phong. Từ khi nữ thần y xuất hiện, Mẫn Mẫn thấy Tiêu Phong không tiếp tục câu chuyện đang nói dang dở với Sách Ngạch Đồ, chỉ để mắt tới nữ thần y.
Sách Ngạch Đồ ngồi bên cạnh Tiêu Phong cũng thấy trước khi nữ thần y đến, Tiêu Phong bưng tách trà nóng hổi vừa uống vừa nói chuyện với chàng nhưng khuôn mặt Tiêu Phong lạnh như thép. Làn môi Tiêu Phong khẽ chạm vào tách sứ xanh nhẵn nhụi, ánh mắt xa xăm nghĩ ngợi hệt như đang chờ một người quan trọng nhất cuộc đời. Nữ thần y xuất hiện, Sách Ngạch Đồ thấy ánh mắt Tiêu Phong chuyển sang hòa nhã, vầng trán như được bao phủ bởi một luồng hào quang dịu nhẹ, khóe môi cũng thấp thoáng nét cười nhẹ nhàng. Sách Ngạch Đồ chợt nhớ tới “cuộc chạm trán” hôm nọ giữa Mẫn Mẫn và nữ thần y, suy nghĩ tới lui, cuối cùng Sách Ngạch Đồ quyết định giấu nhẹm chuyện đó, không nói ra.
Trong suốt vở hát đầu tiên nữ thần y cố tránh mọi khả năng chạm mặt Tiêu Phong. Lúc Hiếu Trang gọi chàng đến bên bàn trò chuyện và mời rượu, nữ thần y không thể tránh nổi bèn cúi đầu cụp mắt, cố tình không nhìn chàng.
Chiều nay nữ thần y vẫn như mọi khi mặc bộ y phục màu hồng phấn có thêu mai trắng, tóc vấn cao, búi tóc được giữ chặt bằng một cây trâm gỗ, một lọn tóc nhỏ thả xuống một bên má nàng. Nhưng chính trang phục đơn giản như vậy lại phụ trợ cho nàng một phong thái cực kỳ duyên dáng.
Mẫn Mẫn đang nhìn Tiêu Phong chợt nghe ở chiếc bàn phía sau nàng một giọng nữ nhân vang lên:
- Phủ Viễn tướng quân rất khẩn trương nữ nhân áo hồng.
Lời vừa dứt, Mẫn Mẫn lại nghe có nhiều tiếng cười rúc rích vang lên, tiếp theo lại nghe:
- Thật không ngờ một người tinh thông binh pháp như ngài ấy, tuổi còn trẻ mà đã có trong tay mười vạn binh mã cũng không thoát khỏi chữ “sắc.”
Một nữ nhân khác nói:
- Thế mới nói ở trên đầu chữ sắc có một cây dao. Từ trước tới nay cổ kim đông tây không thiếu những câu chuyện về những bậc anh hùng thân bại danh liệt chỉ vì chữ sắc này...
Nữ nhân đó chưa dứt lời, Mẫn Mẫn quay đầu lại tằng hắng. Bọn tiểu thư con nhà quan thấy Mẫn Mẫn tỏ vẻ khó chịu với họ liền im bặt.
Nửa canh giờ sau màn hát thứ hai vừa dứt Khang Hi hô mệt nói muốn về cung Càn Thanh, Ung công công bèn bảo nữ thần y cùng hộ tống Khang Hi rời đi.
Sau khi hành lễ bái chào Khang Hi các đào hát tiếp tục diễn tuồng Mộc Quế Anh. Hai đào hát so thương pháp rất gay cấn trên sân khấu. Mọi người ai cũng chăm chú dán mắt vào hai cây thương trên tay Mộc Quế Anh và Gia Lục Tề. Cây của Mộc Quế Anh có tua đỏ gọi là Huyết đương thương, cây của Gia Lục Tề tên Tố anh thương dùng chỉ đen. Mộc Quế Anh vừa tung đòn vừa dùng thêm quyền thuật hóa giải đòn quyền của Gia Lục Tề.
- Hay lắm!
Đài Nã thấy cảnh đánh nhau mát mắt trên sân khấu, luôn miệng trầm trồ. Hiếu Trang gục gặc đầu. Bọn cung nữ thái giám cũng vỗ tay ầm ĩ và những lời khen ngợi liên tiếp vang lên. Ai cũng say sưa xem vở kịch sống động.
Đương khi màn hát đến đoạn cao trào, một trong hai vũ nhân sư đang múa sư tử bên cạnh Mộc Quế Anh đột ngột đứng không vững. Thân mình sư tử chấn động, hạt trân châu mà sư tử ngậm trong miệng rơi ra.
Mặt mày Hiếu Trang trắng bệch. Lực đạo của hạt châu cực nhanh sợ là rơi xuống sẽ vỡ tan ngay.
May là Tiêu Phong nhanh nhẹn phóng lên sân khấu đón lấy viên ngọc đặt trả vào miệng sư tử.
Hiếu Trang thở ra một hơi. Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, coi như triều đình tránh được một kiếp nạn xui xẻo, nhóm vũ nhân sư ai nấy cũng đều mừng rỡ, bằng không, tội trạng của mấy vũ nhân sư này lớn không lường được.
Rèm trên sân khấu sau đó tạm thời đóng lại, tuồng hát tạm dừng để chuyển sang cảnh mới.
Trong lúc chờ đợi Hiếu Trang gật đầu ra hiệu với Tô ma ma, Tô ma ma bèn mang một hộp nhỏ lên sân khấu.
Tiêu Phong định bước xuống sân khấu thì đột nhiên nghe một tràng vỗ tay, chàng nghĩ mọi người vỗ tay vì hạt châu vừa rồi nên ôm quyền cúi đầu đáp lễ, vừa thẳng người dậy, Tô ma ma bước đến nâng chiếc hộp lên trước mặt chàng.
Hiếu Trang nói:
- Phủ Viễn tướng quân, bấy lâu nay khanh làm quan thanh liêm, đức cao trọng vọng, lập được không ít công lao hãn mã. Hơn nữa khanh lại có công với hoàng thượng vì đã mời được danh y vào cung, lại còn có nghĩa với triều ta khi dẹp được bang hội phục Minh, việc mà trong bao năm qua không có ai có thể làm được, khanh trở về đã được một thời gian rồi mà ai gia vẫn chưa trọng thưởng. Không phải ai gia quên mà ai gia muốn nghe ý kiến của các vị đại nhân xem phải ban thưởng ra sao. Sau một hồi thảo luận các vị đại nhân đều nhất loạt khuyên ai gia tặng món quà trong chiếc hộp đó cho khanh.
Tô ma ma mở hộp gấm, Tiêu Phong thấy trong hộp trải một mảnh lụa đỏ tươi làm nền, bên trên là một miếng lệnh bài.
Khang Nạp là người đầu tiên lên tiếng chúc mừng, đứng dậy ôm quyền nói:
- Chúc mừng Phủ Viễn tướng quân, ngài thật sự rất trung thành và tận tâm với triều ta.
Người thứ hai là Tô Khắc Táp Cáp, nhưng họ Tô không đứng lên mà ngồi khoanh tay cười lớn nói:
- Đúng là Phủ Viễn tướng quân rất tận trung với hoàng thượng và thái hoàng thái hậu đây, cho nên tấm lệnh bài miễn tử kia thật là hữu dụng với ngài ấy!
Át Tất Long ngồi cạnh Tô Khắc Táp Cáp cũng cười nói:
- Lão phu cũng xin ngỏ lời chúc mừng, vậy là từ đây ngài khỏi phải lo sợ nữa rồi, sau này có mệnh hệ gì ngài có thể dùng đến tấm lệnh bài đó rồi.
Khang Nạp nghe Át Tất Long nói thế nóng gáy định mở miệng thóa mạ, nhưng bị Sách Ni ngồi cạnh khẽ giật ống tay áo, Khang Nạp đành im lặng. Sau khi Sách Ni bịt miệng được Khang Nạp, quay sang Át Tất Long nói:
- Thế còn Át đại nhân, ngài cũng có công đức với triều ta, mà vàng bạc châu báu trong phủ ngài có đủ vậy chi bằng ngài thích dạng nữ nhân gì? Có thể nói với lão phu, lão phu sẽ lập tức phái người tổ chức tuyển lựa tú nữ tiến cung. Trong triều phàm là nhị phẩm đại quan trở lên, trong nhà nữ nhi chưa gả tất cả đều tranh nhau đưa đến để cho ngài xem. Được chăng?
Át Tất Long bị Sách Ni châm chọc cái tật phong lưu, định nói “Lão phu đây phong lưu thì đã sao? Tự cổ chí kim nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường.”
Nhưng Át Tất Long chưa trả lời Sách Ni, Ngao Bái nói:
- Như vậy làm sao mà coi cho được! Mọi người trong thiên hạ đều biết việc tuyển tú nữ chỉ dành cho hoàng thượng, Át đại nhân sao lại to gan lớn mật chạm đến các vị mỹ nữ đó? Nếu ngài ấy đồng ý chẳng phải sẽ lâm vào tội khi quân à?
Át Tất Long nghe Ngao Bái nói sực hiểu thì ra lời của Sách Ni là một cái bẫy, Át Tất Long bèn lườm Sách Ni một cú.
Tiêu Phong không xen vào cuộc đối đáp giữa Sách Ni, Át Tất Long và Ngao Bái, chỉ nhận lấy kim lệnh, hô tạ ơn với Hiếu Trang rồi bước xuống sân khấu. Vừa đi, Tiêu Phong vừa đưa mắt nhìn sang hướng nữ thần y nhưng nàng không còn ở đó nữa, trong lòng chàng cảm giác vô cùng trống trải, nhưng không sao, cho dù chỉ gặp nhau một lúc, chàng vẫn cảm thấy vô cùng vui sướng. Hơn nữa từ hôm nay, có kim lệnh này, chàng có thể tùy ý ra vào hoàng cung rồi.
(còn tiếp)